Tinh Ngự

Chương 341: Tặng dư




- Ngươi chặn ngang một bước, có tư cách gì chỉ trích ta?

Lăng Phong thản nhiên cười, Tinh Thiết kiếm lập tức bắn ra, kiếm cương ngưng tụ nhẹ nhàng đỡ lấy một đao.

- Hừ, trên sinh tử tràng vốn là dựa vào cơ duyên, ta có thể tranh trước lại có liên can gì tới ngươi?

Bị Lăng Phong trả lời một cách mỉa mai, Băng Tiêu ngẩn ra, sau đó lập tức phản bác.

Trên thực tế hắn cũng biết con bắc viên này bị ngăn lại hoàn toàn là bởi Lăng Phong, bản thân nàng hoàn toàn là căn cứ một đường động tĩnh của Lăng Phong mới mơ hồ nắm giữ được lộ tuyến chạy trốn của bắc viên, nếu không có như vậy, thậm chí ngay cả phát hiện ra tung tích con ma thú cũng không có khả năng. Lời tuy là vậy nhưng Băng Tiêu tự nhiên cũng sẽ không thừa nhận điểm này.

Lăng Phong cười lạnh một cái:

- Ngươi cũng biết nói cơ duyên sao?

Băng Tiêu lần nữa bị Lăng Phong hỏi đên sửng sốt. Đúng vậy, nếu đều là bằng cơ duyện vậy còn gì phải nói đến đê tiện hay không? Lúc này hắn thật có cảm giác tự ném đá vào chân mình.

Thẹn quá hóa giận, Băng Tiêu giận dữ hét lên:

- Tất cả lấy thực lực định đoạt!

- Chính là ý của ta!

Lăng Phong đang định xuất kiếm, đột nhiên động tác ngưng trọng.

- Tiêu cô nương!

- Ngươi còn muốn gạt ta?

Băng Tiêu tức giận tới mức sắc mặt đỏ bừng, hắn xem Lăng Phong liên tiếp lừa gạt bản thân, thực sự có phải muốn coi mình thành kẻ ngu si hay sao? Đúng lúc này, từ phía sau truyền đến một tiếng la lên:

- Tiêu đại ca!

Tiêu Vũ mang theo một đoàn quang mang màu xanh bay tới cực nhanh, thân hình linh hoạt rơi xuống khoảng giữa hai người.

- Ngươi…

Băng Tiêu lúc này xuất thủ không được, không xuất thủ cũng không được, nhất thời rơi vào cảnh khó xử. Cho dù là ở trong cùng một trận doanh nhưng một khi Tiêu Vũ muốn tiếp cận hắn lập tức có ý muốn tách ra, nếu là tiếp tục dây dưa Mệnh bài chỉ sợ sẽ bị giữ chặt nơi này.

Lăng Phong thấy thế mỉm cười, phẩy tay một cái phiêu nhiên rời đi, để lại nơi này cho bọn họ tự mình xử lý.

Trở lại chỗ cũ.

La Phong nhân lúc rảnh rỗi tỉ mỉ quan sát Mệnh bài vừa mới lấy được, đây là lần đầu tiên hắn tự tay chạm đến Mệnh bài. Mệnh bài ước chừng dài một bàn tay, rộng nửa bàn tay, chất liệu là một thứ gì đó rất kỳ quái, siết chặt một chút sẽ cảm giác hơi nảy lên, phảng phất giống như da người.

Chính diện Mệnh bài có một bộ đồ án hình tam giác, trên đồ án phân biệt chia làm nhiều quang điểm, quang điểm tản mát ra màu vàng nồng đậm, chính là do quang điểm này tạo thành quầng sáng bên ngoài Mệnh bài.

Một viên quang điểm màu vàng dưới đáy đồ án thoáng ảm đạm, trong đó mơ hồ hiện lên một tia hắc khí, không biết đến tột cùng có ảo diệu gì. Tỉ mỉ quan sát nửa ngày, La Phong cũng không nghĩ ra được nguyên nhân, vì vậy tạm thời buông tha.

Đột nhiên, một đạo hỏa diễm màu đen theo nơi nào đó trên sơn lĩnh bốc lên trời cao, Lăng Phong giật mình, nhất thời xuất hiện một luồng sát khí nồng đậm.

