Ông cụ Trần ngồi trên ghế sofa, ông Gia Hưng ngồi ở bên trái cùng bà Ngọc Ngân, còn nhóm con cháu Gia Khánh thì ngồi ở phía bên phải. Ông cụ đưa mắt quét qua một lượt tất cả mọi người rồi gõ mạnh cây gậy batoon xuống sàn nhà.
- Sao lại im lặng hết rồi, không ai muốn nói cho tôi nghe là trong cái nhà này đang xảy ra chuyện gì sao?
Ông Gia Hưng nhíu mày nhìn về phía Gia Khánh cùng Phúc Dương, vừa định mở lời nói trước thì đã bị Gia Khánh nhanh miệng giành trước.
- Ông nội, có muốn giới thiệu một người với ông!
Gia Khánh nói xong thì liền nằm lấy tay Phúc Dương, kéo cậu đi đến trước mặt ông cụ.
- Đây là Phúc Dương, là bạn trai của con ạ!
Lời vừa nói xong thì bầu không khí trong phòng giống như bị đông cứng lại, mọi người đều không dám thở mạnh, ánh mắt đều đặt hết lên từng biểu cảm từng động tác nhỏ của ông cụ, Gia Hân còn âm thầm cầu nguyện trong lòng, mong sao cái gậy batoon kia của ông sẽ không đánh xuống người của Gia Khánh. Trong khi mọi người đều hồi hợp thì ông cụ Trần lại khẽ thở dài một hơi, ông đưa mắt nhìn Phúc Dương rồi khẽ mỉm cười, nói.
- Đứa nhỏ này lớn lên cũng thật xinh xắn, rất hợp mắt với lão già này, đúng là ánh mắt của thằng cháu nội ta thật không tồi!
Tất cả mọi người nghe thấy ông cụ nói xong thì giống như trút bỏ được tảng đá trong lòng, nhân vật chính được khen trong lời nói của ông cụ chính là Phúc Dương, ngay lúc này hốc mắt cậu cũng đã đỏ lên, Phúc Dương có chút không ngờ đến ông nội của Gia Khánh lại có thể chấp nhận mối quan hệ của hai người một cách đơn giản như vậy.
Người duy nhất cảm thấy khó chịu trong căn phòng này có lẽ chính là cha của Gia Khánh, ông Gia Hưng chau mày nhìn về phía ông cụ, có chút tức giận nói.
- Cha, ý của cha là sao, cha không nghe nó nói thằng nhóc kia là bạn trai của nó ư?
Ông cụ Trần gõ gõ cây gậy, đưa mắt liếc sang ông Gia Hưng rồi chậm rãi lên tiếng.
- Tuổi của lão già này tuy cao nhưng tai thì không có bị điếc, không cần con phải nhắc lại đâu!
Ông Gia Hưng nghe xong thì lại càng thêm thắc mắc, ngay cả ông là một người sống trong xã hội tư tưởng tiến bộ mà còn không thể chấp nhận được mối quan hệ nam nam, thế thì tại sao một ông cụ sống thời phong kiến như ông Trần lại có thể xem nhẹ chúng như thế?
- Ý của cha là chấp nhận để mặc cho chúng nó thế này sao? Cha chấp nhận có một đứa cháu dâu là con trai sao?
Gia Khánh cùng Phúc Dương từ nãy giờ vẫn đứng bên cạnh không dám lên tiếng, lúc này cả hai đang trong trạng thái vừa mừng vừa lo, bọn họ cũng không biết tại sao ông nội Trần lại có thể để cho bọn họ quen nhau. Nhưng có lẽ ông nội sẽ có thể khiến cho ông Gia Hưng thay đổi suy nghĩ, nhất định sẽ như thế và cả hai tin đều đó sẽ xảy ra.
Ông nội Trần di chuyển tầm mắt trở về đặt trên người Gia Khánh cùng Phúc Dương, ông trầm ngâm suy nghĩ mất một lúc rồi thở dài.
- Có một đứa cháu dâu là con trai thì có làm sao, chỉ cần bọn nó hạnh phúc là ta cũng thấy vui rồi, có gì mà quan trọng kia chứ. Còn con đấy Gia Hưng à, lớn đến từng tuổi này rồi mà còn làm khó mấy đứa nhỏ, đây chính là không cần mặt mũi đúng không!
Ông Gia Hưng bị cha mình nói đến tức nghẹn cả họng, đường đường là một tổng giám đốc của một tập đoàn lớn tiếng tăm lừng lẫy, ngay giờ phút này lại bị chính cha ruột trách móc trước mặt mấy đứa con, ông có chút không cam lòng.
- Nhưng...
- Còn nhưng nhị gì nữa? Hay là lại muốn đuổi cháu nội của lão già này ra đường?
Ông Gia Hưng còn chưa nói hết câu thì đã bị ông cụ Trần cắt ngang, ông cụ giơ cao cây gậy chỉ thẳng về phía con mình, giống như chỉ cần ông Gia Hưng nói “đúng” thì cây gậy sẽ lập tức được giáng xuống vậy. Bà Ngọc Ngân thấy tình cảnh này liền lập tức đứng lên cản lại cây gậy của ông cụ, bà khẽ cười lấy lòng ông.
- Ý của chồng con không phải thế, cha à người đừng giận!
Nói xong thì khẽ đưa mắt nhìn về phía ông Gia Hưng, ông ấy liền nhanh chóng đứng lên rời khỏi phòng khách, sau đó bà nhìn sang Gia Hân cùng Gia Hòa, hai người kia biết ý thì liền đi đến kéo ông cụ trò chuyện, Gia Hân nhanh nhẹn ngồi xuống cạnh ông làm nũng.
- Ông nội, lâu như thế ông mới đến thăm con, con nhớ ông chết mất!
Gia Hòa ngồi cạnh ông, đưa mắt nhìn đứa em gái bày trò trước mặt ông nội, da gà da vịt trên người anh nổi hết cả lên.
- Ông nội, ông đừng nghe nó nói, nó mà nhớ ông gì chứ, tối ngày nó chỉ biết nhớ nhung đám xe ở gara thôi!
Ông cụ Trần cười khà khà nhìn hai đứa cháu nội sinh đôi tuy lớn nhưng vẫn dính ông như ngày xưa, sau đó lại đưa mắt nhìn về phía Gia Khánh cùng Phúc Dương, cười hiền bảo.
- Hai đứa hôm nào nghỉ học thì đến nhà ông cùng ông ăn cơm nhé!
Anh và cậu nghe xong thì lập tức gật đầu như giã gạo, khóe miệng cả hai cong đến hết cỡ, tảng đá đè nặng trong lòng cuối cùng cũng biến mất, hai người đưa mắt nhìn nhau, trong ánh mắt cả hai đều chứa đựng sự hạnh phúc cùng vui sướng, cuối cùng thì người có tình cũng đã có thể đường đường chính chính ở bên nhau rồi!