Tinh Lạc Ngưng Thành Đường

Chương 314




Bên đầm Bán Nguyệt, Dạ Đàm còn đang mai phục. Nàng giống như một tay thợ săn kiên nhẫn, im lặng chờ đợi con mồi của mình.

Đế Lam Tuyệt vừa mới hòa đan dược vào trong đầm, liền nghe một tiếng hổ gầm, trong rừng lại nhảy ra thêm một con hổ. Không phải ai khác, chính là hoàng thúc của hắn —— Bạch Hổ thân vương Đế Hào. Đế Hào dẫn theo một đám Yêu tộc trung thành với mình, hiển nhiên đã theo dõi Đế Lam Tuyệt từ lâu. Lúc này, hắn đột ngột xông tới, móng vuốt sắc bén duỗi ra, trên người Đế Lam Tuyệt lập tức lại nhiều thêm một vết thương.

Đế Lam Tuyệt lảo đảo lùi về phía sau, rốt cuộc không đứng vững được, té ngã xuống đất.

Chỗ thương tích bị cào rất nhanh liền bắt đầu biến thành màu xám.

Chính là dấu hiệu bị nhiễm hỗn độn khí. Trong trời đất hiện giờ, chỉ một chút vết thương nhỏ cũng sẽ bị hỗn độn khí thừa dịp xâm lấn vào. Đế Hào cười ha ha: "Xem ra, Thiếu quân của chúng ta sẽ nhanh chóng chết vì tổn thương. Thực sự là đáng tiếc, Yêu tộc sẽ ghi nhớ ngươi."

Bên cạnh hắn, một lũ yêu vật cũng nhe răng cười theo.

Man Man tức giận đến lông muốn nổ tung: "Lão cẩu Đế Hào, ngươi ức hiếp người quá đáng rồi đó!"

Đế Hào nào đem một con chim như nó để vào mắt? Hắn cười lạnh nhìn nhìn đống đan dược Đế Lam Tuyệt mang theo, nói: "Thiếu quân còn có thể đứng dậy không? Vẫn còn vô số Yêu tộc chờ đan dược cứu mạng đấy."

Đế Lam Tuyệt vài lần cố sức muốn đứng lên, nhưng chỉ khiến cho cả người dính đầy máu bẩn bùn đất.

Đế Hào cười ha ha, đạp một cước vào tay hắn, dùng sức nghiền nó. Đế Lam Tuyệt kêu lên đau đớn, cả người phát run. Thế nhưng hắn quá mệt rồi, suốt cả đường đi, Đế Hào trêu đùa hắn như mèo vờn chuột.

Thương thế của hắn nặng thêm, nhưng suy cho cùng tu vi chênh lệch quá lớn, không còn cách nào khác.

Tay phải Dạ Đàm vẽ lên không trung, một cung tên ngưng tụ từ ma khí đã ở trong tay. Quả nhiên, Đông Khâu Xu đã đúng, ông ta nói một đại năng chân chính, là không cần đến pháp bảo.

Dạ Đàm tay cầm ma cung, kéo căng dây cung, đang định cho Đế Hào một tiễn xuyên tim. Ai ngờ đúng lúc này, một đạo kim quang như tia chớp rền vang nổ tung, mục tiêu chính là Đế Hào!

Đế Hào lui ra phía sau vài bước, ngẩng đầu nhìn lên, nhất thời hận đến nghiến răng: "Thiếu Điển Tử Vu!"

Người tới đúng là Tử Vu, nàng bị Thanh Hành quân trông giữ mấy ngày trời. Nhưng thừa dịp mọi người đối phó Đông Khâu Xu, nàng lại trốn ra ngoài.

"Ngươi!" Nàng bước nhanh đi tới bên cạnh Đế Lam Tuyệt, nói: "Đế Hào, tốt xấu gì thì ngươi cũng là hoàng tộc của Yêu giới, hiện giờ tộc nhân đang trong lúc nguy nan, ngươi không giúp đỡ còn chưa tính. Ngược lại thừa cơ ám hại Thiếu chủ. Ngươi quả thực không phải người!"

Nàng luôn luôn gia giáo tốt bụng, mắng chửi người lại không am hiểu cho lắm. Quả nhiên, những lời bay bổng này, Đế Hào nghe lọt tai mới lạ đấy. Hắn ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, nói: "Một nha đầu chìm đắm trong trụy lạc như ngươi, nếu đã một lòng muốn ra mặt cho nó, bổn tọa sẽ ăn luôn cả ngươi!"

Dứt lời, thân hình hắn biến đổi, hóa thành dạng hổ, há mồm gào rú, miệng đầy răng nanh.

Tử Vu cũng luống cuống, trên người nàng có pháp bảo Dẫn Lộ do chính tay Pháp Tổ luyện chế. Nhưng không dùng được nhiều lắm, cũng không biết chiêu thức cấp tốc hộ mệnh nào cả!

Mắt thấy Đế Hào sắp lao tới đây, nàng chỉ có thể nhắm mắt lại, chắn Dẫn Lộ ra phía trước. Dẫn Lộ tỏa ra thanh quang, hình thành bảo hộ, nhưng không thể giết địch. Vậy mà liền sau đó, chỉ nghe một tiếng nổ lớn, thân hình khổng lồ của Đế Hào dừng ở giữa không trung, rồi chậm rãi rơi xuống đất.

