Tình Này Đành Hẹn Với Gió Đông

Chương 26: Tình yêu bất hối




Type: TonyChopper

Chậm rãi thưởng thức cảnh vật tươi đẹp suốt dọc đường từ ngự hoa viền về, Tây Lăng Xuyên đi mất gần một canh giờ, khi bước vào điện Ngọc Hoa, từ xa ngài đã thấy Tư Hành Phong đang bày một bàn cờ ngồi đợi mình.

Ngài chắp tay sau lung, bước vào, ngồi đối diện với Tư Hành Phong mỉm cười lên tiếng “Quả nhân còn cho rằng Tiểu Phong đã quay về phủ nghỉ ngơi rồi cơ, thì ra vẫn ngồi đợi quả nhân đến tận lúc này, chắc là sốt ruột lắm nhỉ. Nhớ lại mỗi đêm mùng năm hàng tháng, lúc quả nhân đợi Tiểu Phong đến cũng cảm thấy vô cùng bức bối, khó chịu. Sớm biết ái khanh đang đợi ở đây, quả nhân đã quay về sớm hơn, chỉ là ánh trăng sáng trong, khiến người ta say đắm.”

Tư Hành Phong đặt một quân cờ đen trong tay xuống bàn cờ, tiếp đó lại cầm một quân cờ trắng lên, không hề để tâm đến Tây Lăng Xuyên.

Tây Lăng Xuyên nhìn vào bàn cờ, lại nhìn về phía Tư Hành Phong “Tiểu Phong, ái khanh ở đây đợi quả nhân, chắc không phải muốn quả nhân  cùng chơi cái món tẻ nhạt này cùng chứ? Ái khanh nên biết quả nhân ghét nhất là mấy thứ vô vị, vừa đánh cờ vừa nói chuyện, quả nhân rốt cuộc phải để tâm vào việc đánh cờ hay là nói chuyện cùng ái khanh đây?”

Tư Hành Phong im lặng không nói, vứt quân cờ trắng trong tay vào hộp, sau đó lại đổ hết các quân cờ trên bàn vào hộp. Sau khi thu dọn xong bàn cờ, ngài liền nhìn về phía Tây Lăng Xuyên, im lặng lắng nghe.

Tây Lăng Xuyên mỉm cười nói “Tiểu Phong, lúc trước khi còn ở trong buổi yến tiệc thưởng nguyệt, khanh cũng nhìn quả nhân bằng ánh mắt này, lúc đó quả nhân đang nghĩ, Tiểu Phong đột nhiên đã nghĩ thông rồi, thay đổi chủ ý, muốn cùng quả nhân…”

Tây Lăng Xuyên đưa tay vuốt lọn tóc buông trước ngực của Tư Hành Phong, lần này ngài không hề né tránh ngược lại còn để mặc cho Hoàng thượng làm bừa.

Tây Lăng Xuyên đột nhiên cảm thấy ngạc nhiên trước sự ngoan ngoãn của ngài, dường như có phần không quen cho mấy “Nếu có chuyện muốn nói với quả nhân thì cứ nói thẳng ra, ở đây chỉ có hai chúng ta thôi.” Thực ra cho dù Tư Hành Phong không mở miệng nói, ngài cũng đoán được lí do tại sao ngài lại tới đây.

“Tại sao đột nhiên Hoàng thượng lại lập Hạ Phẩm Dư làm phi tử? Nàng ấy không phải mẫu người mà Hoàng thượng yêu thích.” Tư Hành Phong ngước mắt lên, khuôn mặt tuy lạnh nhạt, thản nhiên như không nhưng thực chất trong lòng lại tột cùng lo lắng.

Tây Lăng Xuyên nhướn mày, đưa tay cuộn lấy lọn tóc của mình, nhìn Tư Hành Phong bằng đôi mắt long lanh, đượm tình, mỉm cười hỏi “Nàng ấy không phải mẫu người mà quả nhân yêu thích… vậy Tiểu Phong cảm thấy quả nhân nên yêu thích loại người như thế nào?”

“Không cần biết là loại người nào, tóm lại không phải người như nàng ấy. Nếu Hoàng thượng đã ban tặng nàng ấy cho vi thần thì nàng ấy chính là người của vi thần. Vậy mà Hoàng thượng lại thừa cơ lúc vi thần không có ở đây, chiếu cáo thiên hạ nạp nàng ấy làm phi?” Tư Hành Phong vứt quân cờ trong tay mình vào hộp, trợn mắt nhìn Tây Lăng Xuyên.

Tây Lăng Xuyên đưa tay cầm hộp đựng cờ chơi đùa, sau đó cười nói “Tiểu Phong, ái khanh yêu nàng ấy đúng không nào?”

Sắc mặt Tư Hành Phong thoáng biến đổi, nhưng rất nhanh sau đó lại bình thường trở lại, ngài nói “Vấn đề này là việc riêng của vi thần. Vi thần chỉ muốn hỏi cho thật rõ ràng, nếu Hoàng thượng đã từng nói không can thiệp vào chuyện của vi thần vậy tại sao lại nạp Hạ Phẩm Dư làm phi tử?”

