Tinh Lạc Ngưng Thành Đường

Chương 298




Thiên giới, Bồng Lai tiên đảo.

Huyền Thương quân trở lại phòng, bốn bề vắng lặng. Hắn lấy Địa Mạch Tử Chi từ trong túi Càn Khôn ra, đặt lên bàn. Gốc hoa kỳ dị này xinh đẹp và yêu dị hơn hình vẽ trong tranh rất nhiều. Song hoa nở rộ, hương thơm mê ly.

Huyền Thương quân giơ tay, khẽ chạm vào hoa đen. Sau đó đầu ngón tay hắn hướng xuống dưới, đụng chạm vào mảnh vỡ rìu Bàn Cổ bị bộ rễ bao vây.

Đây là mảnh vỡ rìu Bàn Cổ thứ ba, ba mảnh hợp nhất, có thể đúc lại rìu Bàn Cổ.

Nó đang không ngừng vận chuyển lực lượng cho Địa Mạch Tử Chi, khiến cho gốc hoa còn sót lại của thời thượng cổ này tồn tại được trong môi trường hoàn toàn không thích hợp với nó, thậm chí còn nở rộ.

Huyền Thương quân cho dù thân là thượng thần, cũng không nhịn được mà cảm thán đạo trời thần kỳ.

Hiện giờ gốc hoa mà Tứ giới đào ba thước đất lên tìm kiếm lại đang ở ngay trong tay mình, phải làm sao mới tốt đây?

Hắn suy nghĩ nửa ngày, kết luận phải...... tìm một cái chậu hoa trước đã.

Pháp bảo của hắn bị Dạ Đàm vơ vét đến chẳng còn thừa lại bao nhiêu cái, hiện giờ cũng đành phải ủy khuất gốc hoa này, tùy tiện lấy cái chậu ngọc dùng tạm vậy. Hắn cẩn thận trồng Địa Mạch Tử Chi vào trong, thấy hoa trắng thiếu nước, buồn bã ỉu xìu mà rũ xuống, hắn lại đành tìm chút linh đan, chôn xuống phần rễ phía dưới nó.

Hoa trắng được thanh linh khí này trợ giúp, toàn bộ rễ đều dò xét lại gần.

Xem ra, vẫn chưa tổn thương đến gốc rễ. Huyền Thương quân khẽ thở dài một hơi, nhẹ nhàng nâng những cái lá của hoa trắng lên, cẩn thận xem xét. Nhưng đúng lúc này, hoa đen giơ nụ hoa to lớn nặng nề lên, dùng hết toàn lực phẩy xuống dưới, đập vào giữa đầu của hắn!

Huyền Thương quân cả kinh, còn chưa kịp lần ra manh mối, đã vội vàng kiểm tra đĩa tuyến của hoa đen. May mà nó sinh trưởng chắc bền, đập một phát như vậy cũng bình yên vô sự. Huyền Thương quân nhìn nửa ngày, thực sự là vừa buồn cười vừa bực mình.

Người đó...... đến tính cách của cây mẹ cũng như thế. Lòng dạ hẹp hòi, đa nghi, ghen tuông, toàn thân từ trên xuống dưới, không có một chút phẩm hạnh nào để hắn có thể tán thưởng.

Huyền Thương quân xoa xoa đầu, đành phải lấy chút ma đan, lại đắp vào trong rễ của hoa đen.

Tàng Thức hải.

Thanh Quỳ mê man lâu ngày, Triều Phong canh giữ ở bên cạnh nàng, lại không hề chợp mắt. Phệ Ma chi trùng ngày đêm gặm nhấm thân thể hắn, hắn không thể ngủ được. Lúc Dạ Đàm bưng thuốc vào, Triều Phong còn tỏ vẻ nghi ngờ: "Thuốc ngươi sắc, có thể uống được à?"

Dạ Đàm trừng mắt nhìn hắn một cái, tự mình bưng thuốc tới trước mặt Thanh Quỳ. Triều Phong buộc phải đỡ Thanh Quỳ dậy, Dạ Đàm múc một muỗng thuốc, mới vừa thổi nguội, còn chưa kịp đút, Thanh Quỳ đã tỉnh rồi.

......

Dạ Đàm tức khắc một mặt đắc ý: "Thấy chưa hả, may nhờ thuốc thần này của bản công chúa, tỷ tỷ còn chưa uống đã liền tỉnh rồi đấy."

