Một tháng sau.
“Duy Đóa, chị muốn uống café không?”
“Không, cảm ơn cô.” Người bị hỏi chẳng những không ngẩng đầu, mà còn vừa ăn cơm hộp vừa nhìn chăm chú nhìn vào phần việc mới hoàn thành trong tay.
Đáp lại vẻ êm ái của cô sinh viên làm thêm là gương mặt lạnh lùng muôn thuở, khiến cô nàng tức giận bỏ đi.
Kiều Duy Đóa làm việc rất nghiêm túc, nhưng cách đối nhân xử thế của cô khá tệ. Do trời sinh tính tình đạm bạc, nên cô rất ít tán gẫu với đồng nghiệp và cũng chẳng biết phải tán gẫu điều gì. Việc diễn ra vừa rồi đúng là điều tối kỵ nhất, mới khiến lòng cô sinh viên làm thêm khó chịu.
Ôn Ngọc đeo túi xách ra về, vừa khéo đi ngang qua bàn của cô sinh viên làm thêm.
“Em gái, về chung xe với A Kiến đi.” Giọng nói êm dịu của Ôn Ngọc không cao không thấp, vừa đúng bay vào tai người nào đó ở bàn đối diện.
“Chị Ôn Ngọc, có phiền gì không ạ?” Cô sinh viên làm thêm vui mừng.
“Chẳng phải em đi ôn lớp đại học ban đêm hả? Chỗ đó vừa hay tiện đường với chung cư Bích Quế Viên!” Ôn Ngọc thể hiện sự chu đáo.
Tuần trước, Ôn Ngọc đã chuyển vào chung cư Bích Quế Viên. Nghe đâu căn hộ đó là Hình Tuế Kiến mua cho cô, mọi chi phí trang hoàng đều do Hình Tuế Kiến móc hầu bao.
“Bà chủ, chị tốt bụng quá, xưa nay chưa hề phách lối!” Cô sinh viên làm thêm rất cảm động. So với vẻ cao ngạo xa cách và khó gần gũi của người nào đó thì đúng là một trời một vực!
“Chúng ta là đồng nghiệp, đâu cần phải làm thế?” Ôn Ngọc nhìn sang hướng khác, cố tình ám chỉ, [1] “Suy cho cùng thể diện là do người khác cấp, nhưng chính mình mới là người tự đem mặt mũi vất đi!”
[1] Nguyên tác: Ý hữu sở chi - biểu đạt ý hoặc việc của người nào đó ẩn dấu trong lòng (baidu).
Kiều Duy Đóa bị nói bóng gió thì khựng lại.
Cô sinh viên làm thêm lập tức nhận được tín hiệu, cô nàng cười gượng gạo và thuận miệng hùa theo, “Đúng vậy, đúng vậy.”
Hai tháng nay bầu không khí trong công ty rất quái lạ. Kiều Duy Đóa và Trần Ôn Ngọc ngoài tiếp xúc trên công việc ra, thì những thời gian khác gần như hoàn toàn im lặng, cho dù giáp mặt cũng miễn chào hỏi. Quả thực như nước với lửa, hơn nữa, nhiều lần Trần Ôn Ngọc còn dùng lời lẽ chứa đầy gai góc.
Kiều Duy Đóa chỉ khựng lại vài giây rồi tiếp tục chậm rãi dùng cơm. Cứ mỗi miếng cơm, cô lật một tờ văn kiện và vẫn đối xử bằng vẻ hờ hững như mọi khi.
Trần Ôn Ngọc khẳng định cuộc đối thoại giữa mình và cô sinh viên làm thêm đều lọt vào tai Kiều Duy Đóa, đặc biệt là hai từ ‘bà chủ’ kia, nhưng cái người ngồi trước bàn làm việc vẫn không có hành động nào.
Cô hoàn toàn tập trung vào công việc, như thể câu chuyện vừa rồi chẳng lọt vào tai mình. Điều ấy khiến Trần Ôn Ngọc không có cảm giác lợi thế chiến thắng.