Tây Lăng Xuyên vẫn thản nhiên như không gõ tay lên mặt bàn rồi nói “Ha ha… ha ha… Tiểu Phong, cho dù ái khanh có trốn tránh thế nào thì ánh mắt rồi cử chỉ, hành động của ái khanh đều đang bán đứng ái khanh đấy. Ái khanh quan tâm đến nàng ấy cho nên mới nhẫn nại ngồi đây đợi quả nhân lâu đến vậy. Ái khanh đang đố kị với quả nhân. Sở dĩ cảm thấy đối kị chính là vì ái khanh đã phải lòng nàng ấy. Thế nhưng quả nhân đã lập nàng ấy làm phi, từ giờ trở đi quả nhân đã quang mình chính đại có được nàng ấy, còn ái khanh, chẳng thể làm được gì. Bởi vì ta là quân còn ái khanh là thần.”

Bị Tây Lăng Xuyên nhìn thấu hết mọi tâm tư, Tư Hành Phong không hề ảo não, cũng giống như những lời Tây Lăng Xuyên vừa nói, ngài có thể nhẫn nại ngồi đây đợi Hoàng thượng lâu như vậy chính là một đáp án rõ ràng nhất. Ngài mỉm cười nói “Nếu Hoàng thượng đã cho rằng như vậy, thì tại sao còn lập nàng ấy làm phi? Ngài đã hứa tuyệt đối không can thiệp vào chuyện của vi thần cơ mà.”

Tây Lăng Xuyên đưa tay lên thể hiện mình vô tội “Sai rồi, sai rồi, cả đời Tây Lăng Xuyên này không có thành tựu gì đặc biệt, nhưng tuyệt đối không phải dạng hôn quân ham mê mỹ sắc. Từ trước đến nay, ta chưa hề cưỡng ép Lương phi, tất cả đều do nàng ấy tự nguyện.”

Tây Lăng Xuyên không phải là dạng hôn quân ham mê mỹ sắc? Tư Hành Phong bật cười lạnh lùng “Tự nguyện? Lẽ nào ngài không hề cho nàng ấy dùng thứ Quỳnh Tương Ngọc Dịch nào sao?”

Sắc mặt của Tây Lăng Xuyên thoáng biến đổi, nhưng chỉ vài giây sau đã khôi phục lại trạng thái bình thường, đưa tay nghịch hộp cờ trong tay hồi lâu, lại đưa mắt nhìn chằm chằm về phía Tư Hành Phong nghiêm túc nói “Không phải bất cứ ai ta cũng phải dùng Quỳnh Tương Ngọc Dịch. Ngoại trừ Tiểu Phong ra, chưa có ai xứng đáng để ta phải bỏ ra nhiều tâm sức đến vậy.”

Tư Hành Phong mím chặt môi, ánh mắt thể hiện rõ thái độ căm ghét mà chán nản.

Nếu Tây Lăng Xuyên có thể đối xử với ngài một cách bình thường hơn thì có lẽ sẽ cảm thấy đó là một người bằng hữu, tri kỉ, nhưng đều là đàn ông, ngài không thể nào chấp nhận được tình yêu biến thái như của Tây Lăng Xuyên.

Tư Hành Phong nắm chặt bàn tay phải, nghiến răng nghiến lợi nhìn Tây Lăng Xuyên, ánh mắt bắn ra tia phẫn nộ “Tây Lăng Xuyên, ngươi đúng là bệnh rồi.”

Tây Lăng Xuyên không tức giận ngược lại còn bật cười nói “Ta đúng là có bệnh, hơn nữa còn bệnh ăn vào xương cốt, thế nên không còn sống được bao lâu nữa.”

“Tây Lăng Xuyên, sở dĩ ta bán mạng cho ngài không phải vì tính mạng của ta đang nằm trong tay ngài mà vì ngài là một người biết giữ chữ tín. Thế nhưng việc ngài lập nàng ấy thành phi đã phá vỡ lời hứa lúc xưa của ngài với ta.”

Tây Lăng Xuyên nhướn mày, than dài một tiếng “Được, vậy thì ta cũng nói thẳng mọi chuyện ra luôn, ta sẽ cho ái khanh một đáp án rõ ràng. Ta đã nói rồi, nàng ấy hoàn toàn tự nguyện, điều này là sự thật. Là nàng ấy đã nói với ta, nàng ấy bị ái khanh đuổi khỏi Bình Viễn Hầu phủ. Nghĩ đến việc trước kia nàng ấy đã ở cạnh bên hầu hạ ta bao năm, hiền lương, thục đức, kiến thức uyên thâm, dung mạo tuy tầm thường nhưng chí ít vẫn ở mức độ mà ta chấp nhận được.

Những mỹ nhân khác dung mạo tuyệt sắc vô song, nhưng đầu óc lại ngốc nghếch, thiển cận, cả ngày chỉ biết tranh giành, ghen ghét đố kị nhau, làm sao có thể bằng được nàng, với trái tim nhân từ? Vậy mà có người lại không biết trân trọng nàng ấy. Phụ nữ có lẽ không cần người đàn ông nhất định phải yêu thương, bao bọc mọi lúc mọi nơi, nhưng nhất định không thể đến mức độ không cảm nhận được chút tình yêu nào từ đối phương. Vào những lúc quan trọng, cảm nhận của đối phương khiến thay đổi số phận của một con người. Tây Lăng Xuyên ta có lẽ trị nước vô đạo nhưng đối đãi với mỹ nhân không bao giờ để họ phải khổ sở, đớn đau. Người là do ta ban tặng, vậy mà lại bị người ta tuỳ tiện bỏ đi, nói ra thì đúng là làm ta bị mất mặt mới đúng.”

