Tịnh Linh Ái Từ

Chương 5




Lúc ta ném Đức phi ra ngoài, tuyến lệ của nàng không ngừng ra nước mắt.

Cho nên trong cung đồn đãi ta đánh Đức phi khóc sau đó ném ra ngoài.

Càng đáng giận chính là, Tô Phất buổi tối ôm bàn cờ tới tìm ta chơi, lại nghi hoặc hỏi ta:

"Không phải là ngươi thật sự đánh người ta chứ?"

Ta: "...Ngươi còn hỏi nữa ta sẽ đánh ngươi sau đó ném ra ngoài.”

Tô Phất im lặng, ngược lại bắt đầu cùng ta vui vẻ chơi cờ.

Tô Phất gần đây rất mê đánh cờ, mỗi buổi tối đều đến tìm ta chơi.

Chính xác mà nói, bởi vì ta đến đây cho nên hắn mới mê cờ vua.

Nguyên nhân là do kỳ nghệ của Tô Phất rất nát, mà ta cũng chẳng khá hơn hắn bao nhiêu.

Chỉ có lúc đánh cờ với ta, hắn mới có thể cảm nhận được thú vui đánh cờ, mà không phải chịu nỗi đau thua thảm.

Lúc đang đánh cờ say sưa, Tô Phất đột nhiên dương dương đắc ý khoe khoang với ta:

"Gần đây Tịnh Linh lại càng dính người, còn đưa điểm tâm đến cho ta, ngươi nói xem có muội muội làm sao lại tốt như vậy chứ?"

Tô Phất hẳn là còn không biết, ở trong lòng Tịnh Linh, hắn đã biến thành hình tượng một tiểu bạch hoa nhu nhược kiên cường như thế nào.

Ta cười mà không nói, trở tay lấy quân cờ của hắn.

Liên tiếp mấy ngày, Hoàng thượng đều ngủ lại Thừa Minh cung của Quý phi nương nương... chơi cờ suốt đêm.

Tô Phất hệt như một con cú đêm, còn là một con cú đêm không biết mệt mỏi, cùng ta đánh cờ cả đêm nhưng ban ngày vẫn có tinh thần phấn chấn đi vào triều.

Mà ta thì ngược lại, hận không thể ngày đêm điên đảo, mỗi ngày ngủ thẳng đến giữa trưa, không thèm ăn cả điểm tâm.

Mặt Thúy Nhi bởi vì mỗi ngày phải ăn thêm một phần điểm tâm, mắt thường cũng có thể thấy được tròn lên không ít.

Nhưng thực tế ở ngoài mọi người đều nói ta được thịnh sủng liên tục, thậm chí còn có lời đồn hoàng hậu tương lai chắc chắn là ta.

Thúy Nhi hào hứng nói với ta những lời này, ta chỉ bảo nàng đi chú ý cung điện Đức phi một chút, ngày nào đó nếu bị nước nhấn chìm nhớ gọi người đến tu sửa.

Ta vốn cho rằng Tô Phất mỗi ngày đều chạy đến chỗ ta, Tịnh Linh không chừng sẽ ghen tị không thôi, nhưng ngoài ý muốn chính là nàng đối với chuyện này lại xem nhẹ.

Bởi vì sự chú ý của nàng toàn bộ đều ở chuyện ta ném Đức phi ra khỏi cung, cũng đối với hành vi của ta tán dương cùng cổ vũ cực lớn.

“Nếu không phải là ta không có cái quyền đó, ta cũng muốn đem nàng ta ném ra ngoài.”

Tịnh Linh "A" một tiếng rồi nuốt miếng bánh hoa đào xuống, tâm tình vô cùng tốt.

Ta nhịn xuống dục vọng muốn đưa tay chọc cái má đang căng phồng kia, bất đắc dĩ cười nói:

"Tốt xấu gì các nàng cũng ở cùng nhau bảy tám năm rồi, muội cứ như vậy không gặp nàng ấy sao?"

