Một tiếng "nhạc phụ" này của Triều Phong, đã chọc tức Li Quang Dương đến toàn thân không ngừng run rẩy. Triều Phong cũng nhìn ra cái chân gãy của ông, vội vàng đỡ ông dậy.
"Cút ngay!" Li Quang Dương quả thực tức giận đến tim gan phèo phổi đều muốn nổ tung, "Thanh Quỳ đang ở đâu?"
Ô? Lão gia tử biết chuyện này rồi à? Trong lòng Triều Phong hiểu rõ, biết nhất định là Huyền Thương quân đã giải thích trước hắn một bước rồi. Nếu đã như vậy, hắn cũng không nói thêm nữa, chỉ cưỡng ép đỡ Li Quang Dương vào trong phòng.
Thanh Quỳ và Dạ Đàm không giống nhau, Thanh Quỳ là thực sự hiếu thuận với phụ thân này của nàng, bất kể như thế nào, vẫn là phải biểu hiện thật tốt ở trước mặt nhạc phụ.
Thế nhưng Triều Phong càng nghĩ, càng phát hiện chính mình vậy mà so với Thiếu Điển Hữu Cầm còn không bằng. Thiếu Điển Hữu Cầm ít nhất còn có thể trị thương, kê chút thuốc gì gì đó cho Li Quang Dương. Ma tộc đối với mấy thứ này chẳng có chút am hiểu nào, dù sao cũng không thể giết vài người ra oai chọc cho lão gia tử này vui vẻ đúng không?
Triều Phong đồ rằng nếu thực sự làm như vậy, Li Quang Dương không vui vẻ gì nổi rồi.
Li Quang Dương ngọ ngoạy hỏi lại một câu: "Thanh Quỳ đâu?"
Triều Phong đột nhiên cảm thấy có chút khó xử, Thanh Quỳ một đường từ Vong Xuyên quỳ lạy đến Thần Hôn đạo, cả người gần như toàn là vết thương, không ra hình người. Tuyệt đối không thể mang người đến gặp phụ thân vào lúc này được. Nếu Li Quang Dương nhìn thấy, nhất định sẽ hít thở không thông mất.
Chỉ là hắn cũng không thể không cần đến đây bái kiến nhạc phụ đại nhân của mình vào lúc này được —— ông ấy đã bị Đông Khâu Xu bắt đi một lần, mình luôn phải bảo đảm an toàn cho ông ấy chứ?
Hắn nói: "Thanh Quỳ...... nhạc phụ đại nhân đã đưa nàng đến Ma giới rồi, chẳng lẽ nhạc phụ quên rồi sao?"
Hắn phản lại một đòn, Li Quang Dương tức giận, lại bất chấp phong độ lễ nghi: "Câm miệng! Lập tức đưa nó về lại Li Quang thị, đừng để trẫm trông thấy ngươi nữa!"
Ôi, lời cầu hôn kế tiếp xem ra không quá thuận lợi rồi. Triều Phong nói: "Nhạc phụ đại nhân có thương trong người, vẫn xin không nên tức giận. Gần đây Đông Khâu Xu làm loạn, bên ngoài không yên ổn. Tiểu tế đặc biệt phái người đến đây bảo vệ nhạc phụ, để khỏi bị ác đồ quấy nhiễu."
Trẫm hiện tại đang bị ác đồ quấy nhiễu đây! Li Quang Dương bị hai chữ "hiền tế" của hắn chọc điên, suýt chút nữa thở hơi lên, trực tiếp về chầu ông bà.
Ông giận dữ mắng: "Thần Ma hai tộc các ngươi, quả thực là khinh người quá đáng! Chẳng lẽ thực sự cho rằng Nhân tộc ta yếu đuối đến vậy sao? Hôn sự này, trẫm tuyệt đối không đồng ý!"
Triều Phong lần đầu tiên trong đời có cảm giác oan khuất —— hắn đến đây thật đúng là có ý tốt. Biết "nhạc phụ đại nhân kính yêu" của mình cũng bị Đông Khâu Xu bắt giam, lại biết Thanh Quỳ lo lắng cho phụ thân, hắn lập tức tấu xin Ma tôn, phái Ma tộc đến đây bảo vệ Li Quang Dương.
Ma tôn một lòng muốn bắt lấy Đông Khâu Xu, đương nhiên cũng đồng ý phái người canh gác ở Li Quang thị. Cho nên hắn mới chịu rời khỏi Thanh Quỳ, vội vàng tới đây.
Ai ngờ lần này lấy lòng có chút thất bại, nhạc phụ đại nhân của hắn đã sắp phát điên.