Trên cầu thang truyền tới tiếng bước chân.
Khi người đàn ông cao lớn bước xuống bậc tam cấp cuối cùng, thì gã theo thói quen quét ánh mắt lạnh lẽo về vị trí kia một cái. Ở nơi đó cô vẫn lu bu công việc, không hề để ý đến bất kì chuyện gì, thậm chí chưa từng ngước mắt lên.
Trần Ôn Ngọc bước tới nghênh đón, ôm cánh tay gã và cất giọng thật thân thiết, “A Kiến, tối nay anh muốn ăn gì?”
“Bà chủ cũng biết nấu nướng nữa hả?” Cô sinh viên làm thêm kinh ngạc, lộ vẻ mặt vô cùng khâm phục.
“Chị á, hồi mười mấy tuổi đã nấu cơm cho anh ấy ăn rồi, nên mới nuôi anh ấy khỏe như vầy nè!” Trần Ôn Ngọc giả vờ làm một bà mẹ, mím môi nói đùa.
Ặc, cô sinh viên làm thêm bật cười trước sự dí dỏm của Trần Ôn Ngọc.
“Em thật ngưỡng mộ tình cảm của hai người quá!” Cô sinh viên làm thêm cố ý ồn ào và quyết định đứng về phe chị Ôn Ngọc.
Trần Ôn Ngọc kéo gã, tự nhiên nở nụ cười trang nhã.
Kiều Duy Đóa buông thìa, cô chỉ ăn một phần ba hộp cơm mà không nuốt nổi nữa. Cô lấy mực đóng dấu, cầm con dấu ấn lên màu mực đỏ rồi nắn nót đóng ba chữ ‘Hình Tuế Kiến’.
Cô đứng dậy đi tới trước mặt bọn họ, “Ông chủ, đây là số giấy tờ của anh, tôi đã kiểm duyệt và thấy không có vấn đề.”
Hình Tuế Kiến nhận văn kiện, chẳng thèm ngó ngàng gì mà giao cho Trần Ôn Ngọc. Ánh mắt gã từ đầu tới cuối đều nhìn chằm chằm vào Kiều Duy Đóa.
“Hôm nay tôi có gọi điện thoại cho ông chủ Trần bên nhà máy giày da, ông ta đã trễ hẹn thanh toán tiền lãi bảy ngày rồi nhưng di động của ông ta đã khóa.” Cô điềm nhiên báo cáo công việc.
Nghe vậy, biểu hiện của Hình Tuế Kiến và Trần Ôn Ngọc đều toát vẻ kì lạ.
“Kiều Duy Đóa, em đừng can thiệp vào các khoản giao dịch vay mượn trong công ty, cứ làm tốt phần việc của mình là được.” Gã lạnh giọng.
Nội dung công việc của Kiều Duy Đóa rất đơn giản, chưa từng liên quan tới chuyện cơ mật. Ban đầu là do Ôn Ngọc không muốn ủy quyền, tiếp theo là chính gã thay đổi ý định, không muốn cho cô biết thêm nhiều.
“Vâng.” Nghe gã nói, Kiều Duy Đóa cũng chẳng có phản ứng gì to tát, cô quay lại bàn ngồi xuống và mở xấp văn kiện khác.
Trần Ôn Ngọc thở ra nhẹ nhàng, cô cười khanh khách cầm xấp văn kiện cất vào trong cặp, rồi vô cùng thân thiết kéo kéo áo gã, “A Kiến, chúng ta về thôi.”
Hàng chân mày của Hình Tuế Kiến nhăn nhúm thành một cụm. Khi gã định xoay gót thì điện thoại trước mặt Kiều Duy Đóa đổ chuông, cô điềm tĩnh đón tiếp, “Xin chào, đây là công ty đầu tư XX.”
Không biết đối phương nói gì mà cô dừng lại một chút rồi giọng điệu trở nên lãnh đạm lẫn khách sáo, “Ngại quá, tôi đã dùng cơm tối rồi.” Vừa dứt lời, cô cúp máy và tiếp tục vùi đầu vào công việc.
