Blake cởi áo choàng màu đen ra, ngồi ở trên ghế, chống khuỷu tay đỡ đầu đánh giá căn phòng này. Mặc dù trong lúc đi đường không thể quá so đo ăn ở, nhưng mà căn phòng này thật sự có chút quá mức hoa lệ.
Chung quanh giường trải thảm màu trắng mềm mại, chiếc giường kia rất đẹp, đỉnh màn rất cao, bốn phía treo màn giường lộng lẫy, hơn nữa hiển lộ phong cách cổ xưa, khiến cả căn phòng đều bắt đầu lộ vẻ cao sang.
May mà không phải mình trả tiền, Blake thoải mái nghĩ, những trang sức đinh linh đang lang của tinh kinh kia, giá trị của mỗi một món đều không hề rẻ, cho nên hai người không cần để ý vấn đề chi phí. Nhưng mà “Khách sạn cuối cùng” có một căn phòng đẹp như vậy, thật là khiến người bất ngờ, Blake vốn cho rằng bà chủ chỉ biết đan áo len mà thôi.
Tầm mắt của Blake rơi vào trên cánh cửa phòng tắm đang đóng, đó là một cánh cửa gỗ tượng chạm hoa, hắn nghĩ tới bán tinh linh xinh đẹp bị phong ấn đang ở bên trong.
Mái tóc dài đen của hắn ở trên đại lục rất hiếm gặp, dài quá eo, che lại tấm lưng mảnh mai của hắn. Bả vai của hắn không lộ ra vẻ giống phụ nữ, bằng phẳng, xương cốt bên trong như ẩn như hiện, bắp thịt không giống nhân loại, cũng không nhô cao giống phụ nữ. Mà cột sống dài dài ẩn giấu sau lưng hắn có ý vị hấp dẫn sâu xa nhất, Blake gần như không thể tưởng tượng lúc ngón tay của mình du di ở trên cột sống kia, bán tinh linh sẽ có vẻ mặt như thế nào. Trong đôi mắt màu đen xinh đẹp kia của hắn sẽ có xấu hổ và giận dữ không, sẽ có sao? Khi hai ngón tay trắng nõn thon dài kia của hắn nắm lấy mình…
Cánh cửa kia bị mở ra không có chút báo động trước nào, Phạm Âm từ bên trong đi ra, trên người mặc một chiếc áo choàng tắm rộng thùng thình, liếc nhìn Blake một cái.
“Có chuyện gì khiến ngươi cảm thấy kinh ngạc sao?”
“Không có gì…” Blake lắp bắp nói, “Chỉ là do ngươi đột nhiên mở cửa, cắt ngang chuyện ta đang nghĩ.”
“Vậy sao, thật xin lỗi.” Bán tinh linh không có chút thành ý nào cười cười, sau đó ngã lên giường, tiếp đó phát ra giọng ấm ách, “Đi tắm xong rồi đi ngủ, mùi máu trên người ngươi rất nồng.”
“Ta ngủ… trên sàn là được rồi.” Blake đứng lên, khô khan nói, “Hơn nữa cũng chỉ một đêm.”
“Gường rất lớn.” Phạm Âm dịch dịch sang bên cạnh một chút, “Có thể ngủ được hai người.” Sau đó hắn nói, “Được rồi, đi tắm đi.”
Hắn nhìn Blake đi vào phòng tắm, Phạm Âm mệt mỏi nhắm mắt lại. Nói thật, bây giờ Phạm Âm phát hiện bản thân rốt cuộc càng ngày càng yếu ớt rồi, cái gì cũng kém hơn chiếc giường mềm mại ấm áp. Gối đầu nhét đầy lông vũ trắng mềm mại thế này, quả thật khiến người cực kỳ hạnh phúc.
Thân thể của nhân loại chính là dễ dàng mệt mỏi và dễ dàng thỏa mãn như vậy, bởi vì bắt đầu từ chạng vạng, vượt qua khu Nhật Lạc bình nguyên đáng sợ kia hết sức vất vả, hơn nữa bây giờ đã là nửa đêm, có thể qua một, hai giờ nữa trời sẽ sáng.
Chờ lúc Blake tắm tắm xong đi ra, phát hiện bán tinh linh trên giường đã ngủ rồi.
