Khắp nơi sáng rực rỡ, tinh không kì huyễn bỗng nhiên tan biến như bọt nước!
Mộc Vũ Sương chỉ cảm thấy cả thế giới như đang sụp đổ trước mắt mình, rõ ràng và kịch liệt như trái tim vừa bị bóp nát, hai mắt tối sầm lại! Nàng lao về phía trước, quỳ trên mặt đất, ôm chặt lấy Lăng Phong, khí chất thanh nhã thoát tục không còn nữa mà chỉ là từng hàng từng hàng lệ thủy.
Từng hình ảnh như điện quang hỏa thạch lướt qua trong thức hải cô.
Bắt đầu là từ lúc nào? Có thể là từ lần đầu tiên diện kiến linh hồn cộng minh một cách kỳ diệu đã khiến nàng nảy sinh cảm giác hiếu kỳ với người nam tử thần kỳ này?
Sau đó ở trên đấu võ trường, bao nhiêu người vì hắn lựa chọn đối kháng với một người có thân phận cao hơn rất nhiều như Tần Chính. Sự hiếu kì đó càng trở nên nồng đậm. Nam tử này có mị lực gì mà khiến họ phải bảo vệ như vậy? Không phải chỉ một mình Tần Chính đố kỵ, nếu đổi thành bản thân nàng liệu có thể không đố kỵ không? Trên thế gian này có người quan tâm, có người bất chấp tất cả điên cuồng vì mình, cảm giác đó thật đáng ngưỡng mộ!
Tâm linh cộng chấn kì diệu của lần thứ hai gặp mặt và vũ điệu mê say lặng lẽ ở kim tràng khiến nàng thực sự nghĩ rằng nam tử này còn có mặt lãng mạn và có chút ngây thơ kiểu trẻ con nữa. Chỉ là tâm linh mềm mại đó đang được giấu trong lớp vỏ bọc cứng rắn thôi. Tất cả những phát hiện ấy không khỏi khiến cho nội tâm nàng rung động một cách kì lạ.
Cho đến cảnh tượng bối rối lúc hai kiếm kinh quấn quýt lấy nhau thì đã hoàn toàn xóa bỏ lớp màng ngăn vô hình giữa hai người.
Đây là lần đầu tiên tâm linh của nàng được tiếp xúc thực sự, đây là nam tử đầu tiên làm nàng rung động! Nhưng có đúng là từ giây phút đó trái tim nàng có hình ảnh của hắn không?
Chúng ta đều là người cao ngại, chúng ta đều có điều bất đắc dĩ riêng của mình. Bởi vậy dù có tình cảm sâu đậm hơn nữa cũng chỉ biết giấu kín trong lòng. Càng hiểu nhau, càng yêu nhau thì lại càng thưởng tổn. Bởi vậy chúng ta chỉ có thể lựa chọn rời xa nhau và dần dần quên lãng.
Cứ tưởng cảm giác này sẽ trôi qua như thanh phong đạm vân và tiêu tán dần theo thời gian, ai ngờ… Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn
Mộc Vũ Sương toàn thân run lên, ôm chặt lấy Lăng Phong như muốn ôm hết cả thế giới.
Trong khoảng khắc Lăng Phong bất chấp mọi nguy hiểm, dùng tất cả sức lực còn lại đẩy nàng ra thì hình ảnh trong trái tim cô, hình ảnh mà nàng cố sức ép mình phải quên đi càng trở nên rõ nét và tươi mới, rõ rệt đến mức không bao giờ có thể ma diệt! Thì ra thế giới này vẫn còn có người bất chấp thân phận, bất chấp lợi ích quan tâm đến cô. Thì ra, thế giới này vẫn còn có người nguyện bảo vệ nàng mà hi sinhc hính mạng sống của mình!
