Tinh Ngự

Chương 517: Chiến khải huyền bí (2)




Đâm, chém, triền, năng lượng của ba loại tính chất một lần lại một lần nữa chống lại Thiên địa lao, một cái dây leo to bằng đầu ngón tay, như có sức sống từ mũi nhọn của xoa phun ra, sau đó nhanh chóng quấn quanh Thiên địa lao.

Tiếp đó, vô số đạo đao quang kiếm ảnh hạ xuống, khiến cho quang mang của phong hệ nguyên lực gần như ngưng kết thành thực chất, vù vù rơi xuống, làm nát bấy một tầng không gian.

Rung động, liên tục rung động.

So bản chất ý niệm của phong hệ nguyên lực biến ảo thì công kích từ đao kiếm, cùng với xoa được xuất phát từ bổn nguyên phong hệ, cho nên chúng nó khi tấn công rất thuật lợi đi qua những dây leo màu xanh đang quấn chặt, không ngừng làm suy yếu Thiên địa lao.

Mà Thiên địa lao bị dây leo của xoa quấn lấy, căn bản không có cách nào xê dịch hay đổi hướng. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, cú tấn công này của Lăng Phong chẳng mấy chốc sẽ bị suy yếu triệt để và bị tiêu diệt.

Nhưng là, Lăng Phong sao có thể để chuyện đó tùy ý phát sinh?

Một cỗ ý niệm huyền ảo từ trán Lăng Phong chảy về phía Thiên địa lao, tay hắn không ngừng rung động, mỗi một lần rung động, không gian quanh thân cũng rung động như sóng nước, lay động không ngớt.

Trải qua lúc đầu năng lượng tăng vọt không cách nào khống chế dần dần thông qua mấy lần sử dụng Lăng Phong đã có thể nắm giữ được linh tôn vực, tự nhiên năng lượng sẽ không tràn ra ngoài một cách khoa trương kinh khủng như vậy.

Nương theo niệm thức của Lăng Phong, Thiên địa lao cũng tùy ý biến đổi theo, một luồng lũ hỏa mang thu phóng bất định, hai bên dường như có chút phối hợp, sinh ra trận trận triều âm.

Không ổn!

Tịch Tùng Tử bỗng dưng trừng to mắt, hắn cảm ứng được một loại nguy hiểm cực đại đang nổi lên chờ thời bạo phát, hắn vội điều chỉnh ba cánh tay đồng thời thu lại.

- Phá!

Lăng Phong quát lên một tiếng:

- Bạo!

Một chữ vô cùng đơn giản nhưng lại ẩn chứa lực lượng làm rung động lòng người, chỉ thấy một trăm linh tám đạo kiếm quang lóe sáng và bắt đầu ào ào tan ra, kỳ lạ ở chỗ trong quá trình tan rã, mơ hồ có quang hoa hỏa tinh từ trong kiếm quang phun ra.

Mỗi một đạo kiếm quang bắt đầu bắn ra đều là chuỗi tinh ngọc hỏa tinh, mỗi một điểm hỏa tinh lại có thể làm dấy lên một đóa hoa lửa nho nhỏ, sau khi hoa lửa tàn cũng chính là lúc lực lượng bạo tán! Lực lượng hỏa hệ tràn ngập khắp không trung mang theo sự phá hoại to lớn và sức bộ phát dữ dội giống như núi lửa đang phun trào.

Ầm Ầm!

Dây leo màu xanh bị sóng xung kích cường liệt chấn động đứt thành vô số đoạn nhỏ, ngay sau đó sóng xung kích không hề dừng lại tiếp tục tấn công về phía đao kiếm, chúng bị va chạm vào nhau, giống như thuyền nhỏ lay động trong cuồng phong đến mức choáng váng.

Sóng xung kích lao đến liên tục giống như sóng biển vỗ vào bờ đá, khiến cho Tịch Tùng Tử căn bản là vô pháp đối phó.

Phốc!

Tịch Tùng Tử cuồng phun ra một ngụm máu tươi, hắn không nói hai lời, che đậy lại thân thể rồi lùi về phía sau. Mới tiếp xúc một thời gian ngắn, hắn đã biết rõ hiện giờ với năng lực của Lăng Phong thì hắn không thể chống trả được. Trong lúc bị công kích liên tục, cho dù mình có đủ sức khống chế tam đại tinh kỹ trong Chân thần Chiến Khải, cũng không thể chiến thắng đối phương.

Cho nên, hắn phi thường sáng suốt lựa chọn chạy trốn. Chỉ cần giữ được tính mạng là có thể có cơ hội lật ngược thế cờ. Thế nhưng đó cũng chỉ là suy nghĩ tự lừa dối lòng mình của hắn. Hắn biết rằng qua ngày hôm nay hắn đã không còn đủ tơ cách làm đối thủ của Lăng Phong nữa rồi.

- Nếu lại để cho ngươi chạy thoát, thì chẳng phải là ta quá mức ngu xuẩn sao?