"......" Triều Phong cạn ngôn, cũng không thèm chú ý đến nàng, vội vàng nhìn qua Thanh Quỳ. Hơi thở của Thanh Quỳ vẫn đang dồn dập, hơn nửa ngày, nàng mới nhìn ra Triều Phong đang ở trước mặt.

Nàng mở miệng, nhưng không có âm thanh nào thoát ra. Triều Phong vội nói: "Là ta. Nàng bị bỏng nghiêm trọng, trước mắt không nên nói gì cả."

Thanh Quỳ quả thực thương thế nghiêm trọng, trên thực tế, nếu không phải Huyền Thương quân bỏ linh đan vào cây mẹ của nàng, nàng căn bản không thể nào tỉnh dậy nhanh như vậy. Nàng nhìn nhìn Dạ Đàm, rồi lại chỉ chỉ Triều Phong, ý tứ rất dễ hiểu —— sao Triều Phong lại ở chỗ này?

Dung nhan nàng chưa khôi phục lại, Nam Minh Ly Hỏa đã đốt nàng đến hoàn toàn khác hẳn. Dạ Đàm rờ lên khóe mắt, nói: "Hắn nuốt......" Nàng vốn định nói ra chuyện Phệ Ma trùng, không ngờ Triều Phong giành nói trước: "Hiện giờ chuyện Địa Mạch Tử Chi ầm ĩ đến cả Tứ giới đều biết, ta đã quy hàng Đông Khâu tiên sinh. Ông ấy vốn là ân sư của ta, dù sao cũng có mười năm tình cảm thầy trò, nàng không cần lo lắng."

Thanh Quỳ đương nhiên là có rất nhiều lời muốn hỏi, Triều Phong vỗ vỗ tay nàng, nói: "Nàng phải uống thuốc trước đã, uống thuốc xong rồi ta sẽ từ từ kể cho nàng, được không?"

Hắn vừa dứt lời, Dạ Đàm liền đút thuốc đến miệng nàng. Nhưng Thanh Quỳ lắc đầu, đôi môi mím chặt, có nói thế nào cũng không chịu uống. Triều Phong đương nhiên biết vì sao —— nếu nàng chết đi, có lẽ Dạ Đàm sẽ không còn bị Tứ giới kiêng kỵ nữa.

Hắn run giọng nói: "Thanh Quỳ, nàng hãy tin tưởng ta, tin tưởng ta đi được không?"

Thanh Quỳ lắc đầu, dùng tay ra hiệu với hắn —— chàng trở về đi, rời khỏi chỗ này.

Nói xong, nàng nhắm mắt lại, bất kể Triều Phong có gọi nàng như thế nào, cũng không chịu để ý tới.

Dạ Đàm vừa tức giận vừa nóng ruột, nói: "Tỷ cho rằng tỷ thế này thì giỏi lắm sao? Triều Phong ở lại vì hắn, hắn nuốt......"

Nàng vừa mới nói được một nửa, đã bị Triều Phong cắt ngang: "Dạ Đàm! Ta sẽ từ từ khuyên nàng, ngươi ra ngoài trước đi!"

Dạ Đàm đặt chén thuốc lên bàn một cái thật mạnh, một bụng bực tức, hồi lâu, nói: "Li Quang Thanh Quỳ, tỷ tốt nhất hãy nghe rõ cho ta. Ta đâm Thiếu Điển Hữu Cầm bị thương thành như vậy, chính là để hai tỷ muội chúng ta đều có thể tiếp tục tồn tại!"

Nói xong, nàng hầm hừ mà rời khỏi phòng trúc.

Trên giường, Thanh Quỳ lúc này mới một lần nữa mở to mắt, nàng khoa tay ra dấu, hỏi Triều Phong: "Chàng nuốt cái gì?"

Triều Phong bưng chén thuốc lên, nói: "Đương nhiên là nuốt một bụng tức ấy. Với tính khí đó, mẫu hậu ta chỉ hận không thể lột da ta thôi. Nào, uống thuốc trước đi."

Thanh Quỳ lắc đầu, khuôn mặt cháy đen của nàng nhăn lại giống như vỏ cây, hai hàng lệ trong suốt chảy xuống. Triều Phong đành nói: "Thanh Quỳ, ta thì cũng thôi đi. Cho dù nàng không nhớ không nhung, ta chỉ có thể không xa không rời. Thế nhưng nàng có từng nghĩ tới Dạ Đàm không? Với tính cách của cô ấy, nếu nàng cứ như vậy mà chết, cô ấy sẽ cho rằng Tứ giới bức chết nàng. Đến lúc đó...... nàng cảm thấy cô ấy có thể chịu để yên không?"