Nhìn bên ngoài trông Tư Hành Phong bình thản như không, nhưng thực chất trong lòng đang dậy sóng cực kỳ muộn phiền. Ngài im lặng nhìn Tây Lăng Xuyên rất lâu, mấy năm nay, ngài chưa bao giờ nhìn trực diện người đàn ông biến thái không phân nam nữ chỉ luận dung mạo ấy lấy một lần. Nhưng những lời vừa rồi của Tây Lăng Xuyên khiến ngài cảm thấy hoảng loạn, chỉ có quãng thời gian ngắn ngủi nửa tháng thôi, Tây Lăng Xuyên dường như còn hiểu rõ con người Hạ Phẩm Dư hơn cả ngài. Thứ cảm giác này chẳng khác nào núi rừng bao la rộng lớn đột nhiên bị phong ấn trong một khoảng không gian nhỏ hẹp, khiến không khí xung quanh đột nhiên ngột ngạt, trái tim cũng theo đó mà mệt mỏi và hỗn loạn đến mức chẳng thể diễn tả bằng lời. 

Tư Hành Phong hít một hơi thở sâu, buông từng câu từng chữ “Vi thần không hề tuỳ tiện bỏ rơi nàng ấy. Nàng ấy là người chứ không phải là vật.” Lúc đó, bị nàng nhìn thấu hết nội tâm sâu thẳm, ngài có phần bàng hoàng, chính vì vậy đã tức giận cho người đưa nàng về nước Bạch Hổ trước, thực ra cũng muốn cho bản thân một khoảng thời gian để suy nghĩ. Muốn ngài từ bỏ việc báo thù rửa hận ngay lập tức là điều không thể làm được.

Tây Lăng Xuyên bình thản mỉm cười “Có lẽ trong lòng ái khanh đó không phải là bỏ rơi, nhưng đối với nàng ấy mà nói thì đó chính là bị bỏ rơi. Có thứ tình cảm gọi là khổ tương tư, không gặp được chàng cũng nhớ đến chàng, không nghe giọng nói chàng cũng nhớ đến thanh âm của chàng, ngay cả khi không có tin tức gì cũng mòn mỏi chờ trông, đó là thứ cảm xúc nhớ nhung da diết từng giây từng phút, khiến người ta ăn không ngon ngủ không yên. Ái khanh phải biết, khi ta nhận được tin tức ái khanh gặp nạn ở dốc Bình Dương rồi quật cường nhảy xuống dòng Kinh Hà, trong lòng ta thấy tột cùng hoang mang, ta cứ tưởng rằng cả cuộc đời này không gặp lại được Tiểu Phong của ta nữa. May mà ông trời vẫn còn thương xót cho tấm chân tình của ta, để Tiểu Phong có thể an toàn thoát thoát hiểm, đại nạn không chết, ắt có hậu phúc…” Tây Lăng Xuyên nhất thời kích động, nắm lấy bàn tay của Tư Hành Phong, đưa cả khuôn mặt sát lại gần.

Tư Hành Phong rút tay lại một cách vô tình, lạnh nhạt.

Tây Lăng Xuyên ngồi thẳng người dậy, vẫn trong bộ dạng đại lãn mọi khi “Được rồi, ta đã gửi cho Tiểu Phong ba bức phi cáp truyền thư, vậy mà Tiểu Phong không hề quay về. May đúng lúc đó, ta nhận được tin tức, tiểu cung nữ hầu hạ bên ta bao năm đã quay về. Cho nên, ta đã gọi nàng ấy vào đây để hàn huyên tâm sự, hỏi xem đến lúc nào thì Tiểu Phong mới chịu quay về. Khi nỗi khổ tương tư lên đến đỉnh điểm thì thứ tình cảm đó sẽ biến thành đố kị. Thứ mà Tây Lăng Xuyên ta không đạt được thì người khách cũng đừng hòng đạt được, cho dù đó là người cung nữ hầu cận bên ta bao năm cũng không ngoại lệ.”

Ẩn ý trong câu nói này chính là ‘Ngài muốn lấy nàng ra để ép Tư Hành Phong quay về. Tư Hành Phong nếu có tình cảm với Hạ Phẩm Dư thì ngay khi nhận được tin tức nàng được phong làm phi nhất định sẽ ngày đêm phi ngựa hồi kinh’.

Và sự thật đã diễn ra đúng như vậy, ngay khi nhận được tin tức Tư Hành Phong đã khiến vài con tuấn mã bỏ mạng, chỉ mất thời gian ba ngày đã quay về kinh thành Vân Hổ. Thế nhưng sau khi quay về, ngài lại coi như không có chuyện gì xảy ra, bình thản tiếp nhận lời thăm hỏi, chia vui của các quan viên trong triều.

Tây Lăng Xuyên tưởng bản thân đã đi sai nước cờ, tưởng rằng cho tới tận lúc chết cũng không chờ được lời chất vấn của Tư Hành Phong. Thực ra ngài đã đoán trúng, Tư Hành Phong cuối cùng đã không thể nào chịu đựng, tìm đến ngài để ‘hỏi tội’.

Tư Hành Phong nghe xong liền mở miệng mắng “Ngài đúng là bệnh thật rồi!”

Tây Lăng Xuyên không cho rằng như vậy, lại nói “Ta đã nói rồi, bản thân ta đích thực có bệnh, không cần ái khanh phải nhắc ta liên tục như thế. Có nhiều quân cờ, thì sẽ càng nhiều cơ hội chiến thắng, vậy thì tội gì mà ta lại không thử? Huồng hồ, ta trước nhất không lừa gạt, sau không cưỡng ép. Tất cả mọi thứ đều là nàng ấy tự nguyện, nàng ấy muốn đánh cược xem rốt cuộc tình cảm ái khanh dành cho nàng ấy sâu đậm đến đâu?”