Đây chính là tín hiệu cấp cứu do Lăng Phong ước định từ trước với Huyết Sát Vệ, một khi phát sinh sự kiện không thể đối kháng, Huyết Sát Vệ liền lập tức phát sinh tín hiệu cầu viện.

Chân lực bùng phát, toàn thân Lăng Phong tỏa quang mang màu xanh, thân hình biến ảo thành một tia lôi điện màu xanh, chớp nhoáng bay tới chỗ phát tín hiệu.

Chỗ phát tín hiệu.

Lô Sâm dẫn đầu sáu gã Huyết Sát Vệ, hướng về phía đám người trước mặt quát lạnh nói:

- Thánh nữ Y Liên Nhi, chiếc lệnh bài này rõ ràng là do chúng ta phát hiện ra, dựa vào cái gì nói nó là của các ngươi?

Y Liên Nhi dẫn đội ngũ nữ tử áo bào thuần một màu trắng đằng sau, quyền trượng trong tay hơi giương lên:

- Ta không nói lời thừa với các ngươi, vừa rồi rõ ràng là do chúng ta phát hiện và kích thương đầu thanh phong điểu đó trước, chẳng qua bị nó trước khi giãy chết bay tới chỗ các ngươi, sao có thể nói là các ngươi phát hiện ra?

Lúc này, đám người Cảnh Vân cách đó gần nhất đã chạy tới, nghe vậy không khỏi cười quái dị một tiếng:

- Thánh nữ các hạ, lời nói này của ngươi không có đạo lý nha, hôm nay cần trời mưa, theo đó phải nương nhờ người khác mới là chính đạo. Cũng không phải là "chim" của các ngươi, nó thích đến không phải là do bản thân nó, chúng ta cũng không hiểu!

Loại lời nói châm chọc sâu cay này chính là bản lĩnh lớn nhất của Cảnh Vân, vừa thấy hắn xuất mãn, Lô Sâm liền chủ động lui lại. Sư huynh đệ hai người đồng tâm thần kỳ, mặc dù bọn họ không rõ thực lực đội ngũ đằng sau Y Liên Nhi, thế nhưng có thể được chính bản thân thánh nữ Pháp Thần đế quốc dẫn đầu, tu vi chắc chắn không thấp, hơn nữa bản thân Y Liên Nhi cực mạnh, bọn họ tự nghĩ nếu đánh nhau chưa chắc đã là đối thủ, vì vậy có dự định kéo dài thời gian.

Dù sao tín hiệu đã phát ra, hai người Lô Sâm suy nghĩ, chỉ cần chờ đợi Lăng Phong tới đây, cho dù Y Liên Nhi có bản lĩnh hơn trời cũng không thể lật được sóng gió! Điều này, bọn họ gần như có niềm tin mù quáng đối với Lăng Phong.

- Thánh Nữ, bọn họ đang kéo dài thời gian!

Một nữ tử áo bào trắng giận dữ trừng mắt liếc nhìn Cảnh Vân, nghiêng đầu nhắc nhở.

Y Liên Nhi hừ lạnh một tiếng.

- Ta không nói lời thừa với các ngươi, nếu không nhanh nhanh giao ra đây, vậy thì đừng trách ra! Pháp Thần Đoàn kết trận, Lãnh Cốt Viêm Hoa Cấm!

Mười ba nữ tử áo bào trắng đồng thời hừ lạnh, thân thể cấp tốc xoay tròn, từ mũi chân bọn họ rất nhanh phát ra một đợi tơ nhện màu đen rất nhỏ.

- Mau lui lại!

Cảnh Vân sợ hãi rống một tiếng, với tạo nghệ kết trận của hắn, liếc mắt liền nhìn ra được Lãnh Cốt Viêm Hoa Cấm này huyền bí không gì sánh được, tuy rằng vẻn vẹn chỉ có mười ba người tổ hợp thành, thế nhưng độ phức tạp lại không hề kém hơn so với Hắc Thủy Huyền Phong Trận do chính bản thân hắn thiết kế.

Dùng nhân số thiếu thốn của Huyết Sát Vệ hiện tại, căn bản không thể nào chống lại.

Mà thời gian đã tương đối muộn.

Từng đóa hoa lửa đen như mực đột nhiên từ dưới mặt đất nhô lên, tiếng rít bạo phát, bao phủ mọi người bên trong.

