Tinh Ngự

Chương 307: Doãn Hồng Tụ mị hoặc




Lăng Phong cả kinh, phục hồi tinh thần lại, vội vã trả lời:

- Tinh chương tên Tăng Nguyên.

- Tăng Nguyên, Tăng Nguyên.

Mộc Vũ Sương nhắc lại vài lần, tán thưởng:

- Tinh chương này nếu như có thể luyện hóa thì thực lực cự linh sẽ được đề thăng với biên độ lớn, từ đó có thể khiến nguyên lực dự trữ hóa thành chân nguyên lực nhanh hơn, cái tên Tăng Nguyên đúng là danh phù kỳ thực! Lần trước Tinh Lam công quốc đi tìm "long cốt thảo" chắc cũng để chế luyện Tăng Nguyên tinh chương này đúng không?

Lăng Phong ngạc nhiên liếc nhìn nàng đã thấy nàng lộ ra một tia thần thái đắc ý và tinh nghịch hiếm hoi. Nếu như đổi thành bị người khác phát hiện ra bí mật mà mình che giấu Lăng Phong chắc chắn sẽ thấy ảo não vô cùng. Nhưng lúc đối diện với Mộc Vũ Sương hắn hoàn toàn không có sự lo lắng ấy.

- Lần trước nhìn thấy tin tức tuyên bố mua bán, ta đã cho người đi Vô Tận Hoang Nguyên tìm kiếm long cốt thảo và may mắn tìm được một ít.

Mộc Vũ Sương lấy ra mười mấy bình to to nhỏ nhỏ đựng đầy long cốt thảo. Đám long cốt thảo này to nhỏ khác nhau, màu sắc cũng không tương đồng nhưng linh hồn vật tính ba động cường liệt mà thuần tịnh thì vẫn độc nhất vô nhị.

Lăng Phong chấn động vì cảnh này, long cốt thảo muốn kiếm được đến tột cùng khó khăn ra sao hắn cũng hiểu, nên khi kiếm được vật thay thế Hỏa Tinh Ngọc Tủy ở miệng núi lửa hắn mới hài lòng đến vậy. Nhưng bây giờ nhìn Mộc Vũ Sương một lúc lấy ra nhiều như vậy thật khó có thể tưởng tượng nổi sau lưng nàng ta có bao nhiêu thế lực khổng lồ cở nào đang cống hiến sức lực.

Tựa hồ như cảm thấy vẻ kinh ngạc trên mặt Lăng Phong là vẫn chưa đủ, Mộc Vũ Sương loạt xoạt lôi ra một đống nguyên liệu từ trong tiết văn:

- Xà văn cương tâm, anh xác,… tất cả những gì huynh muốn mua đều có ở đây. Vốn dĩ ta định sai người mang đến Tinh Lam những đoán người muốn dùng những nguyên liệu này là Lăng tiên sinh huynh nên mới mang đến đây.

Nàng lại cười rồi nói tiếp:

- Ban đầu ta còn cảm thấy kì lạ, là tinh chương gì mà phải dùng đến long cốt thảo, e rằng phải đến cấp bậc chí cấp. Bây giờ mới hiểu thì ra là Tăng Nguyên tinh chương, không ngờ trên thế gian này vẫn còn luyện phương thần kì đến vậy.

Lăng Phong cười khổ, bản thân hắn tổn hao bao nhiêu tinh lực mới miễn cưỡng thu thập được một chút nguyên liệu vậy mà Mộc Vũ Sương chỉ cần giơ tay là đã có được tất cả. Nhất là đỉnh cấp mặc thần thạch mà hôm nay hắn định xem có may mắn mua được không trong tay nàng cũng có dự trữ không ít. Thủ bút này thực sự khiến Lăng Phong có chút nhìn thấy mà than thở.

- Lăng tiên sinh, luyện phương này ta vẫn còn có chút không hiểu, không biết có thể mang về nghiên cứu rồi trả lại cho huynh được không?

