Thiên giới, Bồng Lai cung giáng.
Mắt thấy Cửu Tinh Liên Châu càng ngày càng gần, Đông Khâu Xu đã phát cuồng tìm kiếm Địa Mạch Tử Chi. Bốn đế trải qua vô số lần thử nghiệm, cuối cùng cũng tìm được vật liệu thích hợp nhất —— máu. Dùng máu của các vị quân chủ Tứ giới Thần, Ma, Nhân, Yêu, sau khi tinh luyện, có thể mô phỏng ra hỗn độn khí, cũng giữ được lâu trên hoa giả.
Phát hiện này, làm cho bốn đế phấn khởi không thôi. Mọi người cũng không keo kiệt chỉ biết mỗi bản thân nữa, đều lấy máu.
Huyền Thương quân dùng dao khắc chấm máu của bốn đế, từng dao từng dao mà điêu khắc Địa Mạch Tử Chi giả.
Thiếu Điển Tiêu Y trong lúc vô tình cúi đầu, phát hiện vết thương mà Mỹ Nhân Thứ để lại trên ngực hắn, đã không còn chảy máu nữa.
Miệng vết thương không còn tái phát, nghĩa là đau lòng cuối cùng cũng đã khỏi hẳn rồi. Thiếu Điển Tiêu Y có chút cảm thấy được an ủi, ra khỏi mật thất, trong lòng ông vẫn đang ngổn ngang trăm mối cảm xúc.
Đứa nhỏ này thực ra rất giống với mình, niệm tình cũ. Tuổi tác của nó cũng không còn nhỏ, đã đến lúc tìm cho nó một nữ tử hiền lương thục đức.
Thiếu Điển Tiêu Y vừa đi vừa suy nghĩ chuyện này, thình lình, phải dừng lại vì bị một người cản đường.
"Bệ hạ!" Bộ Vi Nguyệt quỳ trước mặt ông, Thiếu Điển Tiêu Y sửng sốt: "Chuyện gì?"
Bộ Vi Nguyệt dập đầu chạm đất, hơn nửa ngày rốt cuộc hạ quyết tâm, nói: "Tiểu tiên đã biết kế hoạch của bệ hạ, nguyện ý không màng sống chết, giúp đỡ cho bệ hạ."
Nàng nói ra lời này, rất lâu không ngẩng đầu lên. Sống hay chết, phụ thuộc vào ngày hôm nay.
—— nàng để ý mật thất nhiều ngày, vốn định vào xem, nhưng không có cách nào vì phòng thủ thực sự nghiêm mật. Nhưng nàng cũng không phải không thu hoạch được gì. Trải qua nhiều ngày quan sát, nơi này chỉ có bốn đế và Huyền Thương quân đi vào. Ngay cả Càn Khôn Pháp Tổ cũng chưa từng tới đây.
Hơn nữa, bốn đế mỗi khi đến đây, đều sẽ mang theo một lượng lớn pháp bảo vật liệu. Huyền Thương quân lại ở đây trường kỳ, một tấc cũng không rời. Bọn họ rốt cuộc muốn làm gì?
—— là thứ pháp bảo gì mà bốn đế cần giữ nghiêm bí mật như thế? Lại ngay cả Càn Khôn Pháp Tổ cũng không tham dự vào?
Bộ Vi Nguyệt càng nghĩ, cũng là lờ mờ đoán được ý định của Huyền Thương quân. Hiện giờ vị trí Thiên phi vẫn còn để trống, tiện nhân Li Quang Dạ Đàm có muốn cũng đừng nghĩ tới. Tuy rằng tuổi tác của mình thích hợp, nhưng phía sau không hề có chỗ dựa vững chắc.
Không có can đảm liều mình vào hang hổ, sao có thể đạt được mong muốn?
Còn nữa, trong cơ thể mình vốn có một đạo khí kình của Đông Khâu Xu, sống chết đều bị nắm giữ trong tay lão già đó. Nếu ông ta thành công, mình không thể sinh tồn ở trong hỗn độn, nhất định phải chết. Nếu ông ta thất bại, mình phải giải thích nguồn gốc của một đạo khí kình này với Thiên giới như thế nào đây?
Chung quy vẫn là cái chết. Chẳng thà lúc này bằng bất cứ giá nào, đập một cái lối thoát trong đường cùng đi.
Nàng lẳng lặng chờ đợi, Thiếu Điển Tiêu Y từ trên cao nhìn xuống, hỏi: "Ngươi nói cái gì?"