Diễm hoa nở rộ, mỗi một cánh hoa đều no đủ sinh động, kẻ khác rõ ràng cảm thụ được bên trong tỏa ra khí tức hàn lãnh. Không chỉ có như vậy, giữa đóa hoa thậm chí còn ẩn hiện nhị hoa, thực sự rất cuốn hút người khác nhịn không được tự mình đến chạm một chút.

Nhưng là, vô luận là Cảnh Vân to gan lớn mật hay là Lô Sâm uy nghiêm cẩn thận, bây giờ đều hiện rõ vẻ mặt kinh hãi, không dám động vào những đóa hoa này.

Cảm thụ được sau lưng truyền tới kiếm ý sắc bén, Y Liên Nhi thiếu chút nữa cắn vào lưỡi, nghĩ thầm.

"Hỗn đản! Đại la bặc hoa tâm! Nam nhân không có phong độ, vô liêm sỉ!"

Trong lòng tàn bạo chửi rủa Lăng Phong trăm nghìn lần, ngoài miệng Y Liên Nhi lại không mảy may nhường nhịn.

- Ngươi có thể thử xem, là kiếm của ngươi nhanh hay là nguyên trận của chúng ta nhanh!

Lăng Phong chắp tay đứng tại chỗ, tư thái xem ra thoải mái không gì sánh được, nhưng nếu như người thông hiểu kiếm đạo ở đây sẽ phát hiện ra tinh khí thần toàn thân hắn đã ngưng tụ tới cực điểm, phảng phất như dung hợp làm một với thiên địa, phảng phất như tùy thời đều có thể đạp phá hư không, nát bấy trời cao!

Đây chính là huyền bí vô thượng của kiếm đạo, thiên nhân hợp nhất, dĩ thần ngự kiếm!

Bản thân Y Liên Nhi cũng biết rõ chính mình đã bị niệm thức của La Phong tập trung, một khi đối phương xuất thủ, thực sự rất khó có may mắn tránh khỏi! Đổi thành đối chiến chính diện, bản thân tuyệt đối không dễ dàng rơi xuống hạ phong như cậy, thế nhưng vừa rồi tâm thần chính mình quá mức tập trung vào tranh đoạt mệnh bài, nhất thời bỏ mất tiên cơ, muốn vãn hồi đã cực kỳ khó khăn.

Nhưng cho dù là như vậy, đối mặt với uy áp của Lăng Phong, sâu trong lòng nàng có cảm giác tuyệt đối không muốn cúi đầu.

- Bài trừ kết trận, bằng không thánh nữ của các ngươi, chết!

La Phong bỗng quát lên.

Thân thể mười ba nữ tử áo bào trắng run lên, Lãnh Cốt Viêm Diễm Hoa trôi nổi trong không trung cũng theo đó run lên, thả lòng vài phần!

- Không được bài trừ!

Y Liên Nhi quật cường kêu to, nàng không biết là phẫn nộ hay khuất nhục, toàn thân run lên, khóe mắt mơ hồ tỏa vụ khí.

- Có bản lãnh ngươi động thủ, động thủ giết càng tốt! Ngươi chỉ biết lừa gạt ta! Ách…

Cho dù bị bao vây giữa nguyên trận, nhóm người Lô Sâm vẫn không khỏi dùng nhãn thần mập mờ không gì sánh được nhìn Lăng Phong, lại đảo qua nhìn Y Liên nhi. Trong ngữ khí của Y Liên Nhi có chút gì đó không thích hợp, vị thánh nữ các hạ này đâu phải là đối địch gì, rõ ràng là tiểu nữ hài làm nũng!

Cảnh Vân lẩm bẩm nói:

- Lão lục, đầu súc vật ngươi, ngươi còn có chút nhân tính hay không, uổng công ca ca ta nhìn ngươi có vẻ ngây thơ, nguyên lai chính là loại người làm chuyện dâm đãng như vậy!

Lăng Phong lộ vẻ mặt cười khổ, một thân khí thế áo trời không vết vá nhịn không được thoáng lay động một chút, cũng may tâm tính cường đại của hắn cường ngạnh áp chết, mãnh mẽ nghiêm mặt quát lên:

- Các ngươi còn không bài trừ!