Trong nháy mắt, tâm linh như tĩnh thủy của Mộc Vũ Sương nhận được trùng kích từ xưa đến nay chưa từng có. Lúc Lăng Phong bị quang trụ kích trúng, cả người nàng như vỡ òa trong cơn đau, nàng như bị nhấn chìm trong triều thủy, không còn, sẽ không bao giờ còn nữa! Nếu như mất đi nam nhân này, thế giới này sẽ không còn ai quan tâm đến nàng không chút e dè, không chút tính toán như vậy nữa?
Thì ra mất đi một vài người trong cuộc đời này còn đau khổ hơn cả việc mất đi cả thế giới!
Mộc Vũ Sương không thể khống chế cho mình đỡ run rẩy, nàng ra sức ấn tay vào vết thương của Lăng Phong để máu đỡ trào ra nhưng căn bản không làm được gì. Quang mang trong mắt Lăng Phong dần dần biến mất, khóe miệng hé ra một nụ cười mơ hồ.
- Không, không được!
Mộc Vũ Sương kêu lên bi thảm, nhìn những bọt máu phun ra từ khóe miệng Lăng Phong, hình như cuối cùng nàng đã nghĩ ra điều gì, vội vàng lấy ra một chiếc bình ngọc bạch sắc xinh xắn từ trong tiết văn, đổ ra một viên dược hoàn lớn cỡ hạt đậu xanh nhét vào miệng Lăng Phong. Nhưng hai môi Lăng Phong đã mím chặt lại, viên thuốc vừa được nhét vào trong nháy mắt đã lại rơi ra.
Mộc Vũ Sương không chút do dự, vội vàng đặt đầu Lăng Phong lên đùi mình, đổ vô số viên đan dược trong ngọc bình vào miệng mình, ngậm cho tan rồi hôn Lăng Phong thật sâu. Một dòng quỳnh tương chầm chậm chảy vào họng Lăng Phong.
Thanh lệ thành hàng, chảy dài trên má Lăng Phong. Mộc Vũ Sương ép má mình vào má Lăng Phong, trong lòng không ngừng gào thét: ông trời ơi, xin người, cầu xin người hãy để cho huynh ấy tỉnh lại, chỉ cần huynh ấy tỉnh lại, dù có bắt con chịu khổ hơn bây giờ gấp trăm lần, con cũng tình nguyện. Cầu xin người!
- Lão lục!
Nhìn thì có vẻ trận chiến giữa Lăng Phong và Hàn Nghênh Phong đã trải qua vô số thời gian nhưng trên thực tế mới chỉ xảy ra trong chớp mắt. Lúc này bọn Lô Sâm đã nghe thấy động tĩnh và chạy đến. Đập vào mắt họ là cảnh tượng Lăng Phong bất tỉnh nhân sự còn Mộc Vũ Sương thì bi ai đến chết. Trong nháy mắt, đầu óc bọn họ như muốn nổ tung.
Bọn họ muốn tiến lên nhưng lại sợ phải xác nhận cảnh tượng mà mình sợ nhất. Hai chân nhất thời như mềm nhũn như muốn ngã vật ra đất. Đường đường là cường giả mà ngay cả dũng khí để nhấc chân cũng không còn nữa!
Chỉ có Đan Luân Nhĩ miễn cưỡng khống chế được tâm tình của mình, tiến lên phía trước giận dữ nói:
- Tránh ra, cô khóc như vậy có thể khiến lão lục tỉnh lại sao?
Rồi hắn kéo Mộc Vũ Sương ra, quay đầu hét:
- Đan sư, dược sư, mau!
Lô Sâm như tỉnh mộng, quay người hét lớn:
- Bối Nạp Thông, mau!
Bối Nạp Thông hồng hộc chạy đến, chẳng quan tâm đến việc bình thuận khí tức vội vàng lấy ra một đống công cụ phức tạp cẩn thận thao tác với vết thương trên ngực Lăng Phong. Thấy máu vẫn không ngừng trào ra từ vết thương của Lăng Phong, hắn sợ đến đổ mồ hôi:
- Không được, không thể làm gì được.
- Thử lại lần nữa!
