Huyền Hoàng cảnh.
Cứu Khổ Thiên Tôn cùng Phổ Hoá Thiên Tôn đã đợi sẵn từ lâu. Hai người họ, Cứu Khổ Thiên Tôn thưởng thiện, Phổ Hoá Thiên Tôn phạt ác. Đều là thượng thần có bối phận cực cao ở Thiên giới.
Lúc này hai người tự cao thân phận, vẫn chưa đứng dậy chào đón. Nhưng khi Càn Khôn Pháp Tổ dẫn theo Dạ Đàm tiến vào, ánh mắt hai người đều rơi xuống trên người nàng.
Dạ Đàm ngược lại chủ động hành lễ: "Kính chào nhị vị thiên tôn."
Cứu Khổ Thiên Tôn cùng Phổ Hoá Thiên Tôn đều nghiêm túc gật nhẹ đầu. Càn Khôn Pháp Tổ nói: "Đây là tôm nhỏ nhà quân thượng, đến đây, đánh vài ván nào."
Dạ Đàm liếc mắt nhìn lão một cái, chán nản nói: "Đừng đặt biệt hiệu lung tung cho người ta được không hả?"
Cứu Khổ Thiên Tôn hỏi: "Mỹ Nhân Thứ này, thực sự do ngươi tự mình luyện chế à?"
Dạ Đàm đi tới trước bàn, ngồi xuống nói: "Đương nhiên rồi, đây còn có thể là giả được sao?"
Phổ Hoá Thiên Tôn nói: "Đúng lúc gần đây đệ tử của ta muốn luyện chế một thanh pháp khí, đây là bản vẽ. Ngươi thử nhìn xem."
Dạ Đàm nhìn lướt qua bản vẽ, nói: "Xem thì cũng được, nhưng ta được lợi gì?"
"Hử?!" Phổ Hoá Thiên Tôn đã lâu không gặp được một hài tử thẳng thắn như thế, ông nói: "Ngươi muốn lợi ích gì?"
Dạ Đàm vừa lấy bài vừa nói: "Ta phải xem qua trước chỗ đó của ông có cái gì. Nếu ông có rất nhiều bảo bối, thì ta chỉ cần thứ bình thường nhất. Vậy không phải rất lỗ sao?"
Phổ Hoá Thiên Tôn sửng sốt nửa ngày, đánh giá hai chữ: "Cơ trí."
Càn Khôn Pháp Tổ đưa tay đánh hai quân, nói: "Tôm nhỏ, mấy ngày nay sao không thấy ngươi tới Huyền Hoàng cảnh chơi nhỉ?"
Dạ Đàm vừa xem bản vẽ vừa chú ý các quân bài, nói: "Đừng nói nữa, Thiếu Điển Hữu Cầm phái một kim giáp thần tướng tới, mỗi lần ta đi một bước hắn đều bám theo, phiền chết đi được. Đúng rồi, tên của hắn còn rất kỳ quái."
Cứu Khổ Thiên Tôn thuận miệng hỏi: "Gọi là gì?"
Dạ Đàm nói: "Ta thấy lệnh bài trên thắt lưng hắn viết, gọi là...... Hoả Hoá Vương Bát (hoả thiêu rùa)."
Cứu Khổ Thiên Tôn đang định lấy một quân bài chợt khựng lại, Phổ Hoá Thiên Tôn thì ngạc nhiên ra mặt —— tên gọi như vậy, chẳng phải sẽ hù chết Quy tộc sao? Hai người đồng thanh hỏi: "Ai, là ai hả?"
Càn Khôn Pháp Tổ nhún vai, hồi lâu mới nhỏ giọng nói: "Quang Thiên tướng quân."
Cứu Khổ Thiên Tôn và Phổ Hoá Thiên Tôn cùng nhìn về phía cửa, nhịn mất một lúc, lại giữ không được dáng vẻ đứng đắn, cười đến nằm bò ra đất, không đứng dậy nổi. Ngay tức khắc, Thiên giới bị tiếng cười của ba người họ làm chấn động, gió giật mây vần.
Huyền Thương quân vốn dẫn theo Nhị Lang thần, đang kiểm tra nghiêm ngặt Thiên giới xem có gian tế trà trộn vào hay không.
Nhưng trong phút chốc, tầng mây chấn động. Huyền Thương quân lần theo dị tượng, đi vào Huyền Hoàng Cảnh.
Bên cạnh bàn cờ, tiên đồng vội báo lại: "Không xong rồi, ba vị Thiên Tôn, quân thượng đến đây."
Ba người tức khắc đứng dậy, lúng ta lúng túng thu bài. Dạ Đàm nói: "Không phải chứ, các người tại sao phải sợ hắn?"
Cứu Khổ Thiên Tôn nói: "Tôm nhỏ à, chúng ta như vậy không gọi là sợ, mà là không muốn dạy hư hậu bối."
"Xời!" Dạ Đàm khinh thường.
Phổ Hoá Thiên Tôn nói: "Một tiểu cô nương như ngươi, cùng lắm chỉ bị phạt chép thiên quy gì gì đó, đương nhiên là không cần sợ rồi!"
Khốn khiếp! Lại muốn chép sách á?! Dạ Đàm nhanh chóng thu bài theo, nhưng Huyền Thương quân đã tới cửa, cũng vừa đủ nghe thấy tiếng bước chân! Nàng vội đem bài giấu dưới váy của chính mình, sau đó túm váy lại che, nháy mắt quỳ xuống: "Quân thượng!"
