Tinh Ngự

Chương 331: Hứa hẹn của Văn Lai Tư




Yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi!

Vô luận là nhóm người Đan Luân Nhĩ chạy ra đình viện đầu tiên hay là Kiều Kiều, Phỉ Tạ Ti chạy ra sau, trong ánh mắt nhìn về phía Lăng Phong đều tràn ngập vẻ khó có thể tin nổi. Cho tới nay, ấn tượng trong chiến đấu mà Lăng Phong tạo ra cho mọi người đều vô cùng biến ảo, tràn ngập cảm giác khó lường, chưa bao giờ có một khoảnh khắc nào mà hắn chiến đấu lại không có một chút kỹ xảo như cảnh tượng vừa rồi, không có biến ảo, không có huyễn quang mê ảnh, nếu có cũng chỉ là dữ tợn một cách trần trụi, phát huy ra cực hạn của lực lượng, hung hãn dũng mãnh chưa từng có từ trước tới giờ!

Áp chế hoàn toàn, lực lượng thuần túy, chiến đấu thỏa thích say mê, tất cả những thứ đó đã cho mọi người nhìn thấy được một bộ mặt khác của Lăng Phong!

Lăng Phong huyền phù trôi nổi giữa không trung, dưới chân là một dải điện quang màu xanh uốn lượn xoay quanh, mơ hồ hình thành nên một tấm lưới điện không ngừng sinh diệt. Điện quang rung động lách tách, khiến cho không khí xung quanh hắn nổ tóe ra sản sinh một lực phản chấn vi diệu, vì thế có thể khiến cho thân thể Lăng Phong lơ lửng mà không hề rơi xuống.

Tư thế phiêu nhiên, cho dù ngay cả Thánh Vực cường giả bình thường cũng không có khả năng làm ra tư thế lơ lửng giữa bầu trời hời hợt đến như vậy, Thác Bộ mà Lăng Phong nắm giữ trong một phen chiến đấu kịch liệt vừa rồi dường như lại có thêm một bước tiến bộ!

- Giỏi! Giỏi! Giỏi!

Người tới bị trực tiếp đánh cho ngã nhào trên mặt đất lúc này chỉ chậm rãi ngẩng đầu lên, mỗi một từ "giỏi" phun ra khỏi miệng cũng tựa như từng khối băng nặng nề rơi xuống. Hàng loạt gân xanh thô to kinh khủng đến cực điểm nổi đầy trên cổ hắn tựa như những con rắn nhỏ đang quằn quại, khiến cho cả khuôn mặt của hắn nhìn qua tựa như một gốc cây già nhăn nheo, vô cùng đáng sợ.

Tình cảnh quỷ dị này khiến cho trong lòng Lăng Phong khẽ động, mơ hồ cảm thấy xuất hiện vài phần quen thuộc.

Người tới trong hai mắt ẩn chứa sát ý băng hàn không gì sánh được nhìn thẳng vào Lăng Phong:

- Từ sau khi tu luyện thành Sát Tình Đạo, ngươi là người đầu tiên khiến ta chật vật đến vậy! Hiện tại ta đã tin tưởng ngươi chắc chắn sẽ không làm nhục thanh danh mà ta đã từng lập nên!

Nghe thấy vậy, Cảnh Vân từ khi chạy ra tới giờ vẫn im lặng bỗng lên tiếng lạnh lùng nói những lời cay độc:

- Làm nhục thanh danh của ngươi? Nói ra lời này mà cũng không sợ bị người ta chế nhạo sao? Vừa rồi là kẻ nào bị đánh cho sấp mặt xuống đất, hoa nở đầy đầu? Thực là cóc ghẻ khoe khoang thở mạnh. Ngươi cũng không sợ thở mạnh quá sẽ nổ tung bụng ra sao?

Bị Cảnh Vân châm chọc ngay mặt như vậy, nhưng người tới sắc mặt vẫn không đổi, phảng phất như toàn bộ tình cảm đều đã bị thu liễm sạch sẽ. Lòng bàn tay phải của hắn nhẹ nhàng vuốt ve lên thân Sát Tình đao, thần tình bịn rịn, phảng phất như đang vuốt ve thứ hắn yêu thích nhất đời này.

Nhãn thần Lăng Phong ngưng trọng co rụt lại, lời vừa rồi của người tới nói ra quả thực có chút mạc danh kỳ diệu, thế nhưng khí thế trên người hắn bỗng dưng tăng vọt khiến cho người khác không được phép có một chút coi thường nào. Nếu như tái chiến một lần nữa, thứ mà bản thân phải đối mặt chắc chắn sẽ là một chiêu tuyệt sát!

