Tịnh Linh Ái Từ

Chương 16: Ngoại truyện




Sau khi ta cùng Tịnh Linh thành thân, cũng không lưu lại kinh thành quá lâu, ứng phó xong một đám thân bằng khách quý, thu thập một chút liền đi ra ngoài thăm thú.

Hành lý đi gọn gàng, động tác nhanh nhẹn, chỉ mang theo lộ phí, chút quần áo cùng Thúy Nhi vạn năng.

Chúng ta một đường xuôi nam, từ kinh thành du ngoạn tới Giang Nam phong cảnh như tranh vẽ, nhìn khắp đình đài lầu các nơi đó, cầu nhỏ nước chảy.

Lúc sắp rời khỏi Giang Nam, ta nhìn thấy Thúy Nhi một mình len lén chạy ra ngoài, nhăn nhăn nhó nhó tạm biệt một thiếu niên bán đồ gỗ.

Ta trong lòng hiểu rõ, cùng Tịnh Linh nhìn nhau cười một cái, lập tức quyết định ở Giang Nam thêm hai tháng.

Hai tháng sau, khi chúng ta rời đi, bên cạnh có thêm một người chăn ngựa.

Sau khi ta cùng Tịnh Linh thành thân, vì không để cho Thúy nhi đã sớm cập kê quá mức cô đơn, ta từng hứa hẹn, nếu nàng coi trọng nam nhi lang nhà nào, vô luận là nhà phú quý hay là đệ tử quan gia, ta chắc chắn sẽ để cho nàng phong phong quang quang gả đi, chỉ làm thê tử, không làm thiếp.

Nhưng cuối cùng nàng vẫn lựa chọn một thiếu niên thợ mộc bình thường.

Trên đường về Bắc Kinh, ta từng hỏi Thúy Nhi vì sao lựa chọn như thế. Thúy Nhi trẻ tuổi thành thục hiếm khi đỏ mặt: "Thích chính là thích, nào có nhiều lý do như vậy? Tướng quân ngươi cùng trưởng công chúa đều là nữ tử, không phải cũng thành thân rồi đó sao.”

“Hơn nữa, ta tuy rằng tuổi không lớn, nhưng coi như đã trải qua sóng to gió lớn. So với gả cho một đại gia công tử, có thể hưởng hết vinh hoa phú quý lại phải mỗi ngày nghĩ biện pháp trạch đấu, vậy còn không bằng tìm một gia đình bình thường vừa ý, an ổn hạnh phúc sống qua ngày.”

Thúy nhi không hổ là Thúy nhi, tư tưởng độc đáo, nhân gian thanh tỉnh.

Vì để Thúy Nhi có thể phong quang quang lập gia đình, chúng ta đặc biệt trở về kinh thành một chuyến, sau khi giúp nàng làm hôn lễ, hai đôi tân nhân cùng nhau du lịch hưởng tuần trăng mật.

Chỉ là lần này, ta lại mang theo A Ly.

Mặt trời mọc lên sau nóc hoàng cung, ta không chỉ mang Thúy Nhi đi, lại phái người đón cả A Ly tới.

A Ly với ta có ân cứu mạng, cộng thêm tình cảm của ta cùng Tịnh Linh có thể thông thuận như vậy, công lao của nó không thể bỏ qua, ta đối với nó có thể nói là càng nhìn càng thích.

Lại nghĩ đến ta về sau không có khả năng có con nối dõi, vì thế liền thu nó làm nghĩa tử, nhập vào gia phả Kiều gia.

Nó có tên không họ, ta liền dựa theo gia phả, đặt tên cho nó là Kiều Vân Ly.

Tên này nghe giống như một cô gái, nhưng không có biện pháp, ai bảo đến thế hệ của nó vừa vặn chính là dùng chữ Vân đây?

Nhưng A Ly vẫn thờ ơ với cái tên này. Bởi vì nó có huyết thống dị tộc, tựa hồ cũng không phải lớn lên ở Trung Nguyên, tiếng Trung Nguyên nói cũng không được tốt lắm, cho nên đối với cái tên này không có ý kiến gì.

Cho nên lần đầu tiên xuất môn ta liền đem nó lưu lại Kiều phủ, tìm người chuyên dạy hắn học tiếng Trung Nguyên. Đến khi ta trở về, tiếng Trung Nguyên của nó đã có thể giao tiếp bình thường.

Thật là một đứa trẻ tốt, vừa nghe lời lại hiểu chuyện, còn thông minh.

Duy nhất không được hoàn mỹ chính là nó vẫn không chịu gọi ta một tiếng cha.

Ta đem nguyên nhân quy kết cho rằng ta không đủ gần gũi với nó. Bởi vậy lần thứ hai ra cửa ta cũng mang theo nó, mỹ danh là cho nó mở mang tầm mắt, kì thực là vì xúc tiến tình cảm cha con nhanh hơn, tranh thủ sớm ngày vui vẻ được làm cha.

Thúy Nhi nói ta quá thất đức, hai lần xuất hành đều phải mang theo một con chó độc thân.

Ta làm bộ như không nghe thấy, thúc giục A Ly nhanh chóng đi thu dọn hành lý.

Lần du ngoạn này lại là nửa năm. Nửa năm sau, chúng ta đã đến điểm dừng cuối cùng của lộ trình - biên cảnh.

