Alex đắc ý mỉm cười nhìn Andy: “Thế nào? Lăng, suy nghĩ xong chưa?”
Andy nhào tới bên song sắt, vội vàng nói: “Không, Jason, cậu không được đồng ý.”
Sở Lăng theo thói quen siết chặt hai nắm tay, nhẹ nhàng khép lại con ngươi đen: “Bao giờ anh thả người?”
Alex áp sát bên tai cậu, hai tay ôm chặt cậu vào lòng, mày kiếm khẽ nhướng lên: “Chỉ cần tôi có được thứ tôi muốn, sáng sớm mai sẽ thả bọn họ.”
Sở Lăng cắn chặt răng, thấp giọng nói: “Tôi hi vọng anh có thể giữ lời.”
Alex nhịn không được cười khẽ: “Lăng, từ khi chúng ta quen biết nhau, tôi có lừa gạt em lần nào chưa?”
Sở Lăng im lặng một chút, nâng tay kéo cánh tay Alex đang vòng quanh eo mình ra: “Tôi muốn nói với họ vài câu, anh ra ngoài trước được không?”
Alex trừng mắt nhìn Andy, nở nụ cười không thành vấn đề: “Đương nhiên là được, chỉ cần là yêu cầu của em, tôi không bao giờ cự tuyệt.” Alex xoay người muốn đi ra ngoài, đột nhiên quay đầu lại khẽ cười nói: “Lăng, tôi chờ em trong phòng, tốt nhất đừng để tôi chờ lâu.” Nói xong không hề để ý tới Andy tức giận bừng bừng, thoải mái ra khỏi phòng giam.
Cửa phóng đóng lại sau lưng Alex, trong phòng giam đột nhiên im lặng.
Một lúc lâu sau, Kay mới nhẹ nhàng mở miệng: “Jason.”
Sở Lăng chậm rãi ngẩng đầu lên, khuôn mặt trắng nõn không tý huyết sắc, con ngươi đen tràn ngập xấu hổ và đau đớn, ảm đạm nói: “Kay, thực xin lỗi, đều tại tôi làm liên lụy mọi người, nếu không phải muốn cứu tôi, mọi người cũng không rơi vào hoàn cảnh này.”
Kay khẽ thở dài: “Jason, chúng ta là một đội, bất luận tướng quân có ra lệnh hay không, chúng ta cũng không thể bỏ mặc cậu, đây là việc chúng ta nên làm.”
Tony cau mày: “Khoan nói những chuyện này. Jason, tên Alex kia cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Đồng tính luyến ái sao? Vì sao trong tư liệu không hề nhắc tới?”
Hai tay Sở Lăng siết chặt song sắt, mệt mỏi tựa đầu lên chấn song: “Không, anh ta không phải, nhưng…tôi cũng không hiểu xảy ra chuyện gì, sau khi tôi bị bắt, anh ta… anh ta liền nói yêu tôi, đồng thời cũng giam lỏng tôi ở đây.”
Harry thấp giọng nguyền rủa: “Mẹ nó quả thực gặp quỷ.”
Andy cầm lấy hai tay Sở Lăng đặt trên chấn song, chăm chú nhìn hắn: “Jason, tên kia có xâm phạm cậu không?”
Sở Lăng cơ hồ không dám ngẩng đầu, trên mặt xuất hiện một vài vệt đỏ khó phát hiện, lãng tránh vấn đề này: “Tôi luôn cự tuyệt anh ta.”
Harry cảm thấy kỳ quái nhìn Andy: “Andy, tôi cảm thấy anh đánh nhau một trận với tên Alex kia có chút kỳ quái.”
Tony nói: “Mọi người đều rất căm ghét anh ta, nhưng biểu hiện của anh hình như tức giận hơi quá.”
Kay nói: “Anh có thù hận gì với anh ta sao Andy?”
Andy nhìn Sở Lăng, do dự một chút: “Không có, tôi chỉ rất căm ghét thôi. Jason, cậu không thể đáp ứng điều kiện của tên khốn kia, như vậy không đáng.”
Kay nói: “Đúng vậy, Jason, đừng làm vậy.”
Tony tức giận đá song sắt một cước: “Cùng lắm thì chết ở đây thôi.”
Harry thấp giọng mắng: “Phun, thật không ngờ tên khốn này lại đồng tính luyến ái, nói tới khiến cho người ta ghê tởm.”
Sở Lăng ngẩng đầu nhìn mọi người: “Các cậu đều là bạn tốt của tôi, tôi tuyệt đối không để mọi người chết ở chỗ này, bất luận thế nào, tôi cũng cứu mọi người ra ngoài.”
Andy buồn bực nói: “Không được, chúng ta không thể vì mạng sống mà hi sinh cậu.”
Sở Lăng cười khổ một chút: “Andy, tôi cũng không phải nữ nhân, không có gì quan trọng, có thể cứu mọi người ra mới là việc cần làm. Tôi cũng đã quyết định, mọi người đừng nói thêm nữa.”
Andy tức giận hung hăng đấm lên song sắt vài cái, thống khổ nói: “Không, Jason…”
Kay trầm mặc một lúc mới nói: “Jason, cho dù Alex đồng ý thả chúng ta, vậy cậu làm sao bây giờ?”
Sở Lăng thở dài: “Các ngươi không cần để ý tới tôi, anh ta tuyệt đối sẽ không thả tôi đi. Nơi này trang bị vũ khí vô cùng nghiêm mật, chúng ta không có vũ khí, không có trợ giúp, không có khả năng trốn thoát, ngoại trừ cầu xin anh ta buông tha các cậu, tôi quả thực không còn biện pháp nào khác.”
Cậu ngẩng đầu miễn cưỡng cười: “Sáng sớm mai mọi người sẽ được tự do. Tôi phải đi, mọi người phải bảo trọng, tôi nghĩ mình không có cơ hội tiễn mọi người ra ngoài.”