Thanh Quỳ khẽ giật mình, Triều Phong thổi thổi thuốc, đưa đến gần môi của nàng, nói: "Nếu chuyện không tới mức ấy, cho dù nàng chết, Đông Khậu Xu sao lại có thể buông tha cho cô ấy? Nàng phải nhanh chóng khỏe lại, nếu không nhạc phụ của ta sẽ bị Tứ giới truy vấn trách nhiệm, ai bảo vệ ông ấy đây? Nếu Dạ Đàm lại muốn đâm thủng trời, ai sẽ sửa chữa giúp cô ấy?"

Đáng tiếc, trên giường, mặc cho hắn khuyên bảo như thế nào, Thanh Quỳ lại trước sau không chịu uống thuốc.

Bồng Lai tiên đảo.

Có lẽ là được "hiền tế" của mình nhớ tới, Li Quang Dương hôn mê nhiều ngày cuối cùng cũng tỉnh lại. Đáng tiếc, thân là quân chủ của một trong Tứ giới, sự tỉnh lại của ông, chỉ đổi lấy những cái nghiến răng nghiến lợi của ba giới còn lại.

Thiếu Điển Tiêu Y, Viêm Phương và Đế Chùy tuy nói là đến đây thăm hỏi, nhưng thực ra không khác gì là khởi binh hỏi tội!

Thiếu Điển Tiêu Y vừa nhìn thấy ông, quả thực chân mày đều muốn dựng đứng lên: "Li Quang Dương, chuyện Địa Mạch Tử Chi, ngươi giấu diếm đến bây giờ, rốt cuộc là có âm mưu gì?"

Viêm Phương càng nổi trận lôi đình hơn —— đứa con bất hiếu kia của mình lại tự chui đầu vào lưới, giam thân ở Tàng Thức hải. Ông gầm lên: "Điều này còn cần phải hỏi sao? Hắn rõ ràng chính là đồng đảng của Đông Khâu Xu! Hai người bọn họ cùng một giuộc, chỉ để hủy diệt Tứ giới!"

Đế Chùy đương nhiên càng không có vẻ mặt hòa nhã gì —— ngẫm lại thì mình vì chuyện yêu nữ Li Quang Dạ Đàm kia với nghịch tử của mình mà sinh ra bao nhiêu bực tức! Ông nói: "Hiện giờ Tứ giới nguy nan cũng đều do ngươi mà ra, ngươi còn chưa chịu giao ra Địa Mạch Tử Chi à?"

Ông mở miệng chất vấn, người của Li Quang thị lập tức bảo vệ quân chủ của mình, trong một khoảnh khắc, không khí vô cùng nặng nề.

Li Quang Dương nhìn trái ngó phải, cuối cùng hỏi: "Thanh Quỳ...... các người đã làm gì hai tỷ muội nó rồi?"

Thiếu Điển Tiêu Y trầm giọng nói: "Hai đứa nó sớm đã đi theo Đông Khâu Xu rồi! Li Quang Dương, lẽ nào ngươi không có điều gì giải thích với Tứ giới sao?"

Li Quang Dương thở dài một hơi, hồi lâu mới nói: "Địa Mạch Tử Chi quả thực từng ở trong tay trẫm, hai mươi năm trước, trẫm dạo đêm ở ngự hoa viên, đột nhiên phát hiện có một gốc hoa kỳ lạ trong vườn hoa." Hồi tưởng chuyện cũ, ông thở dài, nói: "Hoa này, trẫm không hề nhận biết được. Chỉ thấy nửa gốc đen nhánh, nửa gốc trắng như tuyết, kỳ dị vô cùng, cho nên đã để tâm đến. Đáng tiếc cho dù trẫm chăm sóc như thế nào, gốc hoa này lại ngày càng héo rũ, nhác thấy sắp chết héo. Trẫm tra hết các sách cổ, cuối cùng tìm thấy lai lịch của hoa này trong một trang của một quyển sách. Thì ra, đó là gốc hoa cỏ duy nhất còn sót lại của thế giới thượng cổ. Ta thương xót vật hiếm có này, tuy rằng biết nguy hiểm, nhưng dù thế nào cũng không đành lòng vứt bỏ nó."