“Chắc không phải ông chủ tiệm mì thịt bò Bà Trần [2] ở đầu phố chứ?” Cô sinh viên làm thêm nhiều chuyện buột miệng.
[2] Nguyên tác: Trần thị ngưu nhục diện điếm: quán mì Trần thị(陈氏), mạn phép cho mình thay chữ thị thành chữ bà cho gần gũi.(*_*)
Tiệm mì thịt bò Bà Trần? Cái tiệm mì trang trí khá đẹp ở đầu phố? Ông chủ gọi điện thoại tới chào hàng món mì của mình? Hình Tuế Kiến càng cau chặt hàng chân mày hơn.
“Tuần trước chị Duy Đóa đến ăn mì, ông chủ tiệm thấy chị ấy thì giật nẩy người. Sau khi ăn xong, ông chủ tiệm còn theo kè kè chị Duy Đóa tới công ty. Mấy ngày nay, chỉ cần công ty chúng ta gọi thức ăn bên ngoài, thì đích thân ông chủ sẽ đem tới!” Hơn nữa, còn cho rất nhiều thịt bò.
Sắc mặt Hình Tuế Kiến bất chợt khó coi, Kiều Duy Đóa thật có bản lĩnh trêu hoa ghẹo nguyệt! Gã nghe có kẻ dòm ngó người đàn bà của mình mà thấy cảm giác hỏng bét!
“Kiều Duy Đóa, tan tầm thôi.” Gã bất đứng bất động, nhắc nhở cô.
Gã vốn định đem cô giấu lên trên lầu, nào ngờ ngày thứ hai đi làm, Kiều Duy Đóa chẳng hỏi chẳng rằng chuyển xuống dưới lầu.
Cô có thái độ gì đây? Để gã và Trần Ôn Ngọc ở trên lầu, tỏ ý muốn tạo cơ hội cho bọn họ? Cô thật là hào phóng, hào phóng tới mức tác thành cho gã và Trần Ôn Ngọc; hào phóng đến nỗi gã muốn nhìn xem cô có thể làm tới độ nào!
Kiều Duy Đóa ngước mắt lên, nói: “Báo cáo ông chủ, tôi còn bận nhiều việc, chừng nào làm xong tôi sẽ nhận trách nhiệm đóng cửa.”
Bọn họ rõ ràng đứng rất gần nhau nhưng gã chỉ thấy toàn là biểu hiện lãnh đạm. Từ ngày đầu cô đi làm đã bày ra vẻ mặt này, như thể cô là một người máy vô cảm.
“A Kiến, chúng ta đi thôi, lỡ muộn giờ dọn cơm thì sẽ bị Tiểu Béo cằn nhằn.” Trần Ôn Ngọc quấn chặt lấy gã, lên tiếng thúc giục.
Cuối cùng gã nhìn cô một cái, nhưng cô chẳng hề chú ý chút nào tới gã. Điều ấy khiến lòng gã dấy lên một nỗi bực bội khó tả.
“Ừ, đi thôi.” Gã xoay người soải bước rời đi.
Cô không hề nói một tiếng tạm biệt, vẫn cúi đầu nhìn vào văn kiện. Thật lâu sau, khi khắp văn phòng đều yên ắng tới đáng sợ thì cô mới ngước lên.
Bọn họ thực sự đã đi hết, chỉ còn lại mình cô.
…
Dạy xong khóa Yoga, cô về nhà đã mười giờ đêm.
Cô tới phòng Tiểu Lộng, chuyện đầu tiên cô làm là kiểm tra bài tập của con gái. Càng xem, hàng chân mày cô càng cau chặt.
Đêm hôm trước cô ra đề toán, Tiểu Lộng làm sai rất nhiều.
Cô bỗng dưng trầm mặc khiến Tiểu Lộng rất bất an, “Ba… hồi sáng ba nói trước kia ba làm bài tập cũng tệ lắm…” Vì vậy đừng trách bé, do gen di truyền kém cỏi cả thôi.