Mộc Vũ Sương hỏi với vẻ ngại ngần. Trên danh nghĩa là Lăng Phong đang nhờ nàng giúp đỡ nhưng trên thực tế là muốn đưa luyện phương của Tăng Nguyên tinh chương vô cùng trân quý cho nàng xem, cộng thêm việc tặng Nghê Sa Y. Điều này khiến Mộc Vũ Sương cảm thấy ái ngại vô cùng.

- Đương nhiên có thể.

Lăng Phong không hề có cảm thấy băn khoăn mà còn cười nói:

- Ta vốn dĩ còn đang lo lắng đây! Với niệm thức hiện tại của ta e rằng luyện chế Tăng Nguyên tinh chương còn có chút quá sức. Nếu như có thể phiền Mộc tiểu thư thì đúng là đã giúp ta một việc lớn rồi.

- Ừm!

Mộc Vũ Sương gật đầu nói:

- Vậy tối nay ta sẽ tham ngộ cẩn thận luyện phương này. Ngày mai ta đến tìm huynh nhé?

- Được.

Vừa ước định, trong lòng hai người nhất thời trào lên một cảm giác vô cùng cổ quái. Sao lại giống như nam nữ đang hẹn hò với nhau vậy nhỉ?

- À, đúng. Ở đây ta có một khối minh thúy, bên trong ghi chép công pháp Tâm Âm. Vốn dĩ cần phải có cường độ niệm thức của cao cấp Thuật Luyện Sư mới đủ tư cách tu luyện nhưng Lăng tiên sinh cũng có linh hồn song phân chi thể, ta nghĩ hẳn thỏa mãn điều kiện rồi.

Lăng Phong sững người, không khách sáo mà trực tiếp nhận luôn:

- Vậy đa tạ Mộc tiểu thư.

Thấy Mộc Vũ Sương đứng lên định từ biệt, hắn vội vàng nói:

- Ta tiễn cô.

- Ừm

Mộc Vũ Sương cúi đầu nhẹ giọng đáp.

Lúc này trời đã về khuya, sau khi đưa Mộc Vũ Sương về đến trú địa, Lô Sâm xuất quỷ nhập thần xuất hiện sau lưng Lăng Phong, khoác tay Lăng Phong với vẻ "gian tà": Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

- Lão Lục, sao lại nỡ để người ta về chứ?

- Đúng vậy, đã khuya như thế này rồi, đệ cũng không giữ Mộc tiểu thư lại. Đúng là không có phong độ.

Cảnh Vân cũng từ đâu nhảy ra, nghĩa chính từ nghiêm chỉ trích Lăng Phong.

Đan Luân Nhĩ ra vẻ hậu đạo, giảng hòa:

- Được rồi, hai người đừng trêu lão Lục nữa.

Chẳng đợi cho Lăng Phong kịp cảm kích, hắn bổ sung:

- Thời gian vẫn còn nhiều mà, phải để thời gian dài cho lơi lỏng phòng thủ mới có cơ hội được.

Lô Sâm chợt nói:

- Đúng vậy, vẫn là lão Tam nhìn mọi chuyện thấu đáo nhất.

Lăng Phong chẳng còn biết nói gì, kiếp trước không biết hắn thắp bao nhiêu hương mà kiếp này lại có đám sư huynh siêu ti tiện này chứ.

Cách Thương Khung Yếu Tắc vài trăm dặm là Thương Thúy Sơn Phong, sơn phong này bị vây giữa mấy ngọn cao đại sơn phong khác. Chỉnh thể tiểu xảo lung linh, đầy tinh chí chi ý. Nơi này thú nhỏ bôn tẩu, chim hót líu lo, sương sớm trong veo trong tiết trời ướt át run rẩy chảy xuống từ một mảng lá xanh, rơi xuống mặt đất vỡ thành từng mảng châu ngọc.