Ngực hắn chỉ để lại một lỗ thủng máu thịt lẫn lộn, yêu vật đi theo phía sau không kịp chạy trốn, tức khắc biến thành tro. Đế Hào mở to hai mắt, nhìn về phía bụi cỏ ở xa xa, miệng phát ra tiếng ô ô. Đế Lam Tuyệt nhìn theo hướng mắt hắn, nhưng trong bụi cỏ lại trống rỗng không có một vật nào.

"Ôi chao, pháp bảo này của bản tiên quân vẫn rất lợi hại đó nha!" Tử Vu thu hồi Dẫn Lộ, một cước đá văng Đế Hào, đưa tay đỡ Đế Lam Tuyệt.

Đế Lam Tuyệt gạt tay nàng ra, nói: "Ai cần ngươi lo!"

"A Thái thối tha! Ta dù sao cũng là ân nhân cứu mạng của ngươi, ngươi lại nói chuyện với ta như vậy sao?" Tử Vu tức giận: "Còn không muốn ta lo? Mấy vết thương của ngươi thối rữa hết rồi kìa! Trời ạ, không phải ngươi có mang theo thuốc trị thương à, sao lại không trị thương vậy chứ?"

Vừa nói, nàng vừa nghiêng người lấy thuốc trị thương, định đưa cho Đế Lam Tuyệt ăn. Đế Lam Tuyệt vẫn cứ cứng đầu, nói: "Chỉ mang theo có bấy nhiêu đây. Ăn rồi sẽ không đủ nữa, ta về Thiên giới trước rồi hẳn nói!"

"Ngươi không muốn sống nữa sao?!" Tử Vu cố gắng đỡ hắn dậy, Đế Lam Tuyệt luôn có sức chịu đựng đáng kinh ngạc, nhưng mà lúc này, cũng đã đau đến mức ngũ quan biến dạng. Tử Vu không nhìn nổi nữa, nói: "Quên đi quên đi, biết phụ thần phân chia không nhiều đan dược cho Yêu tộc. Ở chỗ bản công chúa có một phần cho ngươi dùng, được rồi chứ?"

Nói đoạn, nàng lấy đan dược ra, cưỡng ép đút cho Đế Lam Tuyệt. Đế Lam Tuyệt lúc này bị thương nặng, làm sao giãy dụa được nữa? Tử Vu bịt miệng của hắn lại không cho hắn phun ra.

Đan dược này của nàng chính là đặc chế, dược hiệu mạnh, hơn nữa kích thước còn lớn. Đế Lam Tuyệt suýt chút nữa bị nàng làm cho nghẹn chết.

"Ấy chết!!" Man Man gấp đến độ dùng cánh giúp Đế Lam Tuyệt vỗ ngực vuốt lưng.

Tử Vu nhác thấy hắn trợn trắng mắt mà nuốt thuốc xuống, lúc này mới nói: "Hiện tại bản tiên quân giúp ngươi bài trừ máu đen ra ngoài, ngươi phải......" Nàng nói được một nửa liền á khẩu. Trên người Đế Lam Tuyệt to to nhỏ nhỏ đều toàn là miệng vết thương.

Căn bản không biết nên xuống tay từ đâu.

Xa xa, Dạ Đàm ẩn nấp ở sâu bên trong cỏ cây um tùm, nhìn Tử Vu từng đạo từng đạo, bài trừ máu đen cho Đế Lam Tuyệt.

Nàng thu ma cung, lại lẳng lặng mà nhìn thật lâu.

Mãi đến khi Triều Phong tới gần, hỏi: "Huynh đệ tốt của ngươi thế nào rồi?"

Dạ Đàm chua xót, nói: "Huynh đệ tốt? Hiện tại đã không có nữa."

"Không có nữa?" Triều Phong kinh ngạc, "Đế Lam Tuyệt đã chết rồi à?" Nói đoạn, hắn rướn người về phía trước nhìn thoáng qua, tức khắc hiểu được. Hắn nhún nhún vai: "Là đã không còn nữa, ngay cả chậu cũng bị người ta bưng đi luôn rồi."

Thanh Quỳ nhìn thấy Dạ Đàm, nét mặt tươi cười, nhưng hốc mắt ửng đỏ. Dạ Đàm chăm chú nhìn nàng, tỏ vẻ nghi ngờ: "Tỷ làm sao vậy?"

"Ta á?" Thanh Quỳ nói, "Ta......"

Nàng thoáng do dự, Dạ Đàm lập tức liền càng cảnh giác hơn: "Tỷ có chuyện gì gạt ta đúng không?"

Bên cạnh, Triều Phong nói: "Nàng ấy biết trên người ta có Phệ Ma chi trùng."

Phệ Ma chi trùng? Thanh Quỳ bước nhanh đi tới, vén ống tay áo của Triều Phong lên. Dưới da Triều Phong, những Phệ Ma trùng này giống như đường vân màu máu, chạy dài vô hạn. Đã từ rất lâu, chúng nó cứ như vậy gặm nhắm máu thịt của hắn, sau đó không ngừng sinh sôi thêm ấu trùng.

Mà người này, mỗi ngày vẫn chuyện trò vui vẻ như cũ, ấm áp vô bờ.

"Triều Phong......" Giọng Thanh Quỷ nghẹn ngào, rốt cuộc nhịn không được, áp trán vào vai hắn, bật khóc nức nở.

Dạ Đàm tức giận —— tỷ tỷ của nàng cũng bị người khác bưng cả chậu đi rồi!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.