Lăng Phong có niềm tin, cho dù các nữ tử Pháp Thần Đoàn không để ý tới sự sống chết của Y Liên Nhi, một lòng thi triển nguyên trận, hắn cũng có thể thi triển Tâm âm đ*o Bàn rằng buộc hành động của các nàng, đây chính là con bài chưa lật lớn nhất của hắn.

Mười ba nữ tử áo bào trắng hai mặt nhìn nhau, cuối cùng nữ tử đầu lĩnh cắn chặt môi, nói:

- Thánh nữ, người muốn trách tội thì hãy trách tội một mình ta đi! Lãnh Cốt Viêm Hoa Cấm, trừ!

Vừa ra lệnh xong, bí văn phức tạp không gì sánh được trên mặt đất rút lui cực nhanh, từng đóa Lãnh Viêm Diễm Hoa hơi tỏa ra, biến thành nguyên lực hệ thủy tinh thuần nhất, hòa tan trong không khí, tất cả trở lại bình tĩnh như thường, giống như chưa từng có chuyện gì phát sinh.

Y Liên Nhi dần dần bình tĩnh lại, nàng oán hận trừng mắt nhìn Lăng Phong, nói:

- Ngươi đã thỏa mãn?

Lăng Phong hơi ngừng lại, khí thế tầng tầng giống như núi rút lui, hắn bước về phía Lô Sâm, Lô Sâm lập tức giao Mệnh bài vừa đoạt được vào tay hắn. Lăng Phong nhìn một chút, hắn không biết nguyên nhân cụ thể nổi lên tranh chấp vừa rồi, nhưng hiển nhiên không thoát khỏi liên quan tới khối Mệnh bài này. Thế nhưng hiện tại nhìn mệnh bài Lô Sâm lấy được so với khối chính mình lấy được không quá giống nhau, mặt trên không có đồ án tam giác mà là một bình mạc tinh ngọc nho nhỏ.

Không đợi hắn quan sát tỉ mỉ, Y Liên Nhi bên kia nặng nề giậm chân.

- Chúng ta đi!

- Chậm đã!

Lăng Phong quát khẽ.

- Thế nào? Lăng tiên sinh vẫn còn chưa hài lòng? Một mực muốn lấy mạng tiểu nữ tử?

Con mắt Y Liên Nhi hồng hồng, thật sâu mím môi, bộ dáng bất cứ giá nào.

Biểu tình trong tay Lăng Phong kiềm hãm, mệnh bài trong tay đột nhiên bắn ra.

- Cái này cho nàng!

Tiếp mệnh bài vào tay, trong mắt Y Liên Nhi hiện lên thần sắc phức tạp, cuối cùng phẩy tay áo một cái, xoay người muốn đi.

- Hừ, đừng nghĩ ta nợ ngươi!

- Ai, ai, ai!

Cảnh Vân gấp đến độ giơ thẳng chân.

- Lão Lục, chúng ta thật vất vả mới lấy được mệnh bài, ngươi thế nào đưa đi đơn giản như vậy?

- Không vội, chúng ta còn có một chiếc!

Lăng Phong hơi vung lên chiếc Mệnh bài lấy được trước đó, chỉ cần một chiếc Mệnh bài là có thể dẫn theo môt đội người hoàn chỉnh tiến vào, dựa theo lời Đồ Long căn bản không cần lấy quá nhiều.

Thấy thế, Cảnh Vân lại thêm vài phần phẫn nộ, lầm bầm nói:

- Vậy giữ lại chẳng phải tốt sao, hừ, nữ nhân không duyên cơ có được một Mệnh bài cũng không biết cảm ơn!

Lăng Phong lộ ra một tia cười khổ:

- Thôi, đó là do ta thiếu nàng!

Lời này vừa phát ra, nhóm người Cảnh Vân ai oán, nhìn hắn thật lâu.

"Gian tình, gian tình thật lớn a! Lão lục hỗn đản này, hắn thực sự chiếm sạch chỗ tốt mà!"

Trong chớp mắt, cách đội Huyết Sát Vệ cách nơi này tương đối xa một chút đều đã theo tín hiệu chạy tới.