Huyền Thương quân bước vào, liếc mắt một cái liền thấy nàng đang quỳ gối trước mặt mình, sắc mặt nhất thời không tốt lắm.
"Ba vị Thiên Tôn." Hắn hướng về phía ba người hành lễ, ba người cùng đáp lễ: "Quân thượng tới đây có việc gì?"
Huyền Thương quân nói: "Vừa rồi tầng mây Thiên giới chấn động, bản quân phát hiện dị tượng bắt nguồn từ Huyền Hoàng Cảnh, đặc biệt tới xem xét."
Hắn vừa nói lời này ra, ba người lại phải nhịn cười. Càn Khôn Pháp Tổ nói: "Đệ tử của Phổ Hoá Thiên Tôn muốn luyện chế một thanh pháp khí, ta mời Thanh Quỳ công chúa tới cùng nhau bàn luận việc này. Mới vừa nãy bần đạo bật cười, chỉ là do nhớ tới một câu chuyện vui."
Phổ Hoá Thiên Tôn nghiêm túc nói: "Bản đạo quân cũng nhớ tới chuyện vui."
Huyền Thương quân nói: "Vậy không cần phải nói, Cứu Khổ Thiên Tôn cũng là nhớ tới chuyện vui sao?"
Phổ Hoá Thiên Tôn trang nghiêm bấm chỉ quyết báu vật trong tay, ba vị Thiên Tôn cùng đồng thanh: "Chỉ là do chúng ta đều nhớ tới chuyện vui."
Huyền Thương quân đành nhìn về phía Dạ Đàm, Dạ Đàm nói: "Nhìn ta làm gì? Người ta có cười đâu. Sau khi gặp ngươi, bản công chúa từng có chuyện vui à? Cho dù ta muốn cười, là cười được liền sao?"
Ba vị Thiên Tôn nén cười tới ngũ quan méo mó, Huyền Thương quân chú ý tới thể diện, không thể ở trước mặt người khác chỉnh đốn nàng, đành nói: "Nếu bàn bạc xong chuyện pháp khí, liền lập tức quay về trà sơn, không được chậm trễ."
Dạ Đàm quỳ tới đoan đoan chính chính, lại hiển nhiên không phải thật vâng lời: "Biết rồi." Huyền Thương quân vẫn chưa rời khỏi —— dù sao khi ném một đôi ủng, đều phải nghe được một âm thanh vang lên, mới xem như đến nơi đến chốn.
Quả nhiên, Dạ Đàm tiếp tục bất mãn lầm bầm: "Đây đâu phải là Thiên giới, quả thực chính là địa ngục!"
Huyền Thương quân vốn ghét nhất là kêu ca phàn nàn, nhưng mà lúc này hắn nghe được câu kia, lại dường như ném giày rốt cuộc cũng có đáp lại, yên tâm rời đi.
—— với tính cách của nàng, không ôm oán hận mới lạ chứ?
Hai đầu gối của Dạ Đàm bị mạt chược cấn đau tới không đứng dậy nổi.
Ba vị Thiên Tôn tiến lên đỡ nàng đứng lên, Dạ Đàm xoa xoa chân: "Ta không sao, chơi mạt chược tiếp đi!"
Bốn người sửa lại bàn cờ, nói đến cũng lạ, Dạ Đàm mới vừa đánh một quân bài, Hồng Quang Bảo Tình trên trán liền bắt đầu nóng lên.
"Ối!" Dạ Đàm kêu đau một tiếng, ba vị Thiên Tôn nhìn lên đầu nàng, Cứu Khổ Thiên Tôn vừa nhìn thấy trán nàng đỏ thẫm, nói: "Đây...... là Hồng Quang Bảo Tình của quân thượng."
Dạ Đàm nói: "Đúng, á...... Đau quá."
Phổ Hoá Thiên Tôn nói: "Có vật ấy ở đây, sợ là không thể đánh nữa. Thiên giới cấm đánh bạc, ngươi mỗi lần đánh một quân bài, đau đớn nhất định sẽ tăng thêm một bậc."
Dạ Đàm nói: "Ta tới cũng tới rồi, há có thể không đánh chứ?! Nàng đánh ra quân Tam Vạn, sau đó bắt đầu lảm nhảm niệm chú: "Thiếu Điển Hữu Cầm thực sự là cương trực công chính, ôn tồn lễ độ, phong thái hiên ngang, văn võ song toàn......"
Giữa trán nàng, màu sắc của Hồng Quang Bảo Tình kia rõ ràng từ từ nhạt bớt.
"Ôi, vật nhỏ này thực sự rất đặc biệt nha......" Ba vị Thiên Tôn vội xem điều hiếm lạ, đến quên cả chuyện đánh bài.
"Thiếu Điển Hữu Cầm còn...... còn......" Dạ Đàm mắc kẹt —— thực sự là không còn gì để nói! Phổ Hoá Thiên Tôn đề xuất thêm: "Cao lớn uy mãnh, đội trời đạp đất!"
"A phải! Hắn cao lớn uy mãnh, đội trời đạp đất......" Dạ Đàm đánh xong một ván bài, nàng thực sự là tốn công phí sức, mệt đến sắp không xong: "Người đâu, rót cho bản công chúa một cốc nước. Ta phải nói về bản vẽ này trước đã, nếu ta còn khen nữa, trên đầu Thiếu Điển Hữu Cầm sẽ nở ra mấy đoá hoa luôn ấy chứ!"
Ba vị Thiên Tôn cười bò ra đất.