Hắn ngủ không chút phòng bị như vậy, mái tóc dài màu đen tôn lên làn da trắng nõn, da thịt mịn màng như đồ sứ tinh mỹ bởi vì vừa tắm xong nên ửng hồng mê người. Bởi vì khung xương của hắn nhỏ nhắn, cho nên áo choàng tắm có vẻ hơi lớn, Blake có thể nhìn thấy đường cong đẹp đẽ ẩn dưới áo choàng tắm…
Mình cần phải ngủ ở trên sàn, Blake bi ai nghĩ, may mắn dưới sàn có tấm thảm không tệ. Vì vậy hắn chuẩn bị đến bên giường ôm cái gối xuống.
Bán tinh linh trên giường không có đắp chăn, suy xét đến thể chất đặc thù bây giờ của hắn, cho nên Blake kéo chăn, đắp lại cho hắn.
Blake thấy được dung nhan tinh tế của hắn, đột nhiên chú ý thấy hắn đang nói gì đó, vì vậy Blake đến gần nghe thử, đoán chừng là muốn uống nước hay gì đó.
Blake dựa gần đến bán tinh linh, hắn có thể ngửi được mùi tươi mát sau khi tắm trên người Phạm Âm, đôi môi mềm mại khẽ chuyển động, hắn cúi thấp đầu nghe.
“… Phụ quân.” Bán tinh linh khe khẽ nỉ non, Blake còn chưa từng nghe Phạm Âm dùng giọng điệu như vậy để nói chuyện. Mang theo quyến luyến và ỷ lại thật sâu, khiến trong lòng Blake trở nên không thoải mái. Hắn yên tĩnh nhìn khuôn mặt say ngủ của bán tinh linh, đường nét xinh đẹp bởi vì cái tên kia mà trở nên dịu dàng, hắn không khỏi vươn tay ra, ngón tay mang theo vết chai nhẹ nhàng vuốt ve gò má mềm mại của Phạm Âm.
Hắn không cảm thấy Phạm Âm là một người yêu gia đình, nhưng không nghĩ đến Phạm Âm sẽ tưởng niệm người cha nuôi ở Thụ Hải Wabenella như vậy. Ngón tay của hắn lướt qua đôi môi mềm mại của Phạm Âm, có thể tưởng tượng sự mềm mại trong khoang miệng Phạm Âm. Blake cúi đầu, hôn lên đôi môi mềm mại của Phạm Âm, phủ kín lời nói của Phạm Âm, hắn không muốn nghe Phạm Âm dùng giọng điệu mềm mại quyến luyến để gọi cha nuôi mình như vậy nữa.
Đầu lưỡi của Blake quét qua cánh môi mềm mại của bán tinh linh, đồng thời tiến vào khoang miệng của hắn, Blake vốn cho rằng hắn sẽ cự tuyệt, không ngờ hắn lại nhẹ nhàng đáp lại. Điều này có chút… lợi dụng thời cơ, nhưng Blake phát hiện mình lại không khống chế được, hôn Phạm Âm có thể khiến hắn dễ dàng trầm luân. Hắn cảm thấy cả người mình đều căng chặt, hắn nắm chặt nắm đấm, ra lệnh bản thân rời khỏi cơ thể Phạm Âm.
Vấn đề là, hắn có thể làm được, nhưng mà cái tay trắng nõn của bán tinh linh vươn ra ôm lấy cổ hắn.
Đây có tính là lời mời nào đó không? Nhưng mà đoán chừng không phải, có lẽ hắn chỉ ngủ mơ màng mà thôi, Blake bi ai nghĩ. Tuy rằng như vậy, nhưng mà lực tự chủ trước bán tinh linh nhiệt tình “mời gọi” như vậy đã biên mất trong nháy mắt.
Hắn đè Phạm Âm lên giường, người đó không cự tuyệt chút nào, nhưng vì thể trọng của hắn mà phát ra tiếng rên rỉ bất mãn, hơn nữa muốn thoát khỏi trọng lượng đó, dù sao bán tinh linh này đã biến thành một nhân loại hoàn toàn. Hắn hoàn toàn không cách nào cự tuyệt được thần ngủ đến, tựa như một người đàn ông không cách nào cự tuyệt mê hoặc tình dục như vậy.
Tay của bán tinh linh chống ngực của hắn, khước từ như vậy nhìn càng giống như đang quyến rũ. Ngón tay thon dài trắng nõn vô ý thức dọc theo ngực của hắn trượt lên, cuối cùng vòng lấy cổ của hắn.