Bộ Vi Nguyệt kiên trì đến cùng, nói: "Tiểu tiên nguyện ý mang theo Địa Mạch Tử Chi, quy phục Đông Khâu Xu, để giúp bệ hạ trừ đi mối họa này, cứu vớt thiên hạ tránh khỏi tai ương."
Thiếu Điển Tiêu Y khẽ lay động trong lòng, hỏi: "Ngươi có biết ngươi đang làm cái gì hay không?"
Bộ Vi Nguyệt mừng thầm trong lòng —— ông ấy vẫn chưa phản bác lời của mình, xem ra việc này quả nhiên như mình phỏng đoán. Nàng nói: "Tiểu tiên nguyện ý nghe theo sự sắp đặt của bệ hạ, sống chết không oán!"
"Ngẩng đầu lên." Thiếu Điển Tiêu Y nói. Bộ Vi Nguyệt chậm rãi ngẩng đầu, ngược lại sinh ra một khuôn mặt ngoan ngoãn tươi đẹp động lòng người. Thiếu Điển Tiêu Y nói: "Việc này chính là tuyệt mật. Ngươi tự cho mình là thông minh như thế, không sợ trẫm giết ngươi sao?"
Bộ Vi Nguyệt nói: "Tính mạng của tiểu tiên bé nhỏ không đáng kể, nhưng nếu có thể chết vì Thiên giới, cũng không uổng công Thần tộc bồi dưỡng một hồi."
"Được." Thiếu Điển Tiêu Y trầm giọng nói, "Ngươi chỉ là một hoa lệnh sứ nho nhỏ, nhưng lại rất có tâm huyết. Theo trẫm đến đây."
Ông xoay người trở về mật thất, Li Quang Dương, Viêm Phương, Đế Chùy còn đang ở đó. Huyền Thương quân đã điêu khắc xong một gốc Địa Mạch Tử Chi giống nguyên bản như đúc. Mọi người đồng loạt vây xem vật khắc sao chép này, khen không dứt miệng.
Ánh mắt Bộ Vi Nguyệt chuyển về phía trên bàn, chỉ thấy hai gốc Địa Mạch Tử Chi độc nhất vô nhị, khó phân biệt thật giả. Tim nàng đập nhanh hơn, lại đảo mắt nhìn Huyền Thương quân một cái, Huyền Thương quân thì lúc nhìn thấy nàng chỉ hiện lên một tia kinh ngạc.
Thiếu Điển Tiêu Y nói: "Cô gái này thông minh, can đảm mà cẩn trọng. Việc này không cần phải giấu diếm nó."
Ông vừa dứt lời, Viêm Phương đã nói: "Ngươi nói không cần giấu diếm cô ta, thì liền không giấu diếm cô ta luôn à? Chẳng lẽ Ma tộc ta trên vạn dũng sĩ, vẫn không đáng tin bằng một tiểu nha đầu của Thiên giới ngươi sao?"
Thiếu Điển Tiêu Y trầm giọng nói: "Tốt thôi, nếu Ma tôn dũng mãnh, vậy thì Ma tôn cứ tự mình đưa hoa này đến tay Đông Khâu Xu đi, thế nào?"
"Ngươi!!" Viêm Phương tức giận, hoa này có thể lừa gạt trót lọt hay không vẫn còn chưa biết. Nếu Đông Khâu Xu sinh nghi, vậy người đưa hoa còn có thể sống sót sao?
Mắt thấy mấy người bọn họ lại muốn làm ầm lên, Li Quang Dương nói: "Các vị, vẫn nên suy nghĩ xem đưa hoa như thế nào đi!"
Huyền Thương quân cúi đầu, hồi lâu mới nói: "Để tự ông ta tìm được."
"Tự ông ta tìm?" Thiếu Điển Tiêu Y nhíu mày, Huyền Thương quân nói: "Có một chỗ, ông ta tuyệt đối sẽ không sinh nghi. Bởi vì...... đó chính là chỗ nhi thần phát hiện Địa Mạch Tử Chi."
Bộ Vi Nguyệt bước lên phía trước, quỳ xuống đất nói: "Tiểu tiên nguyện cung cấp manh mối cho Đông Khâu Xu, đảm bảo ông ta tuyệt đối không sinh nghi."
Tàng Thức hải.
