Tinh Linh Kiểu Bây Giờ

Quyển 2 - Chương 55




Stefans là con rồng vô cùng cổ xưa, ở trên đại lục Ager cũng là một trong những con rồng sống lâu nhất. Trên thực tế huyết thống của Stefans vô cùng cao quý, nhưng thân thể của nó biến thành màu đen, hơn nữa theo như lời của Tinh Linh Vương, màu sắc trên người nó đã không có khả năng biến về lại được nữa.

Rồng là chủng tộc đặc biệt sống lâu, nhưng chúng nó không giống với tinh linh, chúng nó có giới hạn thời gian. Lúc Stefans và Tinh Linh Vương gặp nhau là năm nghìn năm trước, Tinh Linh Vương mang Stefans trở lại tổ đàn tộc Rồng ở phía Đông của nó, nhưng trưởng lão của tộc Rồng cũng không thừa nhận. Trong tộc Rồng cho rằng, màu đen đại biểu cho tà ác, là tay sai trung thành với Thần hắc ám.

“Ta cũng không để ý, thật sự.” Stefans lúc còn trẻ đã từng nói như vậy.

Rồng sẽ không chủ động ký khế ước với sinh vật khác, nhưng lúc Tinh Linh Vương mang theo Stefans trở lại Wabenella, Stefans lại chủ động nói: “Ừm… Huyền, ngươi có muốn ký khế ước với ta không?”

Cho nên Tinh Linh Vương mặc dù đã ký khế ước với Stefans, nhưng lại cảm thấy có chút lợi dụng khi người gặp khó khăn, chuyện này cũng trở thành một trong những chuyện khó mở miệng của Tinh Linh Vương. Đương nhiên, nếu như lúc đó Tinh Linh Vương không đáp ứng ký khế ước, Stefans sẽ không nhà để về — một con rồng đen không được tộc Rồng đồng ý tiếp nhận, huống hồ Stefans lúc đó căn bản không có năng lực tự vệ.

Cho dù là cưỡi trên người rồng cũng phải bay hai ngày, lúc ánh trăng sáng rực chiếu rọi ở trên người, Phạm Âm bỗng nhiên có loại cảm giác rất không chân thật.

Ta đang nằm mơ sao? Có khi nào tỉnh lại vẫn sẽ ở thế kỷ 21 hay không. Phía sau là chủ nhân của Wabenella, tinh linh tao nhã mà cổ xưa. Mái tóc màu bạc của y ở trong bầu trời đêm phản xạ quang huy sáng rực của mặt trăng, trong đôi mắt màu mặc lục của y là trí tuệ đến từ Ager cổ xưa cùng với bao dung và dịu dàng giống như Thụ Hải Wabenella. Y đứng ở trên thân rồng đen, mi mắt rũ xuống, giống như thần minh ưu nhã cao quý thong thả đi ra từ thời đại thần thoại — mang theo từ bi thương hại chúng sinh.

“Mệt à?” Giọng nói ưu nhã dịu dàng của Tinh Linh Vương vang lên trong trời đêm, ngữ điệu nhu hòa chỉ có Phạm Âm có thể nghe thấy.

“Không…” Phạm Âm quay đầu, nhìn Ager bị bao phủ ở trong đêm đen, “Chỉ là hơi buồn chán mà thôi.”

Đầu ngón tay có chút lạnh của Tinh Linh Vương nhẹ nhàng chạm lên mặt Phạm Âm, Phạm Âm nhắm mắt lại, dùng gương mặt đồng dạng có chút lạnh cọ đầu ngón tay của y. Đêm dài cô đơn lạnh lẽo, có lẽ cũng không quá khó khăn như trong tưởng tượng.

“Nơi này… chính là phía Đông đại lục?” Phạm Âm từ trên người rồng đen đi xuống, hoạt động tứ chi một chút.

Bình nguyên rộng rãi cùng với núi cao nhấp nhô, ở phía đông là biển cả rộng lớn. Hai tinh linh cùng một con rồng dừng lại trên mặt đất một chỗ cao.