Cùng lúc đó, chuyến đi của chúng ta cũng kết thúc.

Ta tiếp tục canh giữ biên cảnh. Nhưng bởi vì hiện tại thực lực của Đại Lương cường thịnh, cũng không có phản quân, biên cảnh rất yên ổn, ta làm việc rất nhẹ nhàng.

Nhưng mà, ta hoài nghi Tô Phất cả năm không nghỉ ngơi cũng không muốn thấy ta được thoải mái khoái hoạt, ta vừa tới biên cảnh nửa tháng, hắn liền phái một cô nương tới.

Cô nương nói nàng muốn tòng quân, Hoàng thượng liền bảo nàng đến chỗ ta rèn luyện.

Ta vừa mừng vừa sợ, đây chính là một cô nương đó, Tô Phất làm như vậy, không thể nghi ngờ là hắn dự định phá lệ để cho nữ tử Đại Lương cũng có thể làm quan.

Sau một thời gian huấn luyện, ta phát hiện cô nương này thiên phú dị bẩm, vô luận là công phu hay là tài học đều là hàng nhất lưu.

Ta tự đáy lòng cảm thấy, Tô Phất này nửa đường xuất mã, tuyệt đối sẽ là một hoàng đế tốt danh lưu thiên cổ.

Từ trong miệng cô nương này ta biết được, vị hoàng đế tốt sắp lưu danh thiên cổ này còn làm một đại sự - - trục xuất hậu cung.

Đương nhiên, cũng không có toàn bộ đuổi đi. Minh quý phi ở lại, hơn nữa còn thăng vị làm Minh Hoàng quý phi.

Thế nhân đều cảm thán Hoàng Thượng nguyện vì Minh Hoàng quý phi phế bỏ thâm tình lục cung, ngay cả Tịnh Linh cũng hoài nghi Tô Phất có phải thật sự bị ca ta bắt được thóp hay không.

Nghe được Tịnh Linh nghi hoặc, ta bí hiểm cười. Ta biết rõ Tô Phất, chỉ cần ca ca ta không leo lên vị trí hoàng hậu, vậy gánh nặng của hắn chính là đường xa.

Dù sao thân là thẳng nam thích sạch sẽ tình cảm, Tô Phất chỉ biết đem vị trí hoàng hậu để lại cho người duy nhất hắn yêu.

Hắn trục xuất Lục cung, bất quá là không muốn trì hoãn trong cung những cô nương kia mà thôi.

Ta từ tháng ba đi tới biên cảnh này, bận rộn, bất tri bất giác đã qua hai năm.

Cuối năm sau, ta định đón năm mới ở biên cảnh như năm ngoái, nhưng đột nhiên ta nhận được Thánh chỉ.

Nội dung đại khái chính là để cho chúng ta về kinh thành mừng năm mới, Hoàng Thượng nhớ trưởng công chúa, muốn chúng ta về sau thường hồi cung thăm hắn.

Một đạo thánh chỉ, cứng rắn như thế mà Tô Phất viết ra ta lại có cảm giác đọc thư nhà, ta cũng bội phục hắn không giống người thường.

Tịnh Linh cũng muốn về thăm Tô Phất và Thái hậu. Vì thế, chúng ta lập tức khởi hành, vội vàng vội vàng chạy về kinh thành đón năm mới.

Vì mau chóng chạy về kinh thành, chúng ta dọc theo đường đi ngựa không dừng vó, đi thẳng đường tắt.

Có một ngày, đi đường tắt rất hiểm, đến hơn nửa đêm cũng không thể tìm được khách điếm nghỉ chân.

Vì thế, ta cùng hai nam tử luân phiên trực ban, dự định ở trong xe ngựa chấp nhận qua tạm một đêm.

Lúc ta cùng A Ly giao ca, trong rừng cây ven đường đột nhiên truyền đến âm thanh sột soạt.

Ta và A Ly cảnh giác, đồng thời rút bội kiếm ra.

Thanh âm kia càng ngày càng vang, một cái bóng như người lại. không phải người thất tha thất thểu đến gần.

Ta và A Ly không dám vọng động, nín thở yên lặng theo dõi kỳ biến.

Cái bóng kia khi sắp bước ra khỏi rừng cây, đột nhiên khuynh đảo, nặng nề ngã ra.

Lúc này chúng ta mới thấy rõ, cái bóng kỳ quái này nguyên lai là một người cõng một người khác.

Người bị cõng trên lưng bị trọng thương, đã hoàn toàn mất đi ý thức. Một cái khác là một nữ tử, trên người dính đầy vết máu, đã suy yếu sắp hôn mê.

Nhưng nàng cố gắng ngửa đầu, tập trung tầm mắt, hướng chúng ta phát ra cầu cứu: "Cứu mạng..."

Ánh trăng chiếu vào trên mặt nàng, sau khi ta thấy rõ dung nhan của nàng, con ngươi mãnh liệt co rụt lại.

Nàng thế mà lại là Đức phi đã xuất cung!

Mà người bên cạnh nàng bị thương nặng hôn mê kia, nghiễm nhiên là thầy phong thủy từng năm bảy lượt xuất hiện trong hoàng cung, Đoạn Hành.

[Toàn văn hoàn].


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.