Tịnh Linh liếc mắt một cái: “Nếu nàng ta biết an phận thủ thường, suốt ngày không dính lấy hoàng huynh ta thì ta cũng sẽ không khó chịu với nàng như vậy.”

“Tỷ xem nàng đi, không trẻ bằng ta, không đáng yêu bằng ta, ăn không khoẻ bằng ta, vậy nàng ta dựa vào cái gì muốn chiếm lấy hoàng huynh của ta chứ?”

Ta khiếp sợ, đây chính là sự tự tin của một người cuồng anh trai sao?

Từ lần trước ta vừa dỗ vừa lừa gạt lừa dối nàng ấy về việc Tô Phất phải chịu bao nhiêu khổ cực, ấn tượng của Tịnh Linh đối với ta liền thay đổi không ít, cho rằng ta rất giỏi hiểu ý người, không đáng ghét như vậy.

Lần này ta ném Đức phi ra cửa trực tiếp làm cho độ hảo cảm của nàng đối với ta có một bước nhảy vọt, hận không thể trực tiếp cùng ta kết làm tỷ muội.

Quả nhiên, phương thức tốt nhất để nhanh chóng nảy sinh tình bạn giữa phụ nữ chính là tìm được một kẻ thù chung.

Sau khi địch ý đối với ta biến mất, Tịnh Linh nói chuyện cũng hiền hoà hơn rất nhiều, chỉ là từ nàng ấy nói ta nghe biến thành ta nói nàng ấy nghe.

Tịnh Linh là một công chúa từ nhỏ lớn lên trong thâm cung, ngoại trừ khi còn bé Tô Phất từng vụng trộm dẫn nàng ra cung chơi vài lần, thì nàng ấy đối với thế giới bên ngoài hoàn toàn không biết gì cả.

Nàng ấy rất tò mò về thế giới bên ngoài, luôn quấn quít đòi ta kể cho nàng ấy nghe những câu chuyện ở ngoài kia.

Cung nữ bên người Tịnh Linh từng len lén năn nỉ ta để cho ta bồi Tịnh Linh nhiều hơn, bởi vì nàng ở trong cung này không có người nói chuyện, ngoại trừ các phi tần, còn lại một số ít các công chúa đều bị tiên hoàng đưa đi hòa thân.

Ta đối với Tịnh Linh không khỏi có chút thương tiếc.

Vì vậy, ta kể cho cô ấy nghe tất cả những gì ta đã thấy và nghe trong hai mươi năm qua.

Có kinh thành trăm hoa đua nở, tài tử giai nhân, Giang Nam cầu nhỏ nước chảy, hiệp khách dật hành, đại mạc mênh mông biển cát, chiến sự hỗn loạn.

Tịnh Linh vô cùng chăm chú lắng nghe, trong ánh mắt ngây thơ luôn lộ ra vẻ mê mẩn.

Cứ như vậy buổi sáng ta ngủ, buổi chiều Tịnh Linh tìm ta chơi, buổi tối ta bồi Tô Phất đánh cờ.

Thỉnh thoảng ta còn chạm mặt Đức phi, nhưng nàng không dám chọc ta nữa, chỉ dám đứng xa xa trừng ta một cái.

Ngày tháng cứ trôi qua yên bình như vậy, nháy mắt ta đã ở trong cung này ba tháng.

Ba tháng này trôi qua hết sức bình yên, chỉ có một vấn đề chính là Thái hậu bệnh rồi.

Bệnh của Thái hậu cũng không nghiêm trọng, chỉ là cảm nhẹ.

Nhưng thái hậu dù sao cũng là thái hậu, bị bệnh vẫn phải đến thỉnh an, mấy ngày đó toàn bộ hoàng cung đều như lâm vào đại địch, ngay cả Tô Phất mỗi ngày đều đến tìm ta đánh cờ cũng liên tục hai ngày không thấy bóng dáng.