Tư Hành Phong im lặng một hồi mới nhìn về phía Tây Lăng Xuyên, khuôn mặt trắng bệch nói “Lúc nhận được tin tức của ngài, cũng chính là lúc vi thần đang giải quyết nốt những kẻ thù còn lại, vi thần đã khổ sở đợi chờ bao năm, vậy nên không thể để mọi thứ đổ xuống sông xuống biển. Tất cả những thứ ngài đã làm chẳng qua chỉ để giữ vững giang sơn nhà Tây Lăng của mình, giữ vững ngôi vị Hoàng thượng của ngài mà thôi. Tất cả những việc mà ngài muốn vi thần làm, đã bao giờ vi thần thoái thác? Thế nhưng ngài lại không chịu giữ lời hứa, nạp nàng ấy làm phi tử. Mau nói đi, rốt cuộc ngài muốn thế nào mới chịu buông tha cho nàng ấy? Ngài muốn người phụ nữ nào mà không có? Nếu thích ngài có thể nạp tất cả phụ nữ trên đất nước Bạch Hổ này vào hậu cung của mình, càng đâu có để tâm đến việc có nàng ở trong cung của mình hay không? Rốt cuộc phài làm thế nào thì ngài mới chịu buông tha cho Hạ Phẩm Dư?”

Tính mạng ngài đã nằm trong tay Tây Lăng Xuyên, ngay từ lúc bắt đầu bán rẻ bản thân, ngài chưa bao giờ cảm thấy hối hận, thế nhưng đối với Hạ Phẩm Dư mà nói, là ngài đã thiếu nợ nàng, dù thế nào ngài cũng phải đưa nàng rời khỏi.

Tây Lăng Xuyên nở nụ cười tuyệt đẹp, từ từ tiến lại gần Tư Hành Phong “Trừ khi ta chết.”

Tư Hành Phong nắm chặt bàn tay, khẽ quát lên một tiếng “Ngài có tin là ta sẽ giết chết ngài ngay lúc này không?”

Tây Lăng Xuyên chẳng buồn để tâm, vẫn giữ nụ cười giễu cợt trên môi, nắm lấy bàn tay đang nổi gân xanh của Tư Hành Phong “Ái khanh không thể giết ta được, bởi nếu không, không những ái khanh phải chết mà ngay cả tính mạng của Lương phi cũng khó bảo toàn. Ái khanh cần phải lên một kế hoạch thật chu toàn, tiến hành từng bước chặt chẽ thì mới có thể hành động được, chứ không phải hấp tấp, nóng vội, nếu không thì lợi bất cập hại. Có lẽ ái khanh không hề để tâm đến tính mạng của mình, nhưng ta biết rằng, ái khanh nhất định không để Lương phi phải chết cùng mình.”

Tư Hành Phong tức giận đấm một quyền vào ngực Tây Lăng Xuyên, khiến Tây Lăng Xuyên không chịu nổi ngã xuống mặt đất, miệng phun máu tươi lại lập tức rút kiếm kề cổ ngài.

“Nếu không phải bị dược tính khống chế, thực ra ái khanh đã muốn giết chết ta từ lâu rồi đúng không? Được, dù gì chết trước hay chết sau cuối cùng vẫn phải chết, nếu ái khanh muốn kết thúc sinh mệnh của ta sớm hơn thì cứ động thủ đi. Như vậy, ái khanh có thể sớm chết theo ta, sau đó, hai chúng ta đã có thể đời đời kiếp kiếp mãi không xa rời.” Tây Lăng Xuyên từ từ nhắm mắt “Có thể chết dưới thanh kiếm của Tiểu Phong, ta chết cũng không oán hận, mau ra tay đi, Tiểu Phong…”

Lúc này, Nguỵ Đức Xuyên vẫn luôn đứng canh bên ngoài xông vào, ngăn cản Tư Hành Phong đang điên cuồng tức giận “Bình Viễn Hầu gia, ngài làm thế này là mưu nghịch tạo phản đấy. Hoàng thượng đối với ngài thế nào, ngài biết rõ hơn ai hết, tại sao ngài lại đối xử với Hoàng thượng như vậy? Ngài phải biết chuyện ngài gặp nạn ở dốc Bình Dương, Hoàng thượng đã không lo lắng đến an nguy của bản thân, phái tất cả ám vệ tới trợ cứu. Mỗi một câu của Hoàng thượng nói đều là thật lòng, mạng sống của Hoàng thượng thực sự không còn bao lâu nữa. Những ngày gần đây, ngài có biết Hoàng thượng đã chống chọi khổ sở thế nào hay không? Hoàng thượng mong chờ ngài quay về, thế nhưng… thế nhưng chờ mãi, chờ mãi mà ngài vẫn biệt vô âm tín…

Hoàng thượng thực sự không còn bao nhiêu thời gian để chờ đợi nữa đâu. Ngài cũng biết Hoàng thượng vốn thích nói đùa, chuyện gì Hoàng thượng cũng có thể lấy ra để đùa vui được. Ngài không thể đối xử với Hoàng thượng như vậy được, ngài không thể đối xử với Hoàng thượng như vậy được…” Ngụy Đức Xuyên bật khóc thành tiếng, nức nở đưa lời.