Có lẽ vì do mới tắm, mái tóc màu đen của hắn có chút ẩm ướt, khiến lông mi thật dài kia cũng dính ướt. Blake lại lần nữa cúi đầu hôn hắn, dọc theo chiếc cằm tinh xảo của hắn đến bên chiếc gáy có đường cong ưu mỹ, bán tinh linh phát ra tiếng rên rỉ nhỏ vụn, thân thể hắn bất an khẽ vặn vẹo.
Tay của Blake vươn vào bên trong áo choàng tắm của hắn, làn da mềm mại của hắn tràn đầy tính đàn hồi của tuổi trẻ, dọc theo đường cong thân thể hắn đến hạ thân của hắn.
Đường cong tinh tế căng chặc trên eo thuộc kiểu mảnh khảnh đặc hữu của tinh linh, những thứ này cũng không bởi vì phong ấn của hắn mà biến hóa. Không biết người đàn ông khác có thể cự tuyệt cám dỗ như vậy hay không, dù sao bản thân không thể rời khỏi thân thể của hắn ngay được.
Đang lúc muốn tiến thêm một bước, tim như bị hung hăng quất một cái, Blake cứng người nơi đó, thân thể vốn cuồng nhiệt lập tức đã lạnh xuống.
Cảnh cáo của Lotus.
Lotus trong thân thể hắn cũng sẽ không như vậy, đây là lần đầu tiên người đó đưa ra cảnh cáo như vậy, Blake biết cảnh cáo đó đại biểu cho cái gì. Hắn nhẹ nhàng nghiêng người qua, rời khỏi thân thể của Phạm Âm, đắp chăn lại cho hắn. Thời tiết ở biên giới phía Đông đại lục đã chậm rãi trở lạnh, cơ thể của nhân loại rất dễ bị bệnh.
Hắn yên tĩnh ngồi trên giường, hắn không xác định lắm cảnh cáo của Lotus sẽ mang đến kết quả gì, có lẽ sẽ rời khỏi thân thể của mình, hoặc là giết Phạm Âm, bất luận là loại nào, đều không phải cái hắn muốn. Cho nên hắn chỉ có thể yên lặng ngồi trên giường.
Sinh lí của một người đàn ông dù sao cũng phải giải quyết, Blake cũng không ngoại lệ. Mỗi lần cùng người khác, Lotus chưa bao giờ nói điều gì, nhưng đối với Phạm Âm… Blake nhìn gương mặt say ngủ yên tĩnh kia, Lotus đã quấy rầy hắn hai lần. Có lẽ lần thứ ba, Lotus sẽ lấy mạng của Phạm Âm.
Blake đã không sao, cũng không cần ngủ trên sàn nhà, huống chi chiếc giường kia quả thực rất lớn, đủ cho ba người ngủ. Dù rằng như vậy, hắn vẫn giữ khoảng cách nhất định với bán tinh linh đang ngủ kia.
Blake nghiêng người, quay lưng lại với bán tinh linh, hắn vẫn không ngủ được — cha nuôi của Phạm Âm nhất định rất quan trọng đối với Phạm Âm, nếu không cũng sẽ không vào lúc ngủ gọi tên của người đó, chỉ là, tại sao lúc hắn hôn, Phạm Âm lại không cự tuyệt mà dốc sức đáp lại.
Hắn cảm thấy bản thân đang ghen tỵ, ghen tỵ với một người đàn ông khác, thậm chí hắn không muốn tưởng tượng đến việc Phạm Âm bị hôn bị chiếm giữ trong lòng một người đàn ông khác.
Khi ánh nắng sáng sớm vẩy vào trong phòng, Blake mở mắt, ngay sau đó thấy Phạm Âm — Bán tinh linh kia đang nhìn mình, hơn nữa lộ ra nụ cười ngây ngốc.
“Bị thương?”
“Gì cơ?” Bán tinh linh nghi hoặc nhìn hắn.
“Bị đụng đầu sao?” Blake lạnh lùng nói, “Sao nhìn ta cười ngốc vậy?”
“Ô… ngươi nhất định không biết dáng vẻ lúc ngủ của mình, rất đáng yêu.” Phạm Âm bĩu môi, ngay sau đó nở nụ cười, hôn lên môi hắn một cái, “Chào buổi sáng.”
