Tinh Ngự

Chương 271: Thương Mang Cầu Long Giảo




Băng!

Tựa như ngàn vạn cột sắt đồng thời đứt đoạn, âm thanh cường liệt khiến người nghe phải ong đầu, bộ dạng ngẩn ngơ.

Tâm trạng hoang mang một hồi, Đồ Long hét lớn:

- Tâm Lôi Băng!

Tích tích, ánh sáng tản ra như nước chảy, Cự mãng hoàng quang của Khải Ân bị một quyền của Đồ Long đánh tan, ngay sau đó ngực hắn bị dư ba đánh trúng, lập tức bị bay ra ngoài!

Bàn tay Lăng Phong trong sát na nắm chặt, xương ngón tay trắng bệch!

Tựa như một đạo kiếm ý của Lăng Phong đánh tan phiên bản của Đồ Long, Khải Ân cũng đồng dạng bị đánh bay xuống đất, chỉ là hắn càng thê thảm hơn một chút, cả người bị đánh lún sâu xuống, từ ngoài nhìn vào không căn bản chỉ thấy một hố đen, nhìn không rõ bất kỳ nhân ảnh nào.

Đồ Long thở một hơi thật dài, trong khoảnh khắc Khải Ân đứng ra hắn đã đề thăng đủ mười phần tinh lực, bởi không ngờ Khải Ân có thể làm nguyên lực hóa hình!

Đem nguyên lực hư tán ngưng kết thành hình dạng cụ thể, năng lực như vậy không liên quan với tu vi, thuần túy chỉ liên quan với cảnh giới nguyên tố Thiên Hành Giả. Có thể nói, mặc dù tu vi của Khải Ân không bằng hắn, thế nhưng nắm giữ cảnh giới nguyên lực hóa hình, thêm không gian dài cùng tốc độ sẽ vượt xa hắn.

Nếu là tu vi hắn cao hơn một chút, bản thân cùng lắm chỉ có thể đánh bình thủ với hắn thôi? Trong lòng Đồ Long thầm than, vốn cho rằng thiên phú Địa Hệ của mình được coi là tuyệt đỉnh rồi, không ngờ còn có người càng khoa trương hơn! Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Nhìn phương hướng Khải Ân hạ xuống, Đồ Long thầm nghĩ: "hẳn là kết thúc đi?". Hắn đang muốn xoay người, khiêu chiến với Lăng Phong, đột nhiên con mắt Đồ Long trợn trừng.

Từ trong chiếc hố tối đen kia truyền ra tiếng dị động, ong ong ông, đại địa chấn động, tựa như địa long thức tính!

Ầm ầm ầm ầm ầm ầm, năm đạo hoàng mang hình mãng xà cực lớn lao lên bầu trời, tựa như có linh tính ngửa đầu lên trời rít gào, chợt, chúng gào thét từ trên cao lao xuống muốn thôn phệ Đồ Long.

Dưới áp lực, Đồ Long phát hiện Địa Hệ lưu động quanh thân xuất hiện ngưng trệ một lúc, hắn kinh hãi nhận ra mình vô pháp thi triển nguyên lực ấn đắc ý! Mãng xà cự thủ nặng nề lao xuống đất, quấn vòng quanh, ngưng tụ thành một đạo hoàng sắc viên tráo gắt gao vây khốn Đồ Long ở bên trong.

Bên ngoài viên tráo, mãng xà cự thủ không ngừng biến hóa xoay quanh, tràng cảnh hoa mỹ mà quỉ dị.

Một bước, lại một bước!

Trong hố đen, Khải Ân chậm rãi bước ra, từ miệng, mũi, tai của hắn không ngừng có máu đen chảy ra, hình dạng vô cùng thê thảm, phảng phất trong đầu phải chịu áp lực cực lớn.

Lăng Phong kinh hãi, quát lên:

- Khải Ân! Mau thả ra!