“Đức Xuyên, ngươi muốn khóc để dụ tất cả mấy lão bỉ phu kia tới đây xem kịch hay sao?” Tây Lăng Xuyên ngăn cản Ngụy Đức Xuyên, rồi ra hiệu Ngụy Đức Xuyên đỡ mình đứng dậy.

Chỉ trong nháy mắt, mấy người thân thủ nhanh như tia chớp xuất hiện, vây quanh Tư Hành Phong.

Tư Hành Phong lạnh lùng nhìn đám ám vệ, càng nắm chặt thanh kiếm trong tay hơn. Ở nước Bạch Hổ, luôn luôn tồn tại đội ám vệ thế này, đây là đội quân được huấn luyện đến mức xuất quỷ nhập thần, công phu tuyệt đỉnh để giữ cho giang sơn nhà Tây Lăng không sụp đổ. Đây cũng chính là nguyên nhân mấy lão bỉ phu kia không dám hành động sơ suất, bứt dây động rừng.

Dưới sự giúp đỡ của Ngụy Đức Xuyên, Tây Lăng Xuyên ngồi xuống long sàng, hít một hơi thật sâu nói “Các người đã quên mất điều quả nhân nói rồi sao? Tiểu Phong chính là ân nhân giúp nhà Tây Lăng bảo toàn giang sơn. Tất cả đều lui xuống hết đi…”

Mấy người đó vẫn không hề động đậy.

Tây Lăng Xuyên thấy vậy phát nộ quát lớn “Ta nói mau lui xuống…”

Chỉ trong chớp mắt, mấy người đó đã nhanh chóng biến mất, cứ như thể chưa từng xuất hiện.

“Ta tin là, thực ra chỉ cần ái khanh báo thù rửa hận xong thì không phải muốn rời khỏi đây mà là sẽ giết chết ta. Sở dĩ ta làm nhiều việc như vậy chính là vì muốn để cho ái khanh hận ta, nếu hận thù thì có thể khiến ái khanh ghi nhớ ta suốt cả đời này. Vậy thì ta thà rằng để ái khanh hận ta còn hơn…” Ngài vừa nói vừa ho dữ dội, rồi nôn ra cả máu tươi.

Tư Hành Phong nhìn Tây Lăng Xuyên với ánh mắt khó lòng tin được, khuôn mặt Tây Lăng Xuyên lúc này trắng cắt không còn giọt máu, nhưng vẫn luôn mỉm cười nhìn ngài “Ái khanh mau về đi, sớm về hầu phủ, hôm nay coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Trận chiến ngày mai, ái khanh nhất định phải thận trọng…”

Tư Hành Phong thu kiếm lạnh lùng nói “Ta sẽ đợi cho tới khi nào Hoàng thượng thăng thiên.” Ngài nộ khí đùng đùng sau đó rời khỏi điện Ngọc Hoa, cũng là đêm mùng năm duy nhất, ngài không phải qua đêm tại tẩm cung.

Tây Lăng Xuyên nhìn quân cờ trắng đen trong hộp cờ, nhặt từng quân, từng quân lên, sau đó nắm chặt trong lòng bàn tay lạnh giá, thế nhưng ngài vẫn có thể cảm nhận được hơi ấm của Tiểu Phong còn lưu lại.

Ngài đã phát điên từ lâu, một người bị điên thì làm gì còn lí trí?

“Tiểu Phong, ái khanh còn phải thay ta ở bên Mật Nhi, nhìn thằng bé đăng cơ thành Hoàng thượng Bạch Hổ nữa…”

Hạ Phẩm Dư vừa định đi nghỉ ngơi thì Ngụy công công vội vã tới nói là Hoàng thượng bệnh nặng, muốn triệu kiến nàng.

Nàng chẳng buồn bận tâm xem lúc này y phục mình đã chỉnh tề hay chưa, vơ lấy một tấm áo khoác bên ngoài rồi vội vã tới điện Ngọc Hoa.

Lúc tới nơi, nàng nhìn thấy Tây Lăng Xuyên đang nằm trên long sàng giữa điện, sắc mặt trắng bệch, cực kì yếu ớt.

Tây Lăng Xuyên nghe tiếng bước chân quen thuộc, mở mắt ra liền thấy Hạ Phẩm Dư, ngài mỉm cười lên tiếng “Ái phi, nàng tới rồi… Nào, lại đây, đến chỗ này nói chuyện cùng quả nhân một lát.” Tây Lăng Xuyên đưa tay chống người ngồi dậy, nhìn Hạ Phẩm Dư rồi vẫy tay ra hiệu lại gần.

“Tạ Hoàng thượng.”

“Không phải quả nhân đã nói rồi sao, lúc nào chỉ có quả nhân với ái phi thì không cần phải hành lễ.” Tây Lăng Xuyên mỉm cười dịu dàng rồi nói thêm “Không biết tại sao, mỗi khi ái phi ở cạnh bên, quả nhân lại cảm thấy an tâm hơn…”

“Lúc diễn ra yến tiệc thưởng nguyệt, không phải sức khoẻ Hoàng thượng vẫn bình thường, tại sao đột nhiên…” Hạ Phẩm Dư ngồi xuống cạnh bên ngài. Nàng biết Tư Hành Phong vừa mới rời khỏi đây không lâu, trong lòng cảm thấy rất lo lắng, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

“Không sao cả, chỉ là muốn gặp mặt nàng, nghe nàng nói chuyện mà thôi.” Tây Lăng Xuyên nhẹ nhàng, tự nhiên nắm lấy bàn tay Hạ Phẩm Dư, vừa được vài giây, nàng đã rút tay lại giống hệt như khi bắt đầu mối quan hệ này, bởi vì hành động thân thiết này không phải tình cảm nam nữ.