Cũng may Thái hậu thân thể vẫn còn cường tráng, không quá ba ngày bệnh đã khỏi bảy tám phần.

Chỉ là không biết bệnh này đã kích thích thần kinh nào của bà già này, Thái hậu vốn ở trong cung an tĩnh dưỡng lão đột nhiên muốn tìm cảm giác tồn tại, thu xếp muốn tìm cho Tịnh Linh một phu quân để gả đi.

Điều này làm cho Tịnh Linh dù đã 17 tuổi nhưng vẫn bị doạ sợ như một đứa trẻ, cũng không đến tìm ta nữa.

Mỗi ngày chạy tới cung của Thái hậu quỳ gối, ý đồ làm cho Thái hậu bỏ đi ý niệm làm mai.

Hành động tâm huyết dâng trào này của Thái hậu làm cho Tô Phất cũng có chút đau đầu, thân là một ca ca có tình cảm khiết phích, hắn không chỉ có đối với tình cảm của mình có khiết phích, đối với vấn đề tình cảm Tịnh Linh cũng phải như vậy.

Xuất phát từ tình thương đối với muội muội, Tô Phất đã từng vỗ ngực cam đoan sẽ để Tịnh Linh gả cho người trong lòng.

Hiện tại Tịnh Linh còn chưa có người trong lòng, biết đi đâu tìm một phu quân đây?

Thân là một người cuồng muội muội, Tô Phất cũng nóng nảy, ngay cả cờ cũng không thèm chơi, tối nào cũng cố ý cùng Tịnh Linh đi tìm Thái hậu, nghĩ biện pháp để cho bà già này hồi tâm chuyển ý.

Hai người bọn họ vừa đi, cuộc sống của ta lập tức trở nên thanh nhàn, cả ngày ngoại trừ xem chuyện vui và cắn hạt dưa thì không có việc gì làm.

Con người một khi rảnh rỗi sẽ không kiềm chế được muốn đi làm chút chuyện, ta ở trong cung hai ngày cảm thấy quá nhàm chán muốn đi gây sự.

Thân là con nhà võ, ta đối với cầm kỳ thư họa không có chút hứng thú, nhưng đối với đao thương binh khí lại rất nhiệt tình.

Đương nhiên trong hậu cung không cho phép mang theo binh khí nguy hiểm, nhưng điều này cũng không cản trở ta lấy gậy làm binh khí khoa tay múa chân.

Tuy rằng Tô Phất không tới nhưng giờ giấc sinh hoạt của ta đã bị hắn quấy rầy, vẫn là buổi sáng ngủ, buổi chiều và buổi tối thanh tỉnh.

Ta nghĩ buổi chiều ánh mặt trời gay gắt, hơn nữa người đến người đi, quá mức phô trương tóm lại không tốt.

Cho nên mỗi buổi tối ta ở trên bãi đất trống bên ngoài cung điện luyện võ, bốn bề không một bóng người, không người quấy rầy, tùy ý ta phát huy, mệt mỏi thì dùng khinh công vượt lên nóc cung điện, lẳng lặng thưởng thức cảnh đẹp ban đêm.

Chỉ là ngày hôm sau, trong cung liền phát ra tin đồn có nữ q u ỷ mang theo cây gậy ở nóc cung điện phiêu đãng báo thù đòi mạng.

Nghe được tin đồn này, ta ngồi ở trên ghế vểnh chân trầm tư cả đêm, quyết định về sau buộc tóc lại rồi mới trèo lên nóc nhà.

Thúy Nhi quỳ trên mặt đất ôm chân ta khóc bảo ta nghĩ lại, bởi vì nàng sĩ diện.

Ta không nghe, ta muốn tự do, ta muốn tự do.

Thúy Nhi đem cả người mình đè trên người ta không chịu xuống.

Cuối cùng một ngày trước khi Hoàng thượng mời thầy phong thủy đến trấn an lòng dân, mới thành công ngăn cản ta leo lên nóc nhà vào buổi tối.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.