Tình Mê Pháp Lan Tây

Chương 95




Jeffrey căn dặn thuộc hạ cẩn thận quan sát động tĩnh đối phương, xoay người bước nhanh tới nói: “Ray, Boss Savannah sao rồi?”

Ray nhíu chặt mày nói:

“Hình như bị thương không nhẹ.”

Jeffrey nhìn Sở Lăng đang ngã ngồi trên mặt đất bối rối dùng tay ngăn không cho máu từ vết thương típ tục ào ạt chảy ra, nói:

“Ray, chúng ta có giữ con tin sao?”

Ray không trực tiếp trả lời vấn đề này, chỉ lo lắng nói: “Jeffrey, phải mau nghĩ ra biện pháp đưa Alex đi bệnh viện.”

Alex thở hổn hển nói:

“Ray, tình huống bên ngoài thế nào?”

Ray rốt cuộc nhịn không được quắc mắt lên tức giận quát:

“Còn thế nào? Đối phương tuyên bố mười phút sau sẽ tấn công, chúng ta lại không đủ người và vũ khí, căn bản chỉ có thể ngồi đây chờ chết.”

Alex khẽ thở dài:

“Tôi…tôi không nghĩ tới sẽ như vậy….”

Ray lớn tiếng nói:

“Không nghĩ tới? Làm sao anh có thể không nghĩ tới? Alex, anh giam giữ một sĩ quan Mỹ, thậm chí ở Paris còn trắng trợn vận dụng lực lượng chính phủ đuổi bắt cậu ta, quân đội Mỹ sao không thể biết tới tin tức này? Anh ở Pháp còn không nói, thân phận và nhiệm vụ của Jason đều là cơ mật, bất luận thế nào bọn họ sẽ không rầm rộ phái binh sang hải ngoại, nhưng hiện tại anh tại nhào tới cửa nhà người ta, này không phải muốn chết thì là gì? Thực tế chúng ta có các mối quan hệ trong kinh doanh với họ, ngay cả quân đội cũng không thực sự muốn chống lại anh, nhưng anh ở Paris hung hăng gây náo loạn như vậy, khiến cho toàn bộ thế giới này biết anh đang truy đuổi một người tên Jason Claire, sĩ quan Mỹ, anh xem bọn họ làm sao bỏ qua được? Thậm chí vì muốn giữ sĩ diện, cũng không thể để anh tiếp tục giam giữ Jason a ?”

Mỗi câu nói của Ray như một vết dao cứa vào tim Sở Lăng, hắn chỉ có thể kinh ngạc nhìn Alex đang nằm trong lòng mình, sắc mặt anh đã bắt đầu tái nhợt vì mất máu quá nhiều.

Jeffrey và những người khác đều sững sờ nhìn tình cảnh trước mắt này, người đang ôm thủ lĩnh tối cao của họ chính là người nam tử trẻ tuổi Jason mà Boss yêu say đắm.

Alex đau lòng nhìn Sở Lăng đang tự trách mình, ánh mắt vô cùng thống khổ, cố gắng chống đỡ nói:

“Ray….không được nói nữa…”

Ray nâng tay quẹt gương mặt mệt mỏi:

“Jason, thực xin lỗi, tôi không phải trách cậu, chuyện này cũng không phải lỗi của cậu.”

Sở Lăng ngẩng đầu nói:

“Ray, mau gọi cho bệnh viện. Tôi sẽ ra ngoài, bọn họ tìm thấy tôi sẽ không tiếp tục tấn công nữa, mọi người cũng có thể nhanh chóng đưa Alex đến bệnh viện.”

Trong lòng Ray hiểu rõ trước mắt chỉ còn biện pháp này, im lặng quỳ xuống đỡ lấy Alex đang nằm trong lòng Sở Lăng.

Sở Lăng đang muốn đứng dậy, Alex cầm lấy tay cậu, đau đớn thở dốc:

“Lăng…”

Sở Lăng cúi đầu bắt gặp ánh mắt dây dưa không muốn rời xa của Alex, miễn cưỡng gượng cười:

“Trước sau gì chúng ta cũng phải nói lời tạm biệt.”

Alex nhìn cậu, cười khổ:

“Chỉ sợ không phải tạm biệt mà là vĩnh biệt…. Lăng…. chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa… phải không?”

Sở Lăng chỉ im lặng không nói gì.

Alex thở hổn hển nói:

“Lăng….em trở về… sẽ không có chuyện gì chứ?”

Sở Lăng ngập ngừng một chút, nói:

“Cùng lắm quân đội sẽ cưỡng chế tôi từ chức thôi, sẽ không đưa ra tòa án quân sự, anh không cần lo lắng.”

Kỳ thực trong lòng bọn họ hiểu rất rõ, trải qua tất cả những việc này, Sở Lăng có lẽ không thể tiếp tục giữ chức vụ trong đội thủy quân lục chiến.

Alex cắn răng cố gắng chống chọi lại cơn đau, thở dài nói:

“Lăng….thực xin lỗi…. là tôi đã hủy đi sự nghiệp của em….”

Sở Lăng chăm chú nhìn Alex thật lâu, thấp giọng nói:

“Anh….nhớ tự chăm sóc bản thân mình.”

Sau đó buông tay Alex ra đứng dậy.

Alex cố vùng vẫy thở dốc nói:

“Lăng….cám ơn em….”

Sở Lăng xoay người định rời khỏi, nghe thấy Alex nói kinh ngạc quay đầu lại, Alex thở hổn hển không ngừng, dùng âm thanh vô cùng mỏng manh nói ra một câu tiếng trung:

“Cám ơn em đã yêu tôi….”

Sở Lăng vô cùng khiếp sợ nhìn Alex…. anh biết? Anh đã biết được? Thì ra anh đã biết được tình cảm của mình thế nhưng vẫn quyết định cho mình tự do? Anh….anh vì sao phải làm như vậy?

Alex thở hổn hển khó chịu ho nhẹ, ánh mắt vẫn lưu luyến nhìn cậu không rời.

Sở Lăng khẽ hít sâu, dứt khoát xoay người bước nhanh ra cửa đại sảnh, đám vệ sĩ canh giữ ở cửa im lặng thối lui ra sau, Sở Lăng đưa hai tay chậm rãi mở cánh cửa đang khép chặt.

Đại môn vừa mở ra, lập tức có vô số họng súng chỉa thẳng vào Sở Lăng.

Tất cả mọi người trong đại sảnh chăm chú nhìn Sở Lăng đứng trước hàng loạt họng súng bước tới trước, âm thanh bình tĩnh của cậu vang lên:

“Tôi là Jason Claire.”

Alex trơ mắt nhìn người mình yêu nhất cuộc sống này rời khỏi mình, vết thương trong lòng so với vết thương đang không ngừng trào máu càng đau đớn hơn, rốt cuộc không thể chống đỡ nỗi ngất xỉu trong lòng Ray.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.