Triều Phong vội vàng nói: "Nhạc phụ bớt giận. Việc cấp bách, chúng ta phải bắt được Đông Khâu Xu trước. Đợi đến khi hắn đền tội, tiểu tế sẽ lập tức dẫn theo Thanh Quỳ, đến đây thăm nhạc phụ, tiện thể chính thức hướng nhạc phụ cầu hôn."
"Ngươi lập tức cút cho ta!" Li Quang Dương ném một cái gối tới. Kết quả đương nhiên là ném không trúng. Triều Phong nhanh nhẹn né tránh, lại cúi người xuống đất: "Vâng, nhạc phụ hãy tĩnh dưỡng đi ạ, tiểu tế cáo từ."
"Cút ——" Li Quang Dương quát vỡ cả tiếng.
Thiên giới.
Huyền Thương quân dắt Dạ Đàm đi thẳng tới Bồng Lai cung giáng. Việc hàng đầu của hắn, đương nhiên là thăm mẫu thần của chính mình.
Lúc sắp tiến vào nội điện, hắn dặn Dạ Đàm: "Mẫu thần đối với chuyện của phụ thần và Tuyết Khuynh Tâm, luôn canh cánh trong lòng. Nhưng bà ấy lại vô cùng yêu thích nàng. Nàng hãy khuyên giải bà ấy, chớ để bà ấy quá mức sầu muộn."
"Ờ." Dạ Đàm thế mà rất "nghe lời", "Yên tâm đi."
Nội điện, Nghê Hồng thượng thần tâm tình không tốt, nhưng vừa thấy Huyền Thương quân và Dạ Đàm cùng nhau đến đây cũng vui vẻ. Huyền Thương quân kéo Dạ Đàm lễ bái, Nghê Hồng thượng thần vội nâng hai người dậy, bà kéo Dạ Đàm ngồi xuống bên cạnh mình, hỏi: "Đứa trẻ ngoan, thương thế của Thôn đế bệ hạ thế nào rồi?"
Dạ Đàm ngoan ngoãn đáp lại: "Hồi bẩm Thần hậu nương nương, phụ vương con bị Đông Khâu Xu tra tấn, bị thương không nhẹ. Nhưng quân thượng đã chữa trị cho ông ấy rồi ạ."
Nghê Hồng thượng thần gật gật đầu, xoay người lệnh cho cung nga: "Truyền lệnh đến Dược Vương điện, bảo Dược Vương hạ phàm điều dưỡng thân thể cho Thôn đế bệ hạ."
Dược Vương điện thường xuyên chữa bệnh cho phàm nhân, được Dược vương đích thân đến chữa trị, quả thực là không thể tốt hơn.
Dạ Đàm nói: "Dạ Đàm thay phụ vương tạ ơn Thần hậu nương nương."
Nghê Hồng thượng thần nắm tay nàng, nói: "Đợi đến khi sức khỏe Thôn đế bình phục, hôn sự của con và Hữu Cầm, cũng có thể thử bàn bạc."
Huyền Thương quân ngược lại đang có ý này, nói: "Nhi thần...... cũng đã nghĩ tới. Chỉ là lúc nãy nhắc tới chuyện này, Thôn đế bệ hạ phản ứng quá khích, xem ra còn cần phải giải thích rõ ràng."
Chuyện này cũng có thể hiểu được, dù sao Thần tộc đã định ra trưởng nữ, hiện giờ đột nhiên muốn cưới ấu nữ của người ta, nên có một lời giải thích thỏa đáng. Bà đang định nói chuyện, đột nhiên, Thái Dương tinh quân ở ngoài điện nói: "Thần hậu nương nương, bệ hạ truyền quân thượng đến chính điện gặp mặt."
Thần hậu vừa nghe thấy hai chữ bệ hạ, trên mặt lại từ sáng chuyển thành tối. Nhưng bà luôn lấy đại cục làm trọng, cũng không hề ý kiến gì, chỉ nói với Huyền Thương quân: "Đi đi."
Huyền Thương quân đành hướng bà thi lễ, sau đó lại nói với Dạ Đàm: "Ngoan ngoãn ở lại nơi này, trò chuyện cùng mẫu thần."
Hắn không nói rõ, nhưng có sự cân nhắc của bản thân. Hiện giờ chưa bắt được Đông Khâu Xu, mà vừa mới cứu Nghê Hồng thượng thần trở về. Chỗ mà cả Thiên giới canh phòng nghiêm ngặt nhất, chính là nơi này.