Anh Chiêu lần nữa thất bại trong việc bắt lấy Tuyết Khuynh Tâm, lại lấy Triều Phong ra trút giận, dùng roi da đánh hắn thành vạn tím nghìn hồng. Triều Phong quỳ dưới đất, tùy ý bà ta chửi mắng đánh đập, bày ra bộ dạng một đứa con trai hiếu thảo. Dạ Đàm ở bên cạnh cắn hạt dưa, chỉ thiếu điều chưa ủng hộ mà thôi.
Thanh Quỳ theo tiếng đi tới, đang định ngăn cản, Anh Chiêu càng giận dữ hơn, quất một roi về phía Thanh Quỳ.
Thân ảnh Triều Phong như điện, nắm lấy mũi roi của bà ta, lập tức bảo vệ Thanh Quỳ ra phía sau mình.
Bốn mắt nhìn nhau, Anh Chiêu đang sắp nổi xung thiên, đột nhiên, bên ngoài có giọng truyền đến: "Hoa Thủy Tiên điện Bộ Vi Nguyệt, cầu kiến Đông Khâu tiên sinh."
Đông Khâu Xu vốn không đem trò hề của đám người Anh Chiêu để vào mắt, lúc này nghe vậy mới nói: "Vào đi."
Bộ Vi Nguyệt bước nhanh tới, mặt mày hớn hở, bẩm: "Tiên sinh, Vi Nguyệt mơ hồ dò xét tin tức được từ bốn đế bên kia, nghe nói bọn họ quả thực đã phát hiện Địa Mạch Tử Chi!"
"Cái gì?!" Đông Khâu Xu đứng phắc dậy, hỏi: "Hoa đó đang ở đâu?"
Bộ Vi Nguyệt nói: "Ta chỉ nghe bốn đế nhắc đến, cái gì mà Ẩm Nguyệt hồ. Nhưng thấy ta tiến đến, bốn đế lập tức ngừng nói chuyện. Ta nghĩ, Ẩm Nguyệt hồ này chắc chắn có điều kỳ lạ, nhưng không biết nó ở nơi nào." Nàng vừa nói ra những lời này, Dạ Đàm liền ngẩn ra.
"Ẩm Nguyệt hồ?" Đông Khâu Xu ngược lại biết có một chỗ như vậy, nhưng rất nhanh liền nói: "Không thể nào đâu. Nơi đó lão phu từng tìm kiếm vô số lần......"
Ông ta chau mày, Dạ Đàm nhìn về phía Triều Phong, Triều Phong nháy mắt với nàng.
Con người Bộ Vi Nguyệt cũng có vài phần trí tuệ. Nàng thấy Đông Khâu Xu không hề tin tưởng, lập tức tỏ vẻ thất vọng, nói: "Có đúng không nhỉ? Ta nhận được tin liền vội vàng tới đây, còn tưởng rằng có thể tương trợ cho tiên sinh. Không nghĩ tới chỉ là mừng hụt một trận."
Quả nhiên, nàng lấy lui làm tiến, Đông Khâu Xu ngươc lại nói: "Lẽ nào một cái Ẩm Nguyệt hồ nhỏ bé, còn có cơ quan thuật pháp nào lão phu chưa phát hiện ra sao?"
Ông ta đắn đo suy nghĩ, đương nhiên vẫn là muốn đi xem.
Dạ Đàm luôn nhiều chuyện, hơn nữa trong lòng cũng rất tò mò. Nàng nói: "Ta cũng đi ta cũng đi."
Đông Khâu Xu hừ lạnh một tiếng, dẫn đầu mà đi. Đám người Anh Chiêu cũng không ở lại, dứt khoát đi theo ông ta, thẳng đến Ẩm Nguyệt hồ.
Ẩm Nguyệt hồ hoang tàn như cũ.
Nhưng bởi vì Tứ giới Thần, Ma, Nhân, Yêu tìm kiếm qua bao nhiêu lần, cỏ hoang nơi này đã bị giẫm nát thành đất phẳng. Đông Khâu Xu nhíu mày —— nơi này thực sự không giống một chỗ giấu bảo bối. Mình còn có thể tìm được ở đâu chứ?
Bên cạnh, Dạ Đàm không cần nhìn cũng biết ông ta sẽ tìm được ở đâu —— Huyền Thương quân đặt hoa trộm được ở đâu, nhất định sẽ để cho ông ta tìm ở chỗ đó thôi! Mấy người này đang làm trò quỷ gì thế không biết?
Nàng dùng khuỷu tay chọc chọc Triều Phong, bị Triều Phong vỗ rớt.