Gió bắt đầu thổi!

Một đoàn bụi mù lượn lờ như mây gào thét cuốn lên không trung, đúng lúc đó khí thế của hai người va chạm vào nhau, ầm một tiếng, bụi mù lập tức triệt để hóa thành không khí!

Nhãn thần tựa như kinh điện giao nhau, trên người hai người đồng thời vang lên những tiếng nổ lùng bùng liên thanh!

Chợt từ bên ngoài vang lên một tiếng hô lớn:

- Khoan đã!

Lăng Phong đột nhiên xoay người lại, ngay vị trí cách xa hắn chưa đến ba trượng đột nhiên xuất hiện một cái khe tối đen như mực, ngay sau đó cái khe hơi khẽ rung lên, ảo ảnh như một mặt gương bỗng nhiên tan vỡ, rồi từ trong đó có hai người bước ra!

- Là các ngươi!

Lăng Phong còn chưa kịp lên tiếng nói chuyện, Phỉ Tạ Ti vẫn đứng im lặng không lên tiếng ở một bên đột nhiên hét lên một tiếng, ngọc chỉ nhỏ dài chỉ thẳng vào hai người trước mặt, phát ra một tiếng rống giận kinh khủng!

- Phỉ Tạ Ti công chúa, đã lâu không gặp, cô thật đúng là khiến chúng ta tìm đến phát mệt!

Một thanh niên trong đó mỉm cười chắp tay nói. Vóc người của hắn thon dài, vùng eo đại khái chỉ rộng bằng phân nửa bờ vai, trên thân khoác một bộ áo bào được cắt may rất tinh tế bó sát lấy thân thể hắn, như thế không hề khiến cho người ta có cảm giác hắn quá gầy gò, trái lại còn phụ trợ làm nổi bật vòng eo kinh nhân của hắn.

Gió nhẹ lướt qua, thổi bay vạt áo bào phục màu đen trước ngực, mở ra cổ áo rất thấp mơ hồ để lộ lồng ngực màu nâu săn chắc, cả người tràn ngập một loại mị lực khiến cho người ta đọa lạc.

Lăng Phong tìm kiếm tất cả những người hắn quen biết ở trong đầu, chỉ có khí chất của Chiêm Mỗ Tư mới có thể xấp xỉ với người này, bất quá nếu so ra thì vẫn còn kém người này một phần tà dị! Nếu như nói Chiêm Mỗ Tư là một vùng đầm lầy, có thể giữ chặt lấy ánh mắt của các nữ tử mà nói, vậy người này chính là một ngọn liệt hỏa kỳ diễm, muốn đem toàn bộ con mồi sơ ý sập bẫy thôn phệ cắn nuốt sạch sẽ đến tận da lông xương cốt.

Về phần một người còn lại chính là Phạm Cốc Minh, một trong hộ tộc thập nhị thần sứ mà mọi người vừa mới từ biệt không lâu trước đó.

Lần này gặp lại hắn đã khiến Lăng Phong ăn cả kinh không nhỏ, lần giao thủ trước đó, uy lực của một chiêu Trú Kiếm Chi Thuật được đánh ra kia bản thân mình phi thường hiểu rõ, cho dù không thể nào giết chết được Phạm Cốc Minh, nhưng cũng đủ khiến cho cự linh của hắn thương tổn, thế nhưng bây giờ nhìn lại, hắn dĩ nhiên giống như không hề có chuyện gì, ngay cả dáng vẻ suy yếu sau khi trúng vết thương nặng bị đâm thủng bụng cũng không hề nhìn thấy!

Lăng Phong âm thầm cảm thán: Xem ra Tư Nội Khắc tộc có thể trở thành một trong bát đại Thú Thần thị tộc quả thực cũng có chỗ bất phàm.

Không hề nghi ngờ, có thể khiến cho một người bị trọng thương như vậy chỉ trong một thời gian ngắn ngủi đã khiến người khác không nhìn ra dấu vết gì, tất nhiên cần phải tiêu hao tinh chương cùng với đan dược cực kỳ quý hiếm. Điều này đối với những gia tộc thế lực bình thường mà nói, tuyệt đối là cái giá không thể nào chịu nổi. Về phần thanh niên kia, từ phản ứng của Phỉ Tạ Ti, Lăng Phong đại khái có thể đoán ra thân phận của hắn, tự nhiên là thiếu chủ Văn Lai Tư của Tư Nội Khắc tộc không thể nghi ngờ!

