Trong Pháp Tổ quan, Càn Khôn Pháp Tổ cong lưng, đã cười đến ngay cả bài cũng lấy không xong.
Thân vàng thờ phụng ở quan này của lão, vốn có hơi thở tương liên với lão. Bên ngoài xảy ra chuyện gì, lão sao có thể không biết được chứ? Phổ Hóa Thiên Tôn bên cạnh đánh ra một quân bài, sắc mặt lại không vui —— tiểu tử thối đó, thực sự là mê sắc đến thần trí mơ màng, cũng không sợ ngã chết.
Ông vẫn còn bực mình "trói heo đại pháp" của Huyền Thương quân, lúc này tự nhiên không hề có chút đồng cảm nào.
Vẫn đợi cho đến khi gà trống gáy vang, bóng đêm dần tan đi, mặt trời ló dạng ở phía đông. Các đạo sĩ trong quan đã rời giường chuẩn bị giờ học sớm, Dạ Đàm lúc này mới cầm một túi linh châu lớn, vừa lòng thỏa ý mà đi ra ngoài. Thanh Hành quân đi mở cửa, nhưng mới vừa mở cửa điện ra, hai người liền ngây ngẩn.
—— trên thềm đá xám trắng bên ngoài Pháp Tổ quan có một người đang ngồi! Không phải ai khác mà chính là Huyền Thương quân.
"Sao chàng lại ở đây?" Dạ Đàm vẻ mặt kinh ngạc, tiến lên đỡ hắn dậy. Nhưng còn chưa kịp đỡ, chỉ vừa đưa tay ra, nàng mới phát hiện y phục của Huyền Thương quân đều bị sương sớm thấm ướt.
"Chàng đây là...... đã ngồi bao lâu rồi. Y phục đều ướt hết." Nàng một mặt hoài nghi. Huyền Thương quân mượn lực của nàng đứng lên, nhưng còn chưa đứng thẳng được, đã oái một tiếng. Tay phải hắn ôm lấy thắt lưng, đâu đến không ngừng thở dốc.
Dạ Đàm càng thêm khó hiểu: "Lưng còn bị thương nữa á? Sao lại thế này?"
Chuyện trèo tường rồi ngã trẹo lưng như vậy, quân thượng có thể tùy tiện nói lung tung sao? Hắn lạnh như băng mà nhìn lướt qua Thanh Hành quân, hừ lạnh một tiếng, không nói lời nào. Dạ Đàm đem cái túi to đựng linh châu đưa cho Thanh Hành quân, còn mình thì đỡ hắn, chìa tay xoa nắn lưng của hắn.
Lưng Huyền Thương quân bị thương thực sự không nhẹ —— hắn có bao giờ nếm qua nỗi khổ như vậy đâu? Hiện giờ chỉ động nhẹ một tí, cũng nhịn không được mà rên rỉ đau đớn.
Dạ Đàm nhìn trái ngó phải, cũng ngờ vực, hỏi: "Chàng bị người khác đánh bị thương sao?"
Bên hông Huyền Thương quân đau nhức, trong lòng vẫn còn đè ép một bụng tức, để nàng tùy ý đỡ mình, đi được một đoạn đường thật dài, mới hỏi: "Nàng và Viễn Tụ vào trong Pháp Tổ quan làm gì thế?" Còn ở lại suốt một đêm!
Dạ Đàm có chút hiểu ra, nói: "Chàng...... chàng đang ghen à?"
Quân thượng hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi, không muốn nói chuyện nữa.
Dạ Đàm một mặt ngạc nhiên, xoay mặt hắn qua: "Chàng không phải thực sự đang ghen đó chứ?"
Huyền Thương quân còn chưa kịp đáp, Dạ Đàm đã kiễng chân lên, bưng lấy mặt hắn, không nói hai lời, hôn một cái ở ngay giữa trán hắn: "Đừng giận nữa mà, mau nhìn xem ta mang về cái gì nè!"
Nàng xoay người lại, từ trong cái túi to Thanh Hành quân đang cầm lấy ra mấy viên linh châu, đưa tới trước mặt Huyền Thương quân: "Mau ăn đi, đúng lúc có thể chữa vết thương trên lưng chàng luôn."
Tầm mắt Huyền Thương quân buông xuống, vừa nhìn thấy phẩm cấp của linh châu này, liền biết nó từ đâu ra. Hắn hỏi: "Nàng gặp Pháp Tổ à?"
Dạ Đàm đút linh châu đến cửa miệng hắn: "Không chỉ có Pháp Tổ, còn có Phổ Hóa Thiên Tôn nữa, cùng bọn họ đánh mấy ván mạt chược." Vừa nói đến đây, nàng lại có vài phần cảnh giác, nói, "Ta hiện tại không ở Thiên giới, không cần tuân thủ thiên quy lệnh cấm nha. Cho nên ta có thể chơi mạt chược!"
Huyền Thương quân nhận lấy linh châu, cúi đầu chăm chú nhìn nàng, hồi lâu, hắn nói: "Dạ Đàm, linh châu này chúng ta không thể nhận." Dạ Đàm khẽ giật mình, hắn nói tiếp, "Ta đã rời khỏi Thiên giới rồi, không nên nhận sự giúp đỡ gì từ Thiên giới nữa."
Dạ Đàm nói: "Nhưng cái này là chơi mạt chược thắng được, cũng không thể sao?"
Huyền Thương quân nghiêm mặt nói: "Với tu vi của hai vị Thiên Tôn, nếu không phải cố ý, há có thể để nàng thắng về nhiều linh châu như thế? Bọn họ có lòng nhân từ của trưởng giả, nhưng ta cũng không thể nhận quà như vậy."
Nói xong, hắn quay lại cầm lấy túi linh châu trong tay Thanh Hành quân, tính cả viên Dạ Đàm cho hắn, đồng thời ném về phía cửa Pháp Tổ quan. Sau đó hướng Pháp Tổ quan thi lễ thật sâu, rồi nắm tay Dạ Đàm rời đi.
Lúc hắn bước đi, bởi vì bên hông té bị thương, thực sự không tính là ngọc thụ lâm phong (*), thậm chí còn có chút chật vật.
(*) ngọc thụ lâm phong: chỉ người có phong độ, phong lưu phóng khoáng.
Phía trên đền, Càn Khôn Pháp Tổ và Phổ Hóa Thiên Tôn từ từ hiện thân, hai người cùng mang vẻ mặt nghiêm túc.
"Tiểu tử thối đó vẫn bướng bỉnh như vậy!" Phổ Hóa Thiên Tôn tức giận mắng. Càn Khôn Pháp Tổ ngược lại không hề bất ngờ, nói: "Nó không còn là đứa nhỏ dưới gối chúng ta nữa. Hai ngàn bảy trăm năm qua đi, nó đã trưởng thành rồi. Thế giới Sa Bà (*) này, muôn vàn phiền não, cứ để cho nó chứng kiến cũng tốt."
(*) Thế giới Sa Bà: Sa-bà là dịch âm tiếng Phạm, trong kinh Phật gọi là cõi đời ta ở là cõi Sa-bà, nghĩa là cõi đời phải chịu nhiều phiền.