Bộ Vi Nguyệt cho dù rất sốt ruột, cũng biết không thể do mình tìm được, nếu không Đông Khâu Xu nhất định sẽ sinh nghi.
Nàng nói: "Kỳ lạ, nơi này đã bị lật tung thành như vậy, sao có thể còn có bí mật gì nữa chứ?"
Đông Khâu Xu gầm lên một tiếng, đột nhiên, lực lượng toàn thân ông ta bùng nổ, phía sau cơ thể, hiện ra một cái bóng xám thật lớn. Bóng xám che trời phủ đất, bao vây cả Ẩm Nguyệt hồ trong nháy mắt. Dạ Đàm đỡ Thanh Quỳ, hai tỷ muội bị bóng xám này bao vây, hắc đến không ngừng ho khan.
Triều Phong xoay người lại bảo vệ các nàng, Anh Chiêu và Bộ Vi Nguyệt chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức như bị kim châm.
Sau một lát, Đông Khâu Xu thu hồi bóng xám, chợt nhảy vào trong hồ. Ông đi sát bờ hồ, rất nhanh đi tới một cái động phòng lụt, qua một hồi, trong động truyền ra một tiếng cười điên loạn. Khóe miệng Bộ Vi Nguyệt khẽ nhếch lên, chỉ lộ ra một cái biểu cảm vui sướng, Dạ Đàm đã hiểu rõ mọi chuyện.
Nàng mấp máy môi với Triều Phong, hỏi câu: "Là giả?"
Triều Phong khẽ gật đầu, nhưng vào lúc này, Đông Khâu Xu ôm "Địa Mạch Tử Chi" trong lòng, đạp hư không bay lên, đứng ở trước mặt mọi người.
"Ha ha ha ha......" Trên người ông ta, bởi vì mới lúc nãy phóng thích sức mạnh của nguyên thần, nên mùi hôi thối lại tăng thêm. Nhưng ở trước Địa Mạch Tử Chi, hiển nhiên là nhỏ nhặt không đáng kể. Đông Khâu Xu sờ sờ lá hoa, nhanh chóng phát hiện "mảnh vỡ rìu Bàn Cổ" bị bộ rễ bao vây.
"Thì ra là vậy! Thì ra là vậy!" Vẻ mặt vui mừng khôn xiết của ông ta khó mà miêu tả thành lời, "Chẳng trách Li Quang Dương có thể khiến cho báu vật muôn đời hiếm thấy này nở hoa, thì ra hắn lại cũng có một mảnh vỡ rìu Bàn Cổ!"
Đông Khâu Xu ôm chậu "Địa Mạch Tử Chi" này giống như ôm tâm can bảo bối, nhưng đi được vài bước, sự vui mừng của ông ta lắng xuống, lòng nghi ngờ liền bắt đầu nổi lên. Nhìn thấy Dạ Đàm đang theo sát phía sau mình, tay phải ông ta nắm lấy cánh hoa của hoa đen, dùng sức kéo một cái.
Dạ Đàm thở dài trong lòng —— tưởng bản công chúa không sớm đề phòng ông à?!
Nàng kêu á một tiếng thảm thiết, ôm đầu lăn lộn. Thanh Quỳ sửng sốt, nhưng rất nhanh cũng cảm thấy đau đớn theo —— lúc Dạ Đàm ôm đầu, đã dùng sức nắm kéo tóc của mình. Sợ hiệu quả không đủ chân thật, nàng dùng lực thực sự kéo mạnh thêm lần nữa, Thanh Quỳ chỉ cảm thấy da đầu sắp bị kéo rớt!
Nàng ngồi xổm không dậy nổi, cả người không ngừng run rẩy.
Lòng nghi ngờ của Đông Khâu Xu tiêu tan hết —— hai tỷ muội này không thể biết rằng bản thân gắn liền với cây mẹ. Phản ứng này cho thấy Địa Mạch Tử Chi không phải là giả.
Ông cầm Địa Mạch Tử Chi, hào khí trong lòng vươn thẳng tới trời cao: "Từ nay về sau, trời đất thay đổi. Thượng cổ hồng hoang, do ta làm chủ!"
Dạ Đàm vừa xoa da đầu, vừa đi theo phía sau ông ta, cho dù người trước mặt thân mang hai mảnh vỡ rìu Bàn Cổ, áp đảo phía trên Tứ giới, nàng vẫn đảo mắt xem thường —— với cái trí khôn này của ông, còn không biết xấu hổ mà mắng ta ngu dốt đấy à?