Tiểu Lộng ngụy biện, thật sự phải nên mắng! Duy Đóa thở dài xoay người, không có biểu hiện khiển trách nặng nề mà chỉ xốc chăn lên ôm con gái vào lòng. Cô chẳng biết mình sai ở khâu nào, mà làm thành tích học tập của Tiểu Lộng tuột dốc không phanh như vậy.
“Không sao, quan trọng nhất là con phải cố gắng, thành tích sẽ từ từ khá lên.” Cô nhẹ giọng an ủi, vì cô cũng nhận ra sự bất an của Tiểu Lộng.
Một tháng nữa sẽ tới ngày khai giảng năm học mới. Thực ra, cô rất lo bây giờ Tiểu Lộng không theo kịp bài tập, nên cô hi vọng Tiểu Lộng đừng đùa mấy trò ‘ngớ ngẩn’ với cô nữa.
“Ba nói kiến thức trong sách giáo khoa toàn vô dụng, thi đạt sáu mươi phần trăm là được rồi…” Tiểu Lộng nói lí nhí.
Hình – Tuế – Kiến! Kiều Duy Đóa nghiến răng.
“Con đừng nghe lời ba con, chỉ có học sinh hư mới tìm lý do che đậy này.” Cô bực bội cắt ngang lời Tiểu Lộng.
“Mẹ, sao mẹ biết ba con là học sinh hư chứ?” Có người xuyên tạc ba làm Tiểu Lộng không phục, cho dù đấy chính là bà mẹ thân yêu của bé.
“Ba mẹ là bạn học cũ, thành tích của ba con tệ cỡ nào sao mẹ lại không biết?” Cô lãnh đạm nói.
Không phải cô phá hủy hình tượng của gã, mà cô nói sự thật.
“Hồi ba con đi học hư hỏng lắm hả mẹ?” Mắt Tiểu Lộng sáng lên.
“Ừ, ba con hư hỏng lắm!” Chẳng biết vì sao khi nói xấu gã mà tâm trạng của cô lại khá hơn.
“Mẹ à, mẹ mau kể chuyện về ba cho con nghe đi!” Tiểu Lộng quấn lấy cô.
“Không có gì hay để kể, học sinh hư là những kẻ hay bỏ học, hút thuốc, đánh nhau…” Hai mẹ con nằm trên giường hàn huyên cả buổi.
Nửa tiếng sau.
“Mẹ à, hình như dạo này ba về nhà trễ lắm…” Hại bé rất lo lắng, nếu nhỡ bé nằm ác mộng mà thiếu ba thì không ai cõng bé trên lưng.
Tiểu Lộng cố gắng kiềm cơn buồn ngủ, nhưng mí mắt đã dần dần sụp xuống.
“Con ngủ đi, tối mai mẹ không đi dạy, mẹ sẽ về sớm với con.” Cô vuốt ve mặt con gái, đánh trống lảng và nở nụ cười nhợt nhạt.
Ngay cả cô cũng bất ngờ vì mình có thể đem vai diễn ‘bà mẹ’ này thích nghi rất tốt.
…
Tiểu Lộng đã ngủ, nụ cười trên môi Kiều Duy Đóa dần dần biến mất.
Dặn dò điều dưỡng Ngô xong, cô đứng dậy đi lên lầu.
Cô nằm một mình trên chiếc giường rộng lớn với trái tim trống trải. Ngoài Tiểu Lộng ra, cô cảm thấy thế giới của mình chẳng còn thứ màu sắc nào và thật hoang vắng.
Cô mở điện thoại muốn gọi cho Thường Hoan, lại không biết nên nói điều gì. Cô sợ biết tình hình của ‘người khác’, cũng sợ người khác hỏi tình hình của mình, cuối cùng cô đặt chiếc điện thoại qua một bên.
Bóng đêm càng lúc càng sâu.
Hơn một giờ sáng mà gã vẫn chưa trở về.