Nếu nhu đã đạt được mệnh bài, Lăng Phong không cần phải để bọn họ tiếp tục chia ra tìm kiếm, dù sao trong hoàn cảnh như thế này, cho dù thực lực của hắn có lớn hơn nữa cũng rất dễ dàng phát sinh chuyện ngoài ý muốn, không bằng lặng yên chờ đợi Càn Thiên Giới mở ra.

Tỉ mỉ kiểm kê nhân số, Lăng Phong cau mày nói:

- Nhóm Kiều Kiều đâu rồi?

Kiều Kiều cùng với mấy người Hoàng Phủ Vân, Phỉ Tạ Ti một chỗ, sau khi đưa ma hạch thánh vực cho Phỉ Tạ Ti, bằng với việc nhóm người bọn họ có một cường giả cấp thánh vực đi theo, bây giờ lại thấy bọn họ không xuất hiện, Lăng Phong không khỏi có chút lo lắng.

- Đúng vậy, Kiều Kiều đâu rồi?

Ầm…, xa xa lại một đạo hỏa diễm màu đen phóng lên cao, lưu diểm trên không trung bắt mắt không gì sánh được.

Thấy thế, thần tình Lăng Phong biến đổi, khí huyết toàn thân bốc lên dữ dội, Tinh thiết kiếm nhất thời xuất hiện nơi lòng bàn tay, kiếm quang vạn trượng dọc theo thân thể hắn bức thẳng tới chỗ phát tín hiệu. Thân giữa không trung, từng đạo kiếm mang màu xích hồng đã mơ hồ bùng phát!

Rốt cuộc là nguy hiểm gì mà cường giả cấp thánh vực cũng không thể chống lại?

Giờ khắc này, Lăng Phong nóng lòng như lửa đốt!

Đi nhanh, không có bất cứ trì hoãn nào! Text được lấy tại Truyện FULL

Phía trước có mấy đạo thân hỉnh bay giữa không trung, năng lượng bạo phát, giao thủ không ngừng!

Lăng Phong bạo rống một tiếng.

- Cút ngay!

Một đạo kiếm mang ầm ầm đâm ra, cuồn cuộn như khuynh trời đảo đất, khí thế hạo liệt nhất thời khiến cho không gian rên rỉ, thanh khí bạo liệt.

Đang trong lúc chiến đấu, song phương thấy thế đều kinh hãi, đầu lĩnh một phương trong đó còn nói lời thừa:

- Bằng hữu, Hắc Phong dong binh đoàn chúng ta làm việc ở đây, ngươi…

Lời còn chưa dứt, một kiếm của Lăng Phong đã ầm ầm tiếp cận, phá tan phòng ngự của người này, đánh văng hắn ra xa!

Đôi mắt đỏ đậm, khí tức bạo ngượng, nếu như lúc truy đuổi Bắc viên, Lăng Phong giống như là một đầu mãnh thú viễn cổ mà nói, vậy hiện tại đầu mãnh thú đã điên cuồng rồi!

Trong lúc hốt hoảng, không ai dám ngăn cản.

Đột nhiên, phía trước lao tới mấy thân ảnh quen thuộc, người đầu tiên chính là Kiều Kiều, hai tay nàng đan vào nhau, tạo thành một loại bí văn kỳ dị, rất nhanh, nguyên lực ấn tụ thành. Hỏa Vân Thiêu ở đầu ngón tay rít gào mãnh liệt.

Theo sát sau lưng nàng, khôi lỗi xà linh thật lớn đang trôi nổi giữa không trung, đôi cánh dài không ngừng lay động, mỗi một lần đánh động đều có thể phi hành hơn mười trượng.

Thi triển linh thể khôi lỗi đã bị cực hạn của chủ nhân hạn chế, bởi vì tốc độ của Phỉ Tạ Ti không phải rất nhanh, mà tốc độ của đầu khỗi lỗi này cũng không phải đặc biệt xuất chúng!

Vừa thấy Lăng Phong, Kiều Kiều nhất thời mừng rõ hô lên:

- Mộc đầu, nhanh, ngăn cản tên kia, hắn cướp đoạt Mệnh bài của chúng ta!

Thấy các nàng đã vô sự, Lăng Phong triệt để yên lòng, nghe được lời nói của Kiều Kiều hắn vẫn đứng yên, khiến cho Kiều Kiều gấp đến độ giậm chân bình bịch:

- Nhanh, mộc đầu, Đạo Cách Tộc muốn chạy!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.