Cơ sở để Nguyên tố Thiên Hành Giả thi triển nguyên lực ấn chính là chân nguyên lực tự thân, mà chân nguyên lực do ngưng tụ với niệm thức hình thành, có thể nói bất kỳ một chiêu nguyên lực ấn nào bị phá đều ảnh hưởng đến linh hồn của nguyên tố Thiên Hành Giả! Như chiêu thức hỏa cầu này cũng không gây ảnh hưởng lớn, nhưng hiện tại khi Khải Ân thi triển chiêu này rõ ràng đã vượt qua cực hạn điều khiển của hắn, một khi bị phá, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

Đối với Khải Ân mà nói, mỗi câu nói của Lăng Phong đều là chân lý vô thượng, hắn căn bản sẽ không vi phạm. Lúc này dù cho đầu óc hỗn loạn, đối với ngoại giới có chút mơ hồ, nhưng khi thanh âm của Lăng Phong truyền tới, hắn vẫn vô thức mà thu hồi hai tay, chợt quát:

- Thương Mang Cầu Long Giảo!

Năm con cự mãng miệng cắn đuôi, đuôi quấn quanh thân, tựa như xoắn lại thành một vòng dây gai vàng óng giúp trọng lượng thân thể thu vào trong, cái này nếu dùng để thắt cổ cho dù một ngọn núi cũng bị thắt thành mạt phấn.

Đồ Long gắt gao cắn răng chống đỡ, thân thể thu nhỏ lại thành một đoàn. Cuối cùng dường như bị áp chế tới cực điểm, trong mắt hoàng mang chợt bạo khai, bạo rống lên:

- Ngũ Tâm Thiên Lôi Băng!

Thình thịch thình thịch thình thịch thình thịch!

Năm thủ chưởng nặng nề đánh lên thân hình cự mãng, Địa Hệ nguyên lực cường hãn bạo khai. Bắn ra như đao kiếm, lúc này cự mãng bị tãn vỡ thành mạt phấn, Lực phản chấn cực lớn truyền đến, Đồ Long đau đớn kêu lên một tiếng, trền người nứt ra mấy lỗ máu. Khi hắn thụ thương tựa như dã thú "ngao" một tiếng, quyền đầu bộc phát hoàng sắc vụ mạnh mẽ đánh tới Khải Ân!

Khải Ân một kích xuất thủ, chân nguyên lực tiêu hao quá độ, tạo thành di chứng, thân thể của hắn lung lay lập tức đỏ ầm xuống, bất tỉnh nhân sự.

Một quyền tựa núi mãnh mẽ đánh thẳng vể phía trước! Chân nguyên lực lướt qua, đại địa ầm ầm rung chuyển, cho dù một tia dư đồn đánh xuống cũng có thể đem Khải Ân đánh thành vũng máu!

- Uống!

Tiếng ngọc vỡ chợt phát ra!

Thân ảnh Lăng Phong như điện, bỗng dưng hiện tại bên cạnh Khải Ân. Đồ Long cùng Khải Ân quyết đấu công bằng, Đồ Long cố chịu một kích sau đó đánh trả một quyền như vậy cũng đúng, bản thân giữa đường nhúng tay vào khó tránh bị mọi người lên án. Lúc này đối mặt với một quyền của Khải Ân oanh đến, hắn cũng không tránh né, sản sinh một đạo chân lực hộ thuẫn che trước người.

Trong ánh mắt của Đồ Long lộ ra vài phần kinh ngạc, hắn thiếu chút nữa bị một kích của Khải Ân thắt cổ, nén giận điên cuồng đánh ra một quyền, tuy có dự cảm sẽ gặp phải ngăn cản, nhưng tuyệt không ngờ Lăng Phong dĩ nhiên không tránh! Tâm Niệm Đồ Long xoay chuyển, quyền thế đã hết, trăm triệu không thể thu lại, không còn cách nào khác đánh ngạng thu hồi vài phần chân nguyên lực. Dù là hắn làm như vậy, một quyền này oanh xuất, vẫn chấn nát chân lực hộ thuẫn của Lăng Phong, nặng nề mà đập trên người hắn!

Phanh!