Đan Luân Nhĩ hai tay lược động như bay, ra sức thi triển cấp cưu y thuật tích lũy trong mấy năm sấm đãng bên ngoài, mỗi một sợ gân trên mặt đầy đang nổi lên chằng chịt như dây thép.
Xung quanh chỉ còn nghe thấy tiếng lá rụng, không một ai dám thở lớn tiếng!
Rập rập, lúc này các phương thế lực bị trận kịch chiến làm cho tỉnh giấc mới ào ào chạy đến, vô số ánh mắt xuyên qua đám đông bắn về phía Lăng Phong.
- Đừng để ai lại làm phiền!
Đan Luân Nhĩ không thèm ngầng đầu, quát.
Bây giờ những lời hắn nói như luân âm thần chỉ, Huyết Sát Vệ vừa nghe thấy liền bắn nhanh ra tứ phía, giữ cho đám động hiếu kì xung quanh im lặng:
- Bên trong đã xảy ra chuyện gì vậy? Không lẽ thú nhân xâm nhập?
Một trung niên nam tử mặt mũi uy nghiêm, quần áo chỉnh tề chạy nhanh tới, vừa nhìn thấy Huyết Sát Vệ liền nhíu mày nói:
- Các ngươi đừng đây làm gì? Mau tránh ra!
- Thiện tiến nhất bộ giả - sát!
Hồi ứng lại chỉ tiếng thét lạnh lùng của Hạ Á, hai mắt hắn đỏ quạch như một còn mãnh thú bị thương đang bột phát dã tính.
Bộ dạng này khiến trung niên nam tử ngây người, não nộ chi tình càng dâng lên. Hắn đường đường là Thương Khung Yếu Tắc tổng Điều Độ Sứ, từ xưa đến nay đã quen chỉ tay sai khiến người khác. Nhưng từ khi Tần Chính đến, hắn bị tước đi quyền lãnh đạo, uất khí đang nghẹn đầy trong lòng.
Bây giờ biết Huyết Sát Vệ thực lực kinh nhân, nhưng tà hỏa thượng trùng, hắn vẫn lãnh ngạo tiến lên phía trước:
- Hỗn xược! Ta thân là tổng Điều Độ Sứ, các ngươi dám chặn đường ta!
Ấm, một đường cung hình quyển đột nhiên tạc khai trước chân hắn, ngay sau đó một đường năng lượng cuốn theo bùn đất đen xì trùng thiên nhi khởi! Không để cho hắn có cơ hội tránh né, hư không ông nhiên nhất chấn, một đường năng lượng đả bạo không khí ngay trên đầu hắn, khí lưu loạn xạ như đao.
Một hắc ảnh vặn vẹo xuất hiện ngay bên cạnh hắn, chủy thủ đen xì trong tay kề ngay vào cổ hắn!
Những động tác này được phối hợp một cách vô cùng ăn ý khiến người ta không sao tránh nổi!
Tần Chính vừa chạy đến sắc mặt nhất biến, hắn nắm chặt lấy nắm đấm, mắt lóe lên một tia sát ý. Tần Chính đang định tiến lên thì đột nhiên một thân ảnh như thiết tháp chặn đứng trước mặt hắn. Đồ Long siết chặt nắm tay, mắt như bắn ra huyết hồng sắc quang mang, từng chữ thốt ra như đao:
- Thái tử điện hạ, đừng để lão tử phải đánh người!
Vân Tường thân thể phiến chỉ, đứng cùng một phía với Đồ Long, khuôn mặt ngốc nghếch lộ ra biểu tình như băng sơn đông kết. Từng chữ thốt ra như mang theo hàn ý của tam cửu long đông:
- Tần Chính! Đừng để ta biết chuyện này có liên quan đến ngươi nếu không với thân phận của mình, ngươi không thể chịu được nộ hỏa của Vân Mộng Tông đâu.
Tần Chính biến sắc, lời của Vân Tường dường như đã chạm vào điểm yếu của hắn nhưng hắn lại không làm gì được nên khuôn mặt nhất thời vặn vẹo một cách đáng sợ!