Một dòng suổi nhỏ uốn lượn chảy qua mang hơi ẩm đến cho cây cối, giữ cho màu xanh của chúng mãi không tiêu tán.

Sâu trong một mảnh rừng trên sơn phong, một trung niên nam tử mặc thanh sắc trường bào, mắt hơi híp lại nằm nghiêng trên một phiến thanh thạch. Hai chân hắn khẽ giảo động khê thủy, mặt đầy vẻ thư giãn thích thú. Đột nhiên, "xoạt" một tiếng, đám chim chóc bị âm thanh đó làm kinh động, vỗ cánh bay xáo xác, trung niên nam tử mở trừng hai mắt, quát:

- Kẻ nào?

Ngữ âm vừa dứt, một luồng đao khí nùng liệt trùng thiên mà lên, vô biên vô tận huyết sát chi khí tràn ngập cả khoảng rừng rậm. Từ trên cao nhìn xuống, khu rừng màu bích lục thương thúy đột nhiên tràn đầy huyết sắc nồng đậm. Vô số chim thú chỉ cảm thấy một loại áp bức cảm cực đại như đang đứng trước thiên địch, tim phổi nhất thời cuồng liệt!

Những tiếng chim rền rĩ đau khổ vang lên, thảm thiết vô cùng!

- Thúc thúc, giúp ta báo thù!

Không trung vang lên một tiếng rống thể thảm, ngay sau đó một mảng quang mang thất thải nặng nề rơi xuống.

Trung niên nam tử nhíu mày, khuôn mặt bạch ngọc nhất thời trở nên xích hồng, sát ý dày đặc:

- Trữ nhi? Kẻ nào dám đả thương ngươi?

Màn đêm buông xuống.

Lô Sâm đề nghị sư huynh đệ hiếm khi tề tựu đông đủ nên phải uống một trận cho đã. Bọn Lăng Phong đương nhiên không có ý kiến gì, nghe thấy vậy Đồ Long cũng nằng nặc đòi tham gia. Có tên tửu quỷ không hơn không kém này hướng dẫn, bọn Lăng Phong đỡ mất công đi tìm tửu quán.

- Lăng lão đại, phía trước là Ngọc Lan tửu quán nổi tiếng nhất trong thành.

Đồ Long chỉ vào một tửu quán bên ngoài hồng sắc, khí tức náo nhiệt vui vẻ phía trước, nói:

- Mặc dù rượu mà Thương Khung Yếu Tắc cung cấp chẳng ra sao nhưng chiều bài "Liệt Diễm Hồng Thần" của Ngọc Lan tửu quán này mùi vị rất tuyệt. Chỉ ghét tửu quán này mỗi ngày chỉ cung ứng một lượng rượu nhất định, làm người ta uống chẳng đã gì cả.

Hai bên tửu quán là hai thanh xuân nữ tử phụ trách đón khách. Vừa nhìn thấy Đồ Long bọn họ lập tức nói với giọng trách móc:

- Đồ Long công tử lâu rồi không thấy tửu quán rồi đấy.

- Đến tửu quán của các ngươi mới uống được có ba phần đã phải dừng rồi, ngươi bảo ta sao dám đến? Sau này bảo Doãn quản sự của các ngươi đừng làm vậy nữa.

Đồ Long oán trách:

- Nghĩ Thiên Phong vương quốc chúng ta không trả nổi tiền rượu sao?

Hai nữ tử chỉ tủm tỉm cười.

- Đồ Long công tử nói vậy thật khiến tiểu nữ tử đau lòng, tiểu nữ nghĩ chẳng có ai dám cả gan nghi ngờ Thiên Phong vương quốc đâu. Lần nào Đồ Long công tử đến mà tửu quán không mang mỹ tửu trân tàng ra chứ?