Hoàng quang tầng tầng như cự nham, phong mang sắc bén, một quyền đánh lên cánh tay của Lăng Phong, liền chảy máu. Dư thế chưa hết, một quyền này của Đồ Long còn hãm sâu vào người Lăng Phong, trực tiếp đánh trúng xương cốt của hắn! Nhưng đột nhiên Đồ Long cảm giác một quyền của mình đánh trúng không phải là thân thể da thịt, mà tựa như bách luyện tinh cương tạo thành, quyền cốt va chạm, xương ngón tay của mình liền vị vỡ vụn, lộ ra mấy lỗ hổng.

Đồ Long hoảng sợ nhìn về phía Lăng Phong, quyền đầu của hắn vẫn dừng trên cánh tay của Lăng Phong, cũng chưa hề chạm tới, phảng phất như hoàn toàn mất đi tri giác.

- Giáo quan!

Mắt thấy Lăng Phong thụ thương, ánh mắt của Huyết Sát Vệ trong nháy mắt trở thành huyết hồng, bọn họ tựa như một đầu hùng sư nổi giận, sát ý nồng nặc vọt thẳng tới Đồ Long! Trong sát na, trên sân đang sáng rõ lại tựa như có mây mù che kín mà tối đen như mực, trong mây mù tràn đầy khí tức băng hàn, khiến tâm phế người ta đau nhức tựa như bị kim đâm.

Đội ngũ Thiên Phong vương quốc kinh hãi, Hàn Chính căn bản không để ý thương thế của mình, sợ hãi rống một tiếng:

- Thiên Phong Vệ, bảo hộ đại nhân!

Thiên Phong Vệ sợ hãi mà kinh ngạc phát hiện nguyên lai lúc trước tranh đấu với bọn họ, Huyết Sát Vệ căn bản không có dùng toàn lực! Nhìn Huyết Sát Vệ tuổi so với chính mình còn nhỏ hơn, lòng tin của bọn họ thoáng cái suy sụp như rớt xuống đáy cốc, đòng dạng là thiếu niên cao thủ được quốc gia tuyển chọn, nhưng lúc này bọn họ phát hiện ở trước mắt Huyết Sát Vệ mình chỉ như một đám hài tử!

Hai chi tinh anh nhân tài kiệt xuất giao phong lần thứ hai, bầu không khí khẩn trương tới mức như sắp có bão tố!

- Đều dừng tay!

Lăng Phong vung tay lên, nhẹ nhàng thoát khỏi Đồ Long, Xích Luyện cương khí vận chuyển, vết thương trên cảnh tay lập tức ngưng kết lại. Từ bên ngoài nhìn lại, miệng vết thương một mảnh máu me mơ hồ, nhưng Lăng Phong rõ rang ngay khi cương khí vừa mới lưu chuyển, vết thương bên dưới đã khép lại.

Đây là năng lực chữa trị thân thể kinh khủng của Xích Luyện cương khí!

Lăng Phong không nói thêm gì nữa, mặc cho Huyết Sát Vệ hộ vệ quanh người, hắn nhự nhàng ngồi xổm xuống, khoát tay lên trên cổ tay của Khải Ân, Xích Luyện cương khí lưu chuyển quanh thân Khải Ân. Khi thi triển một chiêu này, hắn mới phát hiện bộ vị mà Khải Ân thụ thương chủ yếu là nguồn suối của chân nguyên lực, đối mặt với loại thương thế này, xích luyện cương khí của mình cũng không có tác dụng lớn.

Không cần Lăng Phong triệu hoán, Bối Nạp Thông vội vã chạy tới, thành thạo kiểm tra thân thể Khải Ân, sau khi phục hạ mấy viên đan dược, hắn mới bối rối nhìn Lăng Phong nói:

- Giáo quan, thương thế của Khải Ân chỉ có thể dựa vào chính hắn tĩnh dưỡng, hiệu quả của đan dược cũng không lớn.

Nghe vậy, Lăng Phong mặt trầm như nước!

- Cái này có thể để ta xem thử hay không?

Đồ Long bị Huyết Sát Vệ chăn lại ở bên ngoài, đột nhiên nói, sắc mặt hắn đỏ bừng: vừa rồi Lăng Phong cuối cùng xuất hiện trước mặt, mạnh mẽ ngạnh kháng một quyền của hắn. Cho dù là như vậy, lực phản chấn cũng khiến bản thân hắn không chịu nổi, cuối cùng dĩ nhiên bị vỡ xương ngón tay! Nếu chuyện này bị lộ ra, bản thân còn không bị lão đầu tử ở nhà một quyền đánh chết sao?