Thiếu Điển Tiêu Y nhíu mày, hỏi: "Địa Mạch Tử Chi là hoa lưu lại từ thời thượng cổ, chỉ có thể tồn tại ở trong hỗn độn. Ngươi làm sao trồng được nó, rồi lại làm cách nào khiến nó nở hoa?"

Li Quang Dương thoáng do dự, sau đó hạ quyết tâm, cũng cứ việc nói thẳng: "Từ nhiều năm trước tới nay, Li Quang thị có một bảo vật. Cũng không biết bắt đầu từ đời tổ tiên nào, đã đem nó khảm vào trong tỉ ấn, rồi truyền thừa giữa các triều đại quân chủ."

Không cần ông nói ra tên bảo vật, người của ba giới còn lại đã biết rõ trong lòng. Thiếu Điển Tiêu Y nhẹ giọng thở dài, nói: "Mảnh vỡ rìu Bàn Cổ."

Li Quang Dương ngầm thừa nhận, mọi người đều âm thầm thở dài —— ai có thể ngờ rằng, mảnh vỡ rìu Bàn Cổ thứ ba lại ở Li Quang thị này.

"Thật nực cười!" Ma tôn Viêm Phương giận dữ nói, "Hiện giờ mảnh vỡ rìu Bàn Cổ và Địa Mạch Tử Chi đang ở nơi nào? Ngươi còn không mau giao ra?!"

Câu hỏi của ông, cũng là chuyện mà những người khác quan tâm nhất. Nếu có một mảnh vỡ rìu Bàn Cổ trong tay, Tứ giới hợp lực, nói không chừng vẫn có thể diệt trừ Đông Khâu Xu. Vừa có thể hủy diệt Địa Mạch Tử Chi, vừa có thể đánh bại Đông Khâu Xu.

Mảnh vỡ rìu Bàn Cổ cuối cùng này, gần như là hy vọng duy nhất của Tứ giới.

Thế nhưng, Li Quang Dương hiển nhiên phải khiến cho bọn họ thất vọng rồi.

Ông nói: "Đã không còn nữa."

"Cái gì?!" Tất cả những người có mặt đều đồng thanh hỏi.

Li Quang Dương đành phải nói: "Chỉ vài tháng trước, vào một buổi chiều, có người đã trộm Địa Mạch Tử Chi đi, còn có...... mảnh vỡ rìu Bàn Cổ, cũng không rõ tung tích theo."

"Nói bậy!" Đế Chùy lại bất chấp thân phận Yêu hoàng, gầm lên, "Lời bịa đặt hoang đường như thế, Tứ giới này ai có thể tin được?!"

Bên bờ Quy Khư, kỳ thực là có một người tin.

—— Huyền Thương quân.

Huyền Thương quân ôm chậu ngọc, tiến đến Quy Khư lấy đất. Trồng hoa là một công việc yêu cầu kỹ thuật, đất lại càng là nhân tố quyết định. Địa Mạch Tử Chi là di vật thượng cổ, ngoại trừ Li Quang Dương ra, trong trời đất này chưa có ai từng trồng nó. Hiện giờ nhác thấy bộ dạng hấp hối của hoa trắng, hắn chỉ có thể tìm đất của Quy Khư thử xem sao.

Hắn đào một nắm đất, đắp vào trong chậu hoa.

Quả nhiên, đất pha lẫn hỗn độn khí vừa vào trong chậu ngọc, bộ rễ của song hoa lập tức duỗi ra. Hoa đen khỏe mạnh, nhanh chóng hút trọc khí trong hỗn độn đến không còn một mảnh. Hoa trắng có vẻ hơi yếu, nhưng cũng nhanh chóng hút thanh khí vào trong mạch cây.

Mắt thấy hoa trắng dường như có sức sống hơn một chút, Huyền Thương quân nhận được sự cỗ vũ, cẩn thận từng li từng tí mà thay đất.

Cách đó không xa, Bộ Vi Nguyệt trốn ở một góc tối gần đó. Trong tầm mắt, nàng chỉ có thể nhìn thấy Huyền Thương quân không ngừng đào lấy bùn đất của Quy Khư. Từ trước đến nay, hắn trời sinh ưa sạch sẽ, Thùy Hồng điện cả ngày không nhiễm một hạt bụi nhỏ nào.

Thế nhưng hôm nay, hắn lại ở bên bờ Quy Khư bận rộn, tay dính đầy bùn đất bẩn thỉu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.