Đang nói đây đột nhiên bên trong bước ra một nữ tử, nữ tử thướt tha, vóc dáng cao gầy, chiếc váy mân hồng sắc ám vừa chạm đất làm nổi bật thân hình hoàn mỹ của cô. Gót chân trắng ngần thỉnh thoảng lại lộ ra dưới những bước chân khinh xảo.

Bạch triết vừa lộ ra liền bị che ngay lại, ẩn ẩn hiện hiện khiến người ta tâm hỏa nhiên khởi. Theo những bước chân đi xuống, tửu quán môn khẩu xạ lạc lượng quang vi diệu kéo ra một đường âm ảnh hồ hình. Từ những rung động của âm ảnh ấy có thể hình dung sơ lược ra hình dáng tròn đầy, đẫy đà, đầy tính đàn hồi của cái mông, nhìn chỉ muốn tóm chặt ngay lấy.

Chân, thân, mông, chỗ nào cũng phát ra sức hút chí mạng.

Nử tử vừa xuất hiện liền nhãn ba lưu chuyển, vừa có vẻ ai oán, vừa có vẻ uất ức nhưng lại đầy ôn nhu khiến người có ý chí sắt đá cũng phải tan chảy.

Vừa bắt gặp đôi mắt long lanh nước ấy, một người lúc nào cũng hào phóng trực sảng như Đồ Long cũng phải lộ ra một tia ngượng ngùng. Hắn bối rối nhìn quanh, không dám trực tiếp đối diện. Lúc nhìn thấy Lăng Phong, Đồ Long như vớ được cây cỏ cứu mạng, vội vàng nói:

- Doãn quản sự, nhân vật chính hôm nay không phải là ta mà là vị này. Cô chào hỏi ta không chu toàn không sao nhưng chào hỏi Lăng lão đại không chu toàn là ta không đồng ý đâu đấy.

- Ồ, là vị tiên sinh nào khiến Đồ Long công tử tôn sùng đến vậy. Đây chẳng phải chuyện dễ dàng đâu.

Chỉ một câu nói, Doãn Hồng Tụ vừa khéo léo nịnh được Đồ Long, vừa chuyển sự chú ý của đám đông sang phía Lăng Phong. Thủ đoạn trường tụ thiện vũ này thật khiến người ta không khỏi thầm ngưỡng mộ. Cẩn thận quan sát Lăng Phong một lượt, hai mắt Doãn Hồng Tụ đột nhiên sáng lên, hé cặp môi đỏ mọng, nói:

- Nếu như ta đoán không lầm thì vị này chính là Lăng Phong, Lăng tiên sinh – người một bước khuất phục tứ đại thanh niên cao thủ, ép Hàn chấp sự của Áo La thương hội phải cong đuôi chạy trốn?

Lăng Phong thoáng giật mình, việc biết hắn đối chiến với bốn người Tần Chính ở Thần Chiến Phong thì không có gì ngạc nhiên, nhưng trận đấu vừa mới xảy ra lúc chiều mà nàng đã biết rồi, thông tin tình báo của cô gái này thật lợi hại. Vốn dĩ hắn tưởng Doãn Hồng Tụ chỉ là một nữ tử xã giao bình thường nên không để ý. Xem ra phải chú ý nàng ta hơn một chút.

Tâm thần khẽ động, Lăng Phong mục quang sáng quắc, sâu trong đáy mắt như đang có từng tia ngân quang mơ hồ lưu hiện như thủy sơn ngưng trệ, như trọng nhạc áp xuống đầy rẫy hư không một phương, bao trùm lấy Doãn Hồng Tụ!

Dần dần, dưới sự quan sát lộ liễu không chút giấu diếm của Lăng Phong, Doãn Hồng Tụ phải thu nụ cười trên môi lại, khẽ rùng mình. Trước cái nhìn bá đạo của Lăng Phong, nàng cảm thấy như mình không thể che giấu bất cứ điều gì, toàn thân trong ngoài đều bị nhìn thấu!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.