Thanh âm của Lăng Phong mang theo một luồng hàn ý lạnh thấu xương, đối với việc lần trước đuổi theo Tịch Tùng Tử nhưng lại để cho hắn chạy thoát, nội tâm Lăng Phong đã hối hận không gì sánh được, bây giờ sao có thể lại phạm phải sai lầm như thế nữa? nguồn TruyenFull.vn

Lăng Phong vung mạnh tay lên, Tinh thiết kiếm mang theo một luồng hỏa mang dùng tốc độ cục nhanh xé rách không gian điên cuồng đâm tới. Tuy rằng cùng là mượn ngoại lực, nhưng Lăng Phong nhờ sự trợ giúp thần bí của kiếm nguyên có thể tiêu hóa hết đầy đủ đặc tính của linh tôn vực của mình, cho nên ở phương diện tốc độ, Tịch Tùng Tử không thể nào so sánh được với Lăng Pohng.

Tinh thiết kiếm đâm ra liên miên không hề nhìn thấy thời gian chững lại giữa những lần công kích tựa hồ tấn cả những lần công kích đó là cùng một lúc vậy. Đòn công kích mãnh liệt lập tức đâm thẳng vào đằng sau Tịch Tùng Tử, sau đó xuyên vào trong cơ thể hắn thật sâu!

- A … a…aaaaa!!!

Tịch Tùng Tử phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết. Hắn vạn lần không ngờ được đòn tấn công của Lăng Phong lại nhanh như vậy, mới vừa rồi huy động hình thái hoàn chỉnh của Chân thần chiến Khải để tấn công một cú cuối cùng đã khiến hắn tiêu hao hết năng lượng, cho nên hắn cũng không có cách nào sử dụng lại Chiến Khải, trực tiếp dùng trạng thái thân thể lộ ra bên ngoài, dưới sự tấn công của tinh thiết kiếm, cơ thể hắn làm sao có thể chống lại được?

Thiên địa lao lưu chuyển, không cho hắn bất cứ cơ hội cầu xin tha thứ nào, ngay lập tức cắt đôi thân thể hắn ra!

Một mảnh bọt máu bắn ra theo lưỡi dao sắc bén khéo léo, Lăng Phong nhanh tay lẹ mắt lập tức bấm đốt ngón tay bắn ra, quát lên:

- Cấm!

Khả năng của linh tôn vực có thể đem nhất phương hư không triệt để giam cầm, vì vậy mai tinh hạch đương nhiên là vô pháp bỏ chạy, tùy ý phất tay một cái, Lăng Phong đi tới trước mặt tinh hạch, nhìn kỹ một chút, hình tượng bên trong tinh hạch của Tịch Tùng Tử lộ ra một biểu tình kinh khủng pha lẫn hối hận, liều mạng hướng về phía Lăng Phong chắp tay vái lạy! Tịch Tùng Tử hối hận, vô cùng hối hận thế nhưng trên thế gian này còn chưa chế tạo được loại thuốc trừ "căn bệnh hối hận"

Thở một hơi thật dài, Lăng Phong tự nhiên sẽ không có bất cứ sự đồng tình nào với hắn. Trên chiến trường, thắng làm vua, thua làm giặc, cái gọi là đồng tình chẳng qua là biểu hiện của kẻ yếu nhược, hắn chỉ hơi gợi lên một loại tâm tình gần như là ưu tư mà thôi.

Một cường giả như Tịch Tùng Tử, nắm giữ quyền sinh sát của cả một phương, nguyên bản trước mặt môn nhân phỏng chừng đều là hất hàm vênh mặt sai khiến, uy thế hiển hách. Thế nhưng khi rơi vào bất trắc, kết cục vẫn là diệt vong.

Xét đến cùng, bất quá là bởi vì hắn đối mặt với lực lượng cường đại hơn mà thôi. Mới vừa rồi, nếu không phải có Bảo Nhi trợ giúp, sợ rằng tình hình hiện tại là ngược lại. Lăng Phong có thể chắc chắn rằng nếu như kẻ bại trận là mình thì Tịch Tùng Tử sẽ không hề buông tha cho hắn một con đường lui.

Hơi lắc đầu, đem chút tâm tình ưu tư bỏ sang một bên, trên mặt Lăng Phong lại một lần nữa hiện lên dáng vẻ tươi cười tự tin. Chính là bởi vì có chút sợ hãi, mới có động lực để tiến lên!

Trong khi Tịch Tùng Tử sau khi biết đã mất hết hi vọng có cơ hội sống liền chuyển sang điên cuồng chửi bới, Lăng Phong liền tiện tay đem tinh hạch thu nhập vào trong quái hạp, lập tức, con mắt của Lăng Phong nhìn về phía Chân thần Chiến Khải đang huyền phù giữa hư không. Thân thể kẻ sử dụng bị hủy, nguyên bản Chiến khải đã bị Tịch Tùng Tử luyện hóa trong thức hải cũng tự nhiên hiện ra bản thể của nó.

Hình như cảm ứng được cái nhìn chăm chú của Lăng Phong, Chân thần Chiến Khải bừng tỉnh khẽ rung động, dường như tùy thời có thể phá không bay đi. Chút giãy dụa ấy đương nhiên Lăng Phong không hề để ở trong mắt, hắn nhẹ nhàng vươn tay chộp lấy, dễ dàng nắm được Chiến Khải trong lòng bàn tay.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.