Tây Lăng Xuyên luôn làm theo đúng những gì mình nói trước đó, thể hiện rõ tâm thế nhất ngôn cửu đỉnh. Mười ngày nay, gần như đêm nào ngài cũng ở lại nghỉ ngơi tại cung Quỳnh Hoa của nàng, cùng chung một căn phòng, nhưng lại không cùng giường. Lúc đầu, ngài ngủ trên phượng sàng giành cho Quý phi, còn nàng ngủ trên giường. Nàng đã nhiều lần khuyên giải, ngài là Hoàng thượng, nàng là phi tần, nàng lo lắng long thể của ngài bất an, vậy nên dù thế nào, cũng nên là nàng nằm trên phượng sàng còn ngài ngủ trên giường.

Thế nhưng ngài lại nói đùa “Muốn quả nhân ngủ trên giường cũng được, nhưng ái phi phải ngủ cùng với quả nhân.” Dù là nét mặt hay lời nói đều cho thầy ngài bằng lòng chung chăn chung gối với nàng. Cứ nghĩ tới việc chung chăn chung gối với ngài, nàng lại im lặng, ngoan ngoan đắp chăn, lên giường nằm ngủ.

Trong mười ngày nay, Tây Lăng Xuyên hoàn toàn khác với vị Hoàng thượng Bạch Hổ chỉ suốt ngày đắm chìm trong tửu sắc mà trước kia nàng từng thấy. Ngài trẻ con, thi thoảng cũng giở trò vô lại, ví dụ rõ ràng có mỹ nhân khác đút đồ ăn cùng mỹ tửu cho ngài vậy mà ngài vẫn cứ thích gọi nàng đến, bắt nàng học theo các mỹ nhân khác hầu hạ mình. Hoặc như khi tắm rửa ở cung Ngọc Trì, rõ ràng đang vui đùa với các mỹ nhân khác vô cùng hào hứng, lại kéo nàng tới để nói chuyện cùng, nếu như khi đó nàng đỏ mặt căng thẳng là ngài liền lôi nàng ra trêu ghẹo, bông đùa “Da mặt của ái phi giờ mỏng đi rồi, trước kia lúc nhìn thấy quả nhân không mặc gì trên người, nàng luôn tim không đập mạnh, mặt không đổi sắc?”

Thế nhưng, một Tây Lăng Xuyên như vậy cũng có lúc yếu mềm. Có một vài đêm, cách một tấm rèm, nàng vẫn có thể nghe thấy tiếng ho của ngài, thức dậy qua xem, ngài liền nói rằng không sao, sau đó khi muốn ho, ngài rất thận trọng, cố gắng hết sức để không làm phiền đến nàng. Rồi từ từ chìm vào giấc ngủ cho tới tận lúc trời sáng.

Sau khi nàng kiên trì đến cùng, ngài mới chịu ngủ trên giường và để nàng ngủ ở phượng sàng.

Hạ Phẩm Dư hoàn toàn không biết tại sao Tây Lăng Xuyên lại đối xử với nàng đặc biệt như vậy, thời gian lâu dần, ngài thường vuốt ve mái tóc nàng rồi lặng đi nhìn nàng. Nàng tự biết bản thân không hề có dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn, chim sa cá lặn, lại càng không đáng để một người đàn ông phải quan tâm đến vậy. Trái lại Tây Lăng Xuyên thì cứ như thể đọc thấu được mọi suy nghĩ của nàng, mỉm cười nói “Nàng chẳng khác nào một chú chim nhỏ, khiến người ta vô cùng yêu thích.”

Tây Lăng Xuyên đột nhiên ho dữ dội, kéo Hạ Phẩm Dư ra khỏi hồi ức, nàng vội vã đưa chiếc khăn tay cho ngài. Lần này, chiếc khăn nhanh chóng dính đầy máu tươi.

Hạ Phẩm Dư sợ đến mức lạc giọng “Hoàng thượng… trước đó khi còn ở bữa tiệc thưởng nguyệt, ngài vẫn bình thường, tại sao giờ lại thành ra thế này, tại sao thế…”

Tây Lăng Xuyên ấn nhẹ vào tay nàng rồi mỉm cười nói “Ái phi, không cần phải vội vã, không sao đâu. Chuyện này sớm muộn gì cũng đến, Kì Chính nói ta vẫn có thể sống được thêm một vài tháng nữa, cho nên chưa chết ngay được đâu. Căn bệnh này của ta là di truyền của gia tộc Tây Lăng. Tất cả những người thuộc gia tộc Tây Lăng đều không trường mệnh, ít con cháu, nếu không phải chết yểu từ nhỏ thì là đột nhiên bạo bệnh mà qua đời, hoặc là bị người khác hãm hại hoặc là giống như anh họ ta vậy bị phụ vương đích thân giết chết. Đến đời ta cũng chỉ có một đứa con nối dõi là Mật Nhi. Có lẽ đây là báo ứng, gia tộc Tây Lăng chúng ta tà khí quá thịnh.”

Hạ Phẩm Dư có chút bất ngờ khi thấy Tây Lăng Xuyên không còn xưng là ‘quả nhân’ nữa.

