Bồng Lai cung giáng.
Cứu Khổ Thiên Tôn đích thân mang lá thư Huyền Thương quân đã viết xong đi đến Thần Hôn đạo, tìm Ma tộc đàm phán hòa bình. Huyền Thương quân bày bản đồ núi non ở Quy Khư ra, cùng chư thần lập ra kế hoạch phục kích.
Thừa lúc Thiếu Điển Tiêu Y và Càn Khôn Pháp Tổ đang xem xét, hắn quay đầu về phía Quang Thiên nói: "Lệnh cho Phi Trì đến Thiên Ba viện truyền tin, nói ta không rảnh ra ngoài, bảo công chúa đi nghỉ ngơi sớm đi."
Quang Thiên luôn xem lời hắn nói như thiên lôi sai đâu đánh đó, lập tức đáp: "Vâng."
Huyền Thương quân suy nghĩ một chút, vẫn không yên tâm, nói: "Bảo Phi Trì mang chút đồ ăn qua...... nàng ấy không thích đồ chay, chuẩn bị chút thức ăn mặn đơn giản...... cũng được."
Quang Thiên khiếp sợ, vạn lần không thể ngờ được quân thượng có thể nói ra những lời như vậy. Nhưng ngây người một lúc, hắn tức khắc đáp: "Vâng."
Thế mà dù hắn đã ép giọng xuống rất thấp, nhưng vẫn bị Thiếu Điển Tiêu Y nghe thấy hết. Ông lập tức tức giận: "Trẫm chưa lập tức hạ lệnh ban chết cho yêu nữ kia đã là thủ hạ lưu tình lắm rồi! Hiện giờ mẫu thần ngươi đang trong lúc gặp nguy hiểm, ngươi lại làm ra vẻ với một tiểu nhi nữ là muốn cho ai xem đây?!"
Huyền Thương quân quỳ rạp xuống đất, may mà Càn Khôn Pháp Tổ lập tức giải vây, nói: "Mời bệ hạ xem, pháp trận nơi này, có nên thay đổi thành sấm sét thiên lôi, để cho Phổ Hóa Thiên tôn dùng Ngũ Lôi Châu bày trận cho thỏa đáng hơn hay không?"
Thiếu Điển Tiêu Y tập trung suy nghĩ nghiên cứu pháp trận, cuối cùng tạm thời gác việc này sang một bên. Huyền Thương quân ra hiệu bằng mắt với Quang Thiên, Quang Thiên hiểu ý, yên lặng rút đi. Càn Khôn Pháp Tổ thở dài một hơi, hướng hắn lắc lắc đầu. Ý tứ này rất rõ ràng —— đừng chọc giận phụ thần của ngươi nữa.
Huyền Thương quân hướng lão nhẹ thi lễ, rất nhanh thu liễm lại tâm thần, tiếp tục bàn bạc kế sách phục kích.
Ma tộc, Thần Hôn đạo.
Lúc Triều Phong gấp gáp chạy về tới, đám người Ma tôn đã chờ đợi rất lâu. Tương Liễu đương nhiên đã sớm truyền tin tức trở về, cho nên nhìn thấy hắn, chư ma cũng không hề bất ngờ. Triều Phong quỳ rạp xuống trước mặt Ma tôn, Ma tôn vừa trông thấy hắn, nhất thời giận run cả người: "Nghiệt tử, ngươi còn có mặt mũi quay về à!"
Triều Phong dập đầu xuống đất, chỉ mới đập một cái, trán đã ứa máu.
Viêm Phương nhìn thấy, liền lại có chút đau lòng, nói: "Được rồi!"
Bên cạnh ông, Bạch Cốt phu nhân nói: "Hôm nay cho phép ngươi tiến vào Thần Hôn đạo, chỉ là kế sách tạm thời của chuyện phát sinh đột ngột. Ngươi đừng tưởng rằng để cho một nữ nhân chịu thay thì có thể miễn đi hình phạt của ngươi."
Triều Phong không kịp tạ tội, nói: "Phụ tôn, cô nãi nãi, mẫu phi bị kẻ xấu bắt cóc, yêu cầu Ma tộc hai ngày sau, ở bên bờ Quy Khư, dùng mảnh vỡ rìu Bàn Cổ chuộc người."
"Cái gì?!" Được nghe những lời này, tất cả chư ma đều biến sắc.
Ma tôn Viêm Phương càng kinh thân đứng dậy: "Chuyện xảy ra lúc nào?"