“Tại sao không đến phía trước, đã tới chưa?” Phạm Âm buộc mái tóc đen lên, đôi mắt đen nhìn cảnh sắc xung quanh, tầm nhìn ở phía Đông hình như rộng rãi hơn ở Wabenella.

“Nơi này là lãnh địa của rồng nơi khác.” Tinh Linh Vương cũng xuống khỏi thân Stefans, “Rồng đối với lãnh địa rất chấp nhất, không có được sự đồng ý của chủ nhân mà đi vào lãnh địa xa lạ là rất không lễ phép.”

“Không lễ phép?” Phạm Âm nhíu mày.

“Không cho phép.” Tinh Linh Vương cười sửa đúng sai sót của bản thân, “Rồng rất coi trọng lãnh địa lẫn nhau.”

“Giống như bọn chúng coi trọng tiền bạc châu bấu?” Phạm Âm đến gần vách núi, nhìn rừng rậm phía dưới, tuy rằng sức sống tràn trề, một vùng xanh biếc đậm đậm nhạt nhạt, nhưng mà không dày đặc bằng Wabenella.

“Có một vài con rồng như vậy.” Giọng nói của Stefans truyền tới, “Ta không thể nào dùng dáng dấp thế này để đến lãnh thổ phía Đông.”

“Ngươi trở về trước đi.” Tinh Linh Vương ngẩng đầu nói với Stefans, “Nơi này cách Inardo cũng không xa lắm.”

“Không…” Con ngươi hình thoi màu đen của Stefans chuyển qua nhìn Tinh Linh Vương nói, “Ta muốn đi cùng.”

“Ngươi làm sao…” Phạm Âm vừa mới mở miệng, xung quanh lại nổi lên một vòng sương mù dày đặc đột ngột lại kỳ quái, tình trạng này khiến Phạm Âm nhớ tới hơi thở rồng nhìn thấy ở Wabenella. Chỉ là sương mù dày đặc lần này đại khái chỉ kéo dài khoảng một phút.

Sương mù dày đặc tán đi, Stefans nguyên bản uy vũ cao lớn đã biến mất không còn dấu vết, ở trước mặt hai người là một con động vật màu đen lớn chừng con mèo.

“Stefans?” Phạm Âm hướng lên bầu trời thăm dò gọi một tiếng.

“Ta ở đây.” Giọng nói kia vẫn như lần đầu tiên nghe được, âm đuôi gợi cảm mà hơi trầm thấp, hiển nhiên chính là phát ra từ động vật màu đen lớn giống như con mèo đen kia.

“Ta lúc đầu cho rằng ngươi hẳn là sẽ biến thành một con rắn.” Phạm Âm đến gần Stefans, nhìn gần có thể nhìn ra nó chính là bản thu nhỏ của Stefans, nhìn xa thì như không có gì khác biệt với con mèo.

“Tại sao?” Stefans vỗ vỗ đôi cánh nho nhỏ, bay lên, sau đó rơi lên trên vai của Phạm Âm, “Nặng không?”

“Không.” Phạm Âm cúi đầu nhìn Stefans trên vai, căn cứ vào định luật bảo toàn khối lượng, trọng lượng của Stefans hẳn là sẽ không biến đổi, nhưng mà hiện tại cảm giác trọng lượng của nó còn nhẹ hơn cả mèo. Có lẽ những định luật vật lý đó đối với thế giới này không có chút tác dụng nào, bằng không cũng sẽ không tồn tại ma pháp.

“Ngươi có thể không đi.” Tinh Linh Vương đột nhiên nói vậy, “Phía Đông đối với ngươi… rất nguy hiểm.”

“Không cần lo lắng.” Đôi mắt màu vàng của Stefans híp lại, cái này khiến cho nó thoạt nhìn càng giống mèo, “Ta sẽ tự chiếu cố tốt bản thân.”