Tây Lăng Xuyên lại như đọc thấu tâm can, mỉm cười nhìn nàng nói “Quả nhân, từ trước đến nay lúc nào cũng chỉ có một mình, vậy nên một Hoàng thượng như ta luôn cô độc. Nàng không biết ta căm ghét cách xưng hô ‘quả nhân’ này đến mức nào đâu, bởi vì ta thường xuyên nhắc đi nhắc lại từ này, cho nên bên cạnh ta mới chẳng có đến một người yêu thương. Xem ra ông trời định sẵn cả đời này phải sống trong cô độc, chết trong lạnh lẽo.”

“Hoàng thượng, tất cả các phi tần, mỹ nữ của ngài đều yêu thương ngài cả.” Hạ Phẩm Dư liền nói.

“Ha ha, nàng sai rồi, bọn họ chẳng ai yêu thương ta chút nào, thứ bọn họ yêu chính là chiếc ghế mà ta đang ngồi lên đây.” Tây Lăng Xuyên cười nhạt, tâm trạng thập phần khốn khổ.

Hạ Phẩm Dư không biết nên khóc hay nên cười “Cho dù ngài không phải là Hoàng thượng, chỉ là một bách tính thường dân cũng sẽ có rất nhiều cô nương yêu thích ngài.” Bao năm tiếp xúc với nhau, tính cách lém lỉnh, dịu dàng của Tây Lăng Xuyên hoàn toàn khác xa so với vẻ lạnh nhạt, vô tình của Tư Hành Phong. Ngài đối xử với tất cả chúng phi tần, mỹ nữ không hơn không kém, cũng tuyệt đối không bao giờ nói nặng lời với bất cứ người phụ nữ nào, một người đàn ông như vậy thực sự rất đáng để phụ nữ yêu thương.

Tây Lăng Xuyên mỉm cười rồi nói “Đáp án mà nàng muốn, ta đã tìm ra rồi.”

Nàng nhìn bộ dạng thảm thương, yếu đuối của Tây Lăng Xuyên, tỏ ra nghi hoặc “Cái gì ạ?”

Tây Lăng Xuyên liền đáp “Trong trái tim của người ấy có nàng.”

Hạ Phẩm Dư cúi đầu, im lặng không nói.

Tây Lăng Xuyên tiếp tục nói thêm “Nàng có biết không? Lúc nãy vì nàng mà Tiểu Phong tới tìm ta, hỏi ta rốt cuộc phải như thế nào mới chịu buông tha cho nàng. Ta nói, trừ phi ta chết. Tiểu Phong liền rút kiếm đeo bên người, trực tiếp đặt lên cổ ta…”

Khuôn mặt Hạ Phẩm Dư đột nhiên trắng bệch, hai tay nắm chặt vạt áo, lập tức quỳ xuống trước long sàng, run rẩy lên tiếng “Hoàng thượng… Bình Viễn Hầu gia, ngài ấy… chắc là uống nhiều rượu quá, xin Hoàng thượng đừng có trách tội ngài ấy…”

“Nếu ta trách tội Tiểu Phong thì nàng nghĩ xem lúc này trong cung còn được yên tĩnh như thế này không? Vì nàng mà Tiểu Phong chẳng hề màng đến sống chết của bản thân, lại còn có ý hành thích Hoàng thượng, thậm chí còn muốn một kiếm đâm chết ta ngay tại chỗ. Tiểu Phong không hề biết rằng, nếu ta cứ thế này mà ra đi thì Tiểu Phong cũng chẳng thể nào sống được… Ha ha, thì ra Tiểu Phong cũng có thể yêu thương một người… ha ha… ha ha…”

Tây Lăng Xuyên cười rất lâu, mới nhận ra Hạ Phẩm Dư vẫn đang quỳ “Mau đứng dậy đi. Ta muốn nghỉ ngơi một lúc, nàng ở cạnh bên ta, không được đi đâu hết.”

“Dạ vâng Hoàng thượng.” Hạ Phẩm Dư nhẹ gật đầu, nhìn Tây Lăng Xuyên mệt mỏi nhắm mắt, dần dần hơi thở trở nên nhịp nhàng, bình ổn.

Nàng ngước mắt nhìn làn khói mờ ảo trong điện, trái tim bỗng nhiên quặn thắt. Nàng thực sự không thể nào ngờ, ngài lại có thể vì nàng mà muốn giết chết Tây Lăng Xuyên. Biết được đáp án này, cho dù nàng có phải chết già trong chốn hậu cung thì kiếp này cũng không có uổng.

Lần này Tây Lăng Xuyên thực sự đổ bệnh, mấy ngày liền không ra khỏi giường được. Hạ Phẩm Dư vẫn luôn ở bên cạnh ngài, nói chuyện, hàn huyên. Tây Lăng Xuyên không hề ngần ngại, ra lệnh cho nàng đọc từng bản tấu chương rồi sau đó lại ra lệnh cho nàng thay mình phê duyệt.

Hạ Phẩm Dư kiên quyết từ chối, bởi nàng biết phụ nữ không được phép can dự chuyện triều chính.

Tây Lăng Xuyên nói bằng giọng đáng thương tội nghiệp “Lẽ nào ái phi nhẫn tâm nhìn quả nhân nằm trên giường bệnh mà vẫn còn phải phê duyệt tấu chương?”

Ngoại trừ mấy việc phê duyệt tấu chương, ngày nào cũng có ám vệ đến hồi báo tình hình cho ngài. Có như vậy, Hạ Phẩm Dư mới biết được, ngày thứ hai sau buổi yến tiệc thường nguyệt, kinh thành Vân Hồ đã xảy ra chuyện đại sự tiền nguyên hậu quả long trời lở đất.