Giọng nói của ông cũng đã biến điệu, trong mắt che kín sát khí. Triều Phong lúc này mới truyền đạt lời nói của Cốc Hải Triều lại một lần, ngay cả Bạch Cốt phu nhân cũng tỏ vẻ không thể nào tin được: "Người nào to gan như thế, lại dám bắt cóc cung phi Ma tộc ta?!" Bà tuy rằng không thích Tuyết Khuynh Tâm, nhưng cũng căm phẫn không thua gì Viêm Phương. Dù sao động thái này đã hoàn toàn làm cho cả Ma tộc nhục nhã.
Triều Phong lúc vừa nhận được tin này, trong lòng cũng đã tính toán rõ ràng. Hắn nói: "Phụ tôn, cô nãi nãi, cuồng đồ này không chỉ bắt cóc mỗi mẫu phi, mà còn bắt cả Thần hậu Nghê Hồng. Coi khinh hai tộc Thần, Ma như thế, đủ thấy người này thực lực khó lường. Nhi thần đề nghị, hợp tác với Thần tộc, cùng nhau đuổi giết kẻ trộm này."
Hắn vừa nói ra lời này, lập tức liền bị những Ma tộc khác phản đối.
Hai tộc Thần, Ma nhiều năm không hòa thuận, sao có thể liên thủ được chứ?!
Không ai dám đề cập tới chuyện này, Triều Phong đã sớm có đoán trước, hắn nói: "Chư vị, hiện giờ chúng ta ở ngoài chỗ sáng, cường địch ở trong tối. Nếu không liên thủ, chẳng lẽ dũng sĩ của Ma tộc chúng ta phải xông vào trận trước, giải quyết kẻ địch cho Thần tộc sao?"
Hắn nói ra điều này, chư ma đều bình tĩnh lại. Mọi người cẩn thận suy nghĩ, đúng vậy. Chẳng lẽ chúng ta phải liều mạng vì Thần tộc à?
Triều Phong lúc này mới một lần nữa hướng Ma tôn và Bạch Cốt phu nhân bái lạy nói: "Phụ tôn, cô nãi nãi. Hiện giờ chúng ta liên thủ cùng Thần tộc, chỉ là để Thần tộc cũng xuất ra một phần lực. Nói không chừng kẻ trộm này đúng là nghĩ rằng hai tộc Thần, Ma sẽ không liên thủ, mới dám điên cuồng như thế. Không trừ người này thì mặt mũi Ma tộc để ở đâu?"
Bạch Cốt phu nhân trầm ngâm không nói gì, nhưng Viêm Phương đã quyết định chủ ý: "Lời này có lý. Ngươi tức khắc viết thư, gửi đến Thần tộc, thương định chiến sách."
Triều Phong đáp lại một tiếng, câu tiếp theo còn chưa kịp nói, đã có ma binh báo lại: "Tôn thượng, Thần tộc cử Nhị Lang chân quân làm sứ giả, đến đây cầu kiến."
Bạch Cốt phu nhân và Ma tôn cho nhau một ánh nhìn, không cần nói cũng biết người này vì sao mà đến. Ông thở dài một hơi, nói: "Mời hắn vào đây đi."
Nhị Lang thần vừa mới đến Ma giới, liền nhìn thấy một chuyện lạ.
Một nữ tử mỹ mạo dưới sự giám sát của ma binh, ba lạy chín khấu, từ từ đi tới. Nữ tử da thịt mỏng manh, sao phải chịu đựng ở đây liên tiếp quỳ lạy như thế? Đầu gối và bàn tay của nàng đều đã đủ thấy được vết máu. Cái trán trơn mịn xinh xẻo càng sưng đỏ không thể tả.
Nhưng nàng không hề có chút ý định dừng lại nào, nàng ngay ngắn quỳ xuống, dập đầu, mỗi một động tác đều đoan trang tao nhã, tựa hồ như không có chút cảm giác chật vật và đau đớn nào. Ma tộc vây xem xung quanh càng ngày càng nhiều, nhưng chỉ sẽ càng đông hơn —— bởi vì phía trước chính là chợ đêm của Ma tộc.
Mà mắt nàng vẫn nhìn thẳng, những lời đùa cợt hay thăm hỏi, nàng đều không chút quan tâm.
Nhị Lang thần vốn muốn thử hỏi thân phận của nàng, nhưng Ma tộc đối đãi với Thần tộc cũng chẳng hề thân thiện gì. Hắn không tìm được cơ hội.