Quả nhiên, nam tử băng lãnh vừa cùng giao thủ với Lăng Phong trong mắt liền lộ ra hàn ý:

- Văn Lai Tư, lúc trước đã nói rõ ràng ta với ngươi chỉ là quan hệ hợp tác, ngươi không có tư cách ra lệnh cho ta!

Văn Lai Tư ưu nhã cười cười:

- Lời này của Băng huynh sai rồi, tiểu đệ nào dám sai sử Băng huynh, bất quá chỉ xin Băng huynh đợi một chút, để cho ta cùng với Lăng huynh thương lượng một cuộc giao dịch mà thôi, thế nào?

Nói xong những lời này, hắn hướng về phía Phỉ Tạ Ti liếc nhìn một cái, trong đáy mắt sâu thẳm lơ đãng toát ra một tia dục vọng chiếm hữu điên cuồng.

Nam tử họ Băng nhíu mày lại, cũng không biết xuất phát từ suy tính thế nào, gân xanh nổi đầy trên thân thể hắn dần dần bình phục lại, hắn cũng không thèm nói nữa, chỉ ôm chặt lấy Sát Tình đao trong tay ngưng trọng đứng thẳng ở một bên.

Văn Lai Tư chuyển hướng nhìn về phía Lăng Phong cười nói:

- Thanh danh của Lăng huynh ta ngưỡng mộ đã lâu, hôm nay được gặp, quả nhiên danh bất hư truyền!

Hắn hơi ngừng một chút, nhưng lại không hề nhận được câu hồi đáp như trong dự liệu, nếu có cũng chỉ là biểu tình thản nhiên của Lăng Phong. Nụ cười của hắn hơi gượng gạo một chút, lập tức minh bạch Lăng Phong cũng không phải cùng một loại người với dự đoán của mình, vì vậy bèn thay đối sách lược nói:

- Xem ra Lăng huynh không thích quanh co lòng vòng, ta đây liền nói thẳng luôn!

Văn Lai Tư chỉ một ngón tay về phía Phỉ Tạ Ti:

- Lai lịch của cô gái này chắc hẳn Lăng huynh cũng đã rõ ràng. Tội làm phản của Thanh Lân tộc, tộc ta tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ! Ta không biết ả đã dùng những lời lẽ hoa ngôn xảo ngữ thế nào để che giấu Lăng huynh, thế nhưng hi vọng Lăng huynh có thể thông cảm cho chỗ khó xử của tộc ta mà giao nàng ra. Ta có thể cam đoan tất cả mọi sự hiểu lầm trước đây tộc ta tuyệt đối sẽ không nhắc lại! truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Phạm Cốc Minh vẫn chắp tay đứng đằng sau Văn Lai Tư, khi nghe thấy Văn Lai Tư nói như thế, dĩ nhiên cũng không có một chút biểu tình bất mãn nào, phảng phất như đó là một sự tình hết sức bình thường. Việc bị Lăng Phong ra tay đánh cho trọng thương dường như đã hoàn toàn quên mất từ lâu!

Phát hiện này khiến cho trong lòng Lăng Phong sinh ra vài phần cảnh giác, Phạm Cốc Minh cung kính với Văn Lai Tư như thế cũng không phải đơn thuần bởi vì thân phận thiếu chủ của đối phương, mà sự khuất phục đó được hắn phát ra từ sâu trong nội tâm.

- Mặt khác, để hồi báo với Lăng huynh, Tư Nội Khắc không chỉ tộc sẽ xóa bỏ mọi hiểu lầm mà còn tuyên bố với bên ngoài Lăng huynh chính là bằng hữu của Tư Nội Khắc tộc ta!

Văn Lai Tư thâm thúy nhìn thật sâu vào Lăng Phong, thận trọng đưa ra lời hứa hẹn.

- Ta biết Lăng huynh cùng với Thái Tử Áo La đế quốc tranh chấp đã tạo ra nhiều điều không thoải mái, dùng tính cách có thù tất báo của Thái Tử Tần Chính, sợ rằng sau Thương Khung Hội Chiến lần này, Lăng huynh ở trong cảnh nội Áo La đế quốc muốn bước nửa bước cũng khó! Thế nhưng nếu như có được sự hữu nghị của tộc ta, bất kỳ kẻ nào nếu muốn gây bất lợi cho Lăng huynh đều phải cân nhắc ít nhiều. Nếu như Lăng tiên sinh vẫn còn không tin, ta có thể dùng danh nghĩa của Thú Thần để tuyên thệ!

Cuối cùng, Văn Lai Tư cười ngạo nghễ:

- Có tộc ta ở đây, bất kỳ lúc nào cũng có thể bảo đảm an toàn cho Lăng tiên sinh!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.