Thừa tướng Thôi Chinh cùng với thái thú Diêm Côn đem theo mấy vạn tinh binh tiếng thẳng vào hoàng cung, chuẩn bị ép Hoàng thượng thoái vị. Tuy nhiên còn chưa tới được cửa cung đã bị Tư Hành Phong dẫn binh đến chặn lại.

Thôi Chinh giễu cợt Tư Hành Phong chỉ có mấy ngàn người, mà dám chống chọi lại mấy vạn tinh binh, chẳng khác nào lấy trứng chọi đá.

Nhưng Tư Hành Phong lại không nghĩ vậy.

Diêm Côn lập tức hạ lệnh, muốn bắt sống Tư Hành Phong. Tư Hành Phong nhướn mày ra hiệu, trong mấy vạn tinh binh của phe đối phương có đến quá nửa lập tức quay giáo chĩa về phía Thôi Chinh và Diêm Côn. Và đó cũng là điều mà Thôi Chinh và Diêm Côn không thể nào lường trước được.

Sau một hồi giao chiến, toàn bộ quân phản loạn đều bị khống chế, Thôi Chinh bị bắt sống ngay tại trận, Diêm Côn thì thừa cơ trốn thoát.

Ngay khi Thôi Chinh bị bắt, Cảnh Trung đã mang theo mấy ngàn tinh binh tấn công bọn loạn đảng tự ý rèn đúc vũ khí ở phía Đông vùng núi Tiểu Đại, không những dẹp yên được bọn phản loạn, tịch thu mấy vạn binh khí sắc nhọn, thượng hạng mà còn lấy được cả chứng cứ phạm tội của Thôi Chinh, Diêm Côn và lũ phản tặc.

Thì ra buổi yến tiệc thưởng ngoạn hôm ấy được Tây Lăng Xuyên tổ chức để tiễn Tư Hành Phong lên đường thực hiện nhiệm vụ. Tây Lăng Xuyên sốt ruột đợi Tư Hành Phong quay về chính là muốn trừ gian thần, dẹp loạn đảng. Tây Lăng Xuyên và Tư Hành Phong hẳn là đã lên kế hoạch cho việc này đã nhiều năm trước, và chỉ đợi chờ giây phút này hành động.

Diêm Côn là người nước Chu Tước, là gian tế được phái tới nằm vùng ở nước Bạch Hổ. Bao năm nay, Diêm Côn đã âm thầm lên mọi kế hoạch, trước tiên lợi dụng những giao dịch mua bán binh khí phi pháp đã khiến cho bọn người Thừa tướng Thôi Chinh móc câu, tiếp đó ra sức dụ dỗ Thôi Chinh âm thầm lập những điểm khai thác khoáng sản phi pháp, chế tạo binh khí, mưu lợi cá nhân. Tiếp đó lại lấy ngôi vị Hoàng thượng làm mồi nhử, nếu việc tạo phàn thành công sẽ cho Thôi Chinh được đăng cơ làm Hoàng thượng, loại bỏ phế vật Tây Lăng Xuyên lúc nào cũng chỉ biết ăn chơi nhảy múa, đem lại lợi ích cho cả hai quốc gia.

Nửa năm trước, chuyện Cư Viên Tu, Tư Nông Khanh của hoàng triều Kim Bích tới trợ giúp vấn đề khai hoang khiến cho nhiều vùng khai thác khoáng sản, chế tạo binh khí trái phép bị phát hiện, bọn chúng chịu tổn thất nặng nề, đành phải án binh bất động, quyết tâm trừ khử Tư Hành Phong xảo quyệt ghê gớm, sau đó mới tiếp tục tiến hành kế hoạch. Thế là chúng liền lợi dụng chuyện tiến cống, sắp xếp sát thủ hành thích giữa đường. Để tránh tiết lộ thân phận của hai người, cho nên tất cả sát thủ được phái tới dốc Bình Dương để hành thích Tư Hành Phong đều là sát thủ nước Chu Tước do Diêm Côn phái tới.

Bọn sát thủ đi men theo hai bờ Kinh Hà, tra xét nhiều ngày, tưởng nhầm rằng Tư Hành Phong thực sự đã bỏ xác giữa dòng Kinh Hà, đến lúc đang chuẩn bị tiếp tục kế hoạch hành động thì Tư Hành Phong đột nhiên quay về, chẳng khác nào đâm cho mỗi tên một nhát đao chí mạng, khiến tất cả kế hoạch của bọn chúng đều rối tung rối mù.

Diêm Côn chạy trốn, Tư Hành Phong lập tức điều tinh binh đuổi đến tận biên giới hai nước Bạch Hổ và Chu Tước, trước khi Diêm Côn chạy thoát, ngài đã kịp thời đuổi đến, chém bay thủ cấp của hắn, treo trên cổng thành biên giới giữa hai nước, để biểu thị nước Bạch Hổ thị uy, thần thánh cũng không thể xâm phạm. Tiếp đó, ngài lại đem người tới xét phủ của Thôi Chinh, tịch thu được rất nhiều vàng bạc châu báu, phải bằng ba năm số tiền thu được của quốc khố mỗi năm.

Có lẽ cái chết của Diêm Côn đã khiến nước Chu Tước thay đổi hẳn thái độ, nhẫn nhịn chịu đựng. Chưa đầy hai tháng, chúng đã bắt đầu đưa binh tới làm loạn chốn biên cương. Không bao lâu sau, truyền báo chiến tình, Tư Hành Phong phải trụ lại nơi chiến địa, chuyến đi này kéo dài hơn nửa năm trời.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.