Nhãn thần Đồ Long phức tạp nhìn Lăng Phong: khó trách hắn nói mình không phải là đối thủ, người như vậy đến tột cùng là loại quái vật như thế nào a?

Tai nghe đại nhân nhà mình nói như thế, Hàn Chính thất kinh, cuống quít muốn ngăn cản Đồ Long. Nhìn sắc mặt đằng đằng sát khí của Huyết Sát Vệ, hắn tuyệt không chút nghi ngờ nếu Đồ Long rơi vào tay bọn họ, e là ngay cả đầu khớp xương cũng sẽ bị bẻ gẫy.

Lăng Phong đứng lên liếc mắt nhìn Đồ Long thật sâu, lập tức nói:

- Tránh đường!

Có Lăng Phong lên tiếng, Huyết Sát Vệ không có chần chờ chút nào, phối hợp tách ra một lối đi. Nhưng nhãn thần của bọn họ vẫn gắt gao nhìn Đồ Long, chỉ cần đối phương có chút dị động, bọn họ tuyệt không ngại lấy nhiều khi ít!

Vẻn vẹn ba bốn thước, nhưng Đồ Long vừa đi cũng kinh hồn táng đảm, cảm giác thấy vây quanh mình không phải là từng ánh mắt, mà là những con dao nhỏ sắc bén, đam vào trên người khiến toàn thân phát lạnh, Hắn tự nhận mình cũng là người to gan lớn mật, nhưng hiện tại đối mặt với ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống người ta này cũng cảm thấy ăn không tiêu, nội tâm Đồ Long ai thán một tiếng: bên cạnh một tên quái vật nhất định cũng là một đám quái vật, không thể dùng lẽ thườn để suy đoán a!

Khi đứng bên cạnh Khải Ân, hai tay Đồ Long lập tức đan vào vũ động, từng đạo nguyên lực ấn dày đặc chấn động, chỉ thấy quanh thân Khải Ân bốn nắm trượng nguyên lực bắt đầu dũng mãnh tiến vào, lấy mắt thường cũng có thể thấy chúng hội tụ lại thành từng đạo quang vụ, chậm rãi tập hợp bên cạnh Khải Ân. Quang vụ nhẹ nhàng xoay chuyển, tựa như một bàn tay ôn nhu mát xa bên người Khải Ân.

Dần dần, không biết qua bao lâu, chỉ thấy máu tím đen từ tai, mũi, huyệt khiếu của Khải Ân ngừng chảy ra, khuôn mặt vàng vọt cũng từ từ khôi phục bình thường, mặc dù vẫn chưa thanh tỉnh, nhưng hô hấp của hắn cũng điều hòa không ít.

Đồ Long thở gấp một hơi thật sâu, dừng thi triển nguyên lực ấn, sắc mặt có chút uể oải. Đầu tiên là một hồi chiến đấu kịch liệt với Khải Ân, bản thân phải thi triển ra chiêu thức mạnh nhất mà mình nắm giữ Ngũ Tâm Thiên Lôi Băng, sau đó lại bị thân thể kinh khủng của Lăng Phong chấn động một phen, rồi lại bị Huyết Sát Vệ im lặng đe dọa một lúc nữa, cuối cùng còn phải tiêu hao chân nguyên lực để cứu người. Trong lòng hắn không khỏi rên rỉ:

Khải Ân vượt qua cực hạn thi triển sát chiêu "Thương Mang Quyết", dẫn đến chân nguyên lực bị rối loạn không yên. Đổi thành Thiên Hành Giả khác hệ thì sớm đã ngủ không dậy nổi, may mắn hắn là Địa Hệ Thiên Hành Giả, thổ hệ nguyên lực cực mạnh, cũng không ngừng tâm bổ, hơn nữa được Đồ Long không tiếc xuất thủ, hiện tại đã không còn trở ngại rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.