“… Chào buổi sáng.” Blake không xác định bản thân có nên hôn đáp lại hắn một cái không, vì vậy dứt khoát quay mặt đi, đây chỉ là một nụ hôn chào buổi sáng biểu thị thân thiết, nhưng thân thể của Blake vẫn cứng nhắc một chút — Nhìn hắn hình như không có ấn tượng gì với chuyện tối hôm qua, Blake có chút vui mừng nho nhỏ.
“Có muốn ngủ thêm một lúc nữa không? Hay là ăn bữa sáng luôn?” Người kia nhẹ nhàng hỏi hắn, hình như cảm nhận được hắn không vui.
Blake ngồi dậy, nhìn Phạm Âm vẫn còn đang mặc áo choàng tắm — trên cổ của hắn vẫn còn vết hôn lưu lại từ tối hôm qua.
Vậy là hắn nuốt một ngụm nước miếng nói: “Ngươi thay quần áo xong, chúng ta phải đi.”
“Hả? Không nghỉ ngơi một ngày sao?” Người kia không chút cảm giác dựa gần vào Blake, “Chúng ta vừa mới đi qua bãi săn bắn của yêu ma, chúng ta nên nghỉ ngơi — ít nhất là một ngày.”
“Không cần.” Blake nghiêm mặt nói, “Ngươi không muốn sớm thấy được cha nuôi của ngươi sao?”
“A? Ngươi biết cha nuôi của ta sao?” Phạm Âm hiếu kỳ hỏi.
“Không… Hắn là ai.” Blake không thèm để ý chút nào hỏi, trong lòng lại còn tò mò hơn Phạm Âm, dù cho hắn biết là tinh linh nào cũng không có lợi ích gì, nhưng hắn cứ muốn biết.
“Phụ quân của ta à… tên của hắn là Huyền.” Phạm Âm ngoan ngoãn trả lời vấn đề của Blake.
“Hắn ở gia tộc nào.” Trên đại lục Blake chưa từng nghe qua cái tên này, nhưng thông thường tinh linh đều lấy khu vực và gia tộc để phân biệt, có lẽ tinh linh kia đến từ một gia tộc có danh vọng.
“Galanodel.” Phạm Âm nhẹ giọng nói, giọng nói của hắn nhẹ nhàng như vậy, hệt như đang nói tới tình nhân của hắn.
Là gia tộc chưa từng nghe nói đến, gia tộc nổi danh nhất trên đại lục là gia tộc Liadon, gia tộc có tính công kích và sức chiến đấu nhất trong tinh linh. Nhưng mà rõ ràng tinh linh kia không thuộc về những gia tộc nổi tiếng kia.
“Hắn ở Thụ Hải Wabenella sao?”
“Ừ, hắn có thể giúp ta cởi bỏ phong ấn.” Phạm Âm nhẹ giọng nói, “Hơn nữa, hắn bây giờ có thể đang gặp phải chút chuyện phiền toái.”
“Ồ…” Blake đáp một tiếng, “Vậy thì chúng ta nghỉ ngơi thêm một ngày nữa.”
“A?”
“Ngươi sẽ trả tiền phòng ở đây chứ?”
“Ta sẽ trả, nhưng mà…”
“Vậy thì nghỉ ngơi thêm một ngày.” Blake lại nằm xuống lần nữa, sau đó kéo chăn lên, “Ta muốn ngủ thêm một lát nữa, hôm qua ta ngủ hơi… muộn, ngươi có thể gọi ta vào lúc ăn cơm trưa không?”
“Được…” Phạm Âm ngơ ngác nhìn bóng lưng của hắn, sau đó nghi hoặc gãi gãi đầu, đi xuống giường, giúp hắn kéo lại màn che giường.
Đến buổi trưa, Phạm Âm quả thực đánh thức hắn, mà Blake cũng lập tức mặc quần áo thức dậy — nếu như ngủ quá nhiều, buổi tối sẽ không ngủ được, hắn không muốn lại có thêm một đêm nghĩ ngợi lung tung nữa.
Sau đó Phạm Âm nói với Blake rằng hắn mua rất nhiều đồ ở trong thành trấn, sau đó Blake giúp hắn chỉnh lý rất nhiều thứ, hơn nữa nói với hắn mình sẽ tuyệt đối sẽ không mang theo những thứ này rêu rao khắp nơi trên đường phố.
“Tại sao, ta đã tìm rất lâu!” Phạm Âm tức giận nói.