“… Phải không?” Tinh Linh Vương đi tới bên cạnh Phạm Âm, nhìn thổ địa phía Đông dưới chân, “Freya hẳn là ở phía Đông nhỉ…”

“Freya… là ai?” Phạm Âm quay đầu nói, “Lần này đến phía Đông chính là để tìm cô ấy à?”

“Freya à…” Tinh Linh Vương ôm Phạm Âm vào trong lòng, “Cô ấy vốn là nữ tế ti cao nhất của tộc Tinh Linh, phụng dưỡng Thần tối cao mà tộc Tinh Linh kính ngưỡng, cô ấy có thể ở chỗ Thần nhận được tiên đoán, địa vị ở trong tộc rất cao… hơn nữa, cô ấy thức tỉnh cùng một thời kỳ với ta.”

“Thức tỉnh cùng một thời kỳ…” Phạm Âm giật mình, “Ngươi là nói, cô ấy cũng là một trong những tinh linh viễn cổ.”

“Đúng vậy… nhưng.” Tinh Linh Vương khó có được nhíu mày, “Nhưng có một ngày, cô ấy rời đi — trốn đi trước mặt Thần, từ đó về sau không còn xuất hiện trước mặt các tinh linh nữa.”

“Cô ấy…” Phạm Âm nhìn những màu xanh biếc đậm nhạt dưới chân, nhìn chúng nó lan tràn thẳng đến chân trời, “Cô ấy làm vậy là vì cái gì?”

“Ta cũng muốn biết.” Giọng nói của Tinh Linh Vương thật trầm, mang theo một chút kiềm nén, “Cô ấy là tinh linh rời khỏi Thần sớm nhất, nhưng không có nghĩa cô ấy đã siêu thoát luân hồi.”

“Linh hồn của cô ấy không về điện Anh Linh sao? Cô ấy…”

“Đây cũng là điều ta muốn biết.” Tinh Linh Vương nói, “Ta không thấy cô ấy quay về điện Anh Linh… Nếu Stefans cũng muốn đi, như vậy chúng ta xuất phát nhé?”

“Chờ một chút.” Phạm Âm đột nhiên kéo Tinh Linh Vương lại, “Mặc cái này vào đi.” Nói rồi ném cái áo choàng màu xám cho Tinh Linh Vương.

Tinh Linh Vương nhíu đôi mày đẹp thon dài, “Ta không thích.”

Phạm Âm nhận lấy áo choàng trong tay y, mở áo choàng ra, choàng lên cho Tinh Linh Vương. Áo choàng giống như là đặc chế cho Tinh Linh Vương, hoàn toàn che đi dáng vẻ của y, dù cho nhìn kỹ cũng chỉ có thể nhìn thấy chiếc cằm kiên nghị thấp thoáng lộ ra bên ngoài của Tinh Linh Vương.

“Như vậy là được, vậy chúng ta đi thôi.” Phạm Âm nhón chân lên, đầu ngón tay khều vành mũ áo choàng, ở trên môi Tinh Linh Vương ấn lên một nụ hôn, “Đúng là phụ quân anh tuấn của ta.”

Tinh Linh Vương phát ra một tiếng than nhỏ nhẹ không thể nghe được, sủng nịch mỉm cười, “Vậy có nhất thiết phải mặc chiếc áo đen này không?”

“Thế này sẽ không làm người khác chú ý.”

“Phải không…” Lên tiếng chính là Stefans trên vai.

“Có kỳ quái không?”

Stefans nhìn thấy Phạm Âm và Tinh Linh Vương đồng thời quăng đến ánh mắt nghi hoặc, “Không… sẽ không đâu nhỉ?”

Phía Đông đại lục có thể ngửi được mùi của biển, đối với Phạm Âm từ trước đến này chưa từng gặp được. Có lẽ sẽ gặp được chuyện thú vị nhỉ, có thể nhìn thấy đồng loại có một nửa huyết thống kia của mình, tâm tình Phạm Âm cũng bắt đầu tốt lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.