Dạ Đàm ở lại đây, vừa có thể bầu bạn với mẫu thần của mình, vừa có thể được bảo vệ an toàn, không phải lo lắng gì.
Hắn đứng dậy đi ra ngoài, người mới vừa đi, Dạ Đàm liền quay đầu lại hỏi: "Thần hậu, người là vì chuyện của Tuyết Khuynh Tâm mà không vui sao?"
Nghê Hồng thượng thần bị nàng chạm vào vết sẹo, nét tươi cười trên mặt không duy trì được nữa: "Đứa nhỏ nhà ngươi, ôi."
Bà thở dài một hơi, Dạ Đàm lại hỏi: "Người để tậm tới chuyện này như thế, sao còn muốn ở lại Bồng Lai cung giáng? Trời đất rộng lớn như vậy, tự do tự tại không phải tốt hơn sao?"
"Chuyện này......" Thần hậu kinh ngạc đến ngây người, "Ta thân là Thần hậu, nếu tự tiện rời đi, Tứ giới chắc chắn sẽ đồn thổi khắp nơi. Mặt mũi của Thiếu Điển thị để ở đâu chứ?"
Dạ Đàm nghiêm túc nói: "Vậy thì không làm Thần hậu nữa. Người toàn tâm toàn ý lo lắng cho Thần tộc, nhưng ai lo lắng cho người? Con cảm thấy, nếu người bất mãn, phải nói ra. Nếu không chỉ một mực buồn ở trong lòng, ngoại trừ phá hoại chính mình ra, không hề có tác dụng gì."
Nghê Hồng thượng thần nói: "Không làm Thần hậu nữa á?"
Dạ Đàm nói: "Trời cao biển rộng, cũng không phải chỉ có mỗi một chỗ Bồng Lai cung giáng này. Nếu người thích quyền thế của Thần hậu, vậy tự nhiên nên vứt bỏ chuyện quá khứ, làm lành với bệ hạ. Nếu người không hề thích quyền hành của Thần hậu, chỉ thích bệ hạ, đương nhiên chỉ có thể bao dung quá khứ của bệ hạ, dỗ ông ấy quay về bên cạnh người. Nhưng nếu người vừa không lưu luyến quyền thế, cũng không thể dễ dàng tha thứ cho bệ hạ, vậy ở lại làm gì? Trời đất Tứ giới, Thần, Nhân, Yêu, Ma có rất nhiều người người tốt, rất nhiều cảnh đẹp. Không có người, Thần tộc vẫn là Thần tộc, Thiếu Điển thị cũng vẫn tiếp tục là Thiếu Điển thị. Người cần gì phải làm khổ chính mình chứ?"
"Chuyện này......" Nghê Hồng thượng thần lâm vào trầm tư, lần đầu tiên trong đời, bà bắt đầu suy nghĩ cho bản thân mình. Bà hỏi: "Thanh...... Dạ Đàm, nếu là con, Hữu Cầm ngày trước từng có một người yêu như vậy, con sẽ làm gì?"
Dạ Đàm đúng là đã ngoan ngoãn nghe lời Huyền Thương quân, đang nghiêm túc khuyên giải bà: "Nếu con để ý, sẽ nghĩ cách bắt nạt, như vậy sẽ không buồn trong lòng nữa."
Nghê Hồng thượng thần hỏi: "Con có rời khỏi nó không?"
Dạ Đàm nói: "Nếu con còn yêu chàng ấy, vậy đương nhiên sẽ không. Nếu không yêu nữa, đương nhiên sẽ liền rời khỏi."
"Yêu?" Nghê Hồng thượng thần dường như có chút đăm chiêu. Bao nhiêu năm qua, mình có yêu hắn không?
Tân tư bà xoay chuyển đủ kiểu, cuối cùng kết quả đạt được, dĩ nhiên là không biết. Bà nhẹ giọng nói: "Ta hứa hôn và thành thân đều vô cùng vội vàng, gần ngày thành thân, mới gặp mặt hắn lần đầu tiên. Bắt đầu ngày đó, tất cả mọi người đều nói với ta rằng, vui buồn cá nhân nhỏ bé không đáng kể, ta nên vì sự yên ổn của Thần tộc, vì mặt mũi của Thiếu Điển thị mà sống. Làm phu thê ba ngàn năm, ta không hiểu hắn, hắn cũng chưa bao giờ hiểu ta."
Dạ Đàm nghiêm túc nói: "Con người hẳn nên vì bản thân mình mà sống. Thần cũng giống như vậy."
Nghê Hồng thượng thần im lặng không nói gì.