“Người khác sẽ cho rằng chúng ta là thổ phỉ cường đạo gì đó.” Blake tiếp tục ăn cơm của mình, “Ta không muốn chúng ta cứ đến một thành phố thì đám binh lính lại dùng ánh mắt hoài nghi nhìn chúng ta.”
“Nhưng những thanh đao… này nhìn rất đẹp.” Phạm Âm uất ức nói, “Ta còn đặc biệt mua hai con ngựa để chở chúng.”
“Tốt quá.” Blake đẩy cái đĩa đã ăn xong ra nói, “Ngươi có thể giữ ngựa lại, bởi vì nó còn có thể chở chúng ta.”
Phạm Âm nhăn mũi, không nói gì.
Vào buổi chiều, bọn họ mua chút thức ăn và nước ở trên đường. Vậy là ban đêm lại đến một thành trấn nhỏ sát biên giới phía Đông đại lục này.
“Này, Blake, nói một chút về chuyện lúc còn bé của ngươi đi.” Phạm Âm đến gần Blake nói.
“Không có gì để nói.” Blake đang chỉnh lý lại đồ cần dùng để ngày mai xuất phát, “Nhà chúng ta khá bình thường, không có chuyện gì đặc biệt.”
“Sao vậy được chứ.” Phạm Âm thử thăm dò nói, “Nói ví dụ như ngươi có mấy anh chị em gì đó, ta nói nè ngươi nên nói vài chuyện quá khứ, để chúng ta hiểu rõ lẫn nhau hơn.”
Blake kỳ quái liếc mắt nhìn hắn, “Có cần thiết không?”
“Nói một chút đi.” Phạm Âm tiếp tục giựt dây hắn, “Ngươi xem, ta cũng đã nói chuyện của ta cho ngươi.”
“Có sao?” Blake lại cúi đầu thu xếp đồ, “Nhà chúng ta quả thực không có gì để nói… Cha mẹ, còn có một em gái.”
“Không có… không có anh em sao?” Phạm Âm khô khan hỏi.
Blake ngừng động tác trong tay, nghĩ một chút nói: “Ta không xác định lắm, cha mẹ chưa từng nhắc đến, nhưng hình như trước đó có một người anh trai, nhưng vừa sinh ra đã bị mang đi.”
“Vậy sao? Mẹ từng nhắc đến chuyện này không?” Phạm Âm nhẹ giọng hỏi, gò má của Blake ở dưới ánh sáng đèn dầu êm dịu, khiến hắn nhớ tới người phụ nữ đã mang hắn đến thế giới này.
“Không có tận lực nhắc đến.” Blake nói, “Chỉ là ở rất nhiều dịp trùng hợp khiến ta thăm dò được mà thôi, em gái của ta cũng không biết.”
“Vậy cha mẹ và em gái của ngươi đâu?” Lời của Phạm Âm vừa ra khỏi miệng, bầu không khí bên trong phòng lập tức lạnh xuống.
“Đương, đương nhiên đã qua đời rồi.” Phạm Âm lập tức nói, “Dù sao tuổi thọ của nhân loại rất ngắn.”
“Không…” Đôi mắt màu lam của Blake trở nên thâm trầm, “Bọn họ bị mưu sát.”
“Cái, cái gì?” Tim Phạm Âm như đột ngột rớt xuống, ngay cả giọng nói nghe vào cũng giống như của một người khác, “Đã, đã xảy ra chuyện gì?”
“Điều này có liên quan gì đến ngươi.” Blake nói khẽ, Phạm Âm trầm mặc. Hắn thấy người đàn ông này ngậm miệng yên lặng, toàn thân để lộ ra cự tuyệt. Đúng vậy, nhất định có chuyện gì đó khiến hắn cần sức mạnh như vậy, nếu không, ai sẽ nguyện ý để một yêu ma vào ở trong thân thể của mình chứ?
“Xin lỗi.” Phạm Âm nhẹ giọng nói, hắn muốn nắm tay của Blake, nhưng tại trước đó Blake đã xoay người rời đi, tay của Phạm Âm dừng lại ở giữa không trung. Ngày mai bọn họ sẽ bước lên con đường ở trung tâm đại lục Ager, mà ngày chia tay của bọn họ cũng càng ngày càng gần.
Tất cả mọi thứ, tại điểm cuối kia đều sẽ im lặng ngừng lại, trở lại vị trí chính xác của mình.