Thiếu Điển Tiêu Y xưa nay uy trọng như núi, hiện giờ tuy rằng sự thật rõ ràng, nhưng bị người trên điện phản bác, vẫn có vài phần không vui. Ông nói: "Minh giám? Ý con nói, phụ thần của con xử sự bất công?"
Huyền Thương quân nói: "Phụ thần cũng không phải bất công, chỉ là không biết sự tình. Chuyện này nhi thần cư xử thiếu thỏa đáng, nguyện ý nhận phạt. Nhưng công chúa không hề có lỗi, Khánh Kị theo lý nên nhận lỗi với nàng."
Một bên, Nguyên Chiểu thượng tiên vội dập đầu xuống đất, đập một cái thật mạnh: "Bệ hạ, Nguyên Chiểu không biết cách dạy dỗ, đến mức con cháu thất đức. Nguyên Chiểu nguyện ý nhận phạt."
Dạ Đàm quỳ gối trong điện, tường vân lượn lờ bên người. Nàng ngẩng đầu, chỉ thấy bên trong mây mù, Huyền Thương quân kiên định như bàn thạch.
Bao nhiêu năm rồi, nàng quen chịu ủy khuất, sớm đã không giận, không tranh.
Những lời biện giải, nàng đã nói quá nhiều, thậm chí dần dần chẳng còn lời nào để nói nữa. Nhưng hiện tại, lần đầu tiên có người che chắn ở trước người nàng, vĩ ngạn, thong dong. Trước mặt quân phụ uy nghiêm, hắn theo lý tranh luận, nói năng mạnh mẽ, hắn nói cho mọi người biết, nàng không sai. Công chính đến muộn, đã không xem là công chính, nhưng vẫn khiến người khác hốc mắt ấm áp.
Thiếu Điển Tiêu Y mặt trầm như nước, nói: "Thiếu Điển Hữu Cầm, tự ý xông vào Bồng Lai cung giáng, chống đối quân phụ, trả thù cá nhân, lăng nhục hạ liêu, phạt vào băng lao chịu hình. Nguyên Chiểu thượng tiên, quản giáo con cháu không thích đáng, phạt bổng nửa năm. Khánh Kị vô cớ khiêu khích đồng môn, phạt ở trước mặt Thanh Quỳ công chúa xin thứ lỗi, sao chép thiên quy lệnh cấm một trăm lần."
Ông xử trí như vậy, tự nhiên không có ai dị nghị nữa. Thiếu Điển Tiêu Y đứng dậy, trước khi rời đi, liếc mắt nhìn Dạ Đàm một cái.
—— con bé này mới đến Thiên giới không bao lâu, không ngờ đã khiến cho Hữu Cầm tương hộ như thế. Ông phất tay áo bỏ đi.
Những suy tính lúc trước của Bộ Vi Nguyệt, tất nhiên không phải không có căn cứ. Dạ Đàm hạ phàm, đỡ được sự truy kích của Ma tộc, lừa gạt ba khối thiên thạch dung hợp. Người như Thiếu Điển Tiêu Y, tuy rằng sẽ nhớ đến công lao cứu nguy của nàng, nhưng cũng sẽ đồng thời cảm thấy nàng tâm cơ thâm trầm.
Nhưng Dạ Đàm đâu quan tâm ông nghĩ cái gì chứ?
Nàng quay đầu qua, nhìn Huyền Thương quân. Huyền Thương quân chìa tay về phía nàng, Dạ Đàm ma xui quỷ khiến mà đặt tay lên đó. Huyền Thương quân nâng nàng đứng dậy, bên cạnh, Nguyên Chiểu thượng tiên cũng tóm Khánh Kị lại. Ông ngay cả ý nghĩ muốn đánh chết đứa tử tôn bất hiếu này cũng có.
Khánh Kị lại giáp mặt Dạ Đàm xin thứ lỗi, nghĩ đến mình rốt cuộc chọc giận cả bệ hạ, làm cho quân thượng và lão tổ bị phạt, hắn hối hận không nguôi, lần này tạ tội quả thực là thành tâm hơn mười phần.
Dạ Đàm cũng không so đo với hắn, vẫn đợi đến khi tất cả mọi người rời đi, Huyền Thương quân dẫn theo nàng, cùng rời khỏi Bồng Lai cung giáng.
Thiên giai (thang trời) dưới chân kéo dài, tầng mây nhuốm màu. Dạ Đàm nhỏ giọng hỏi: "Ngươi vì sao muốn giúp ta?"
Huyền Thương quân khẽ nắm hai tay, rồi lại chậm rãi buông ra. Ánh mắt hắn rủ xuống, hồi lâu mới nói: "Ta...... ta không biết câu trả lời nàng muốn nghe là gì. Từ trước đến nay ta chưa từng theo đuổi bất cứ nữ tử nào, ta không thể im lặng...... nhưng lại sợ đáp sai."
Dạ Đàm quay đầu lại, giờ khắc này, Thiếu Điển Hữu Cầm trước mắt và Thiếu Điển Lạt Mục lúc trước vô hạn trùng hợp.
Hắn cũng chân thành mà không giỏi ngôn từ như vậy. Bất kể nàng làm gì, đều ôn nhu bao dung. Mà bộ dạng luống cuống tay chân của hắn, cũng khiến cho lòng người rung động như thế.
"Nhưng......" Lúc Dạ Đàm mở miệng, mới phát hiện thì ra bản thân cũng đang bối rối. Hắn nói theo đuổi.
Thì ra mấy ngày nay, hắn đang theo đuổi sao?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Dạ Đàm cúi xuống, nhỏ giọng nói: "Nhưng ta là Li Quang Dạ Đàm, ta cũng không phải Thiên phi của Thần tộc."
Huyền Thương quân tựa như thở phào nhẹ nhõm một hơi, nói: "Nói như vậy, nàng...... đồng ý cho ta theo đuổi sao?" Lời kia vừa thốt ra, hắn lại hối hận, vội sửa lại, "Ý ta là, nàng đối với ta không phải cũng có...... không không, ta......"
Hắn nôn nóng mà lục khắp trời đất Tứ giới, năm tháng dài đằng đẵng từ thượng cổ đến nay, có biết bao nhiêu sách pháp sâu xa, cũng tìm không ra một từ ngữ thích hợp.
Mặt Dạ Đàm như ráng mây đỏ —— còn thực sự có người hỏi thẳng đến ngây ngốc như vậy á!
"Ta nào có!" Nàng rất nhanh bỏ lại một câu, quay người chạy đi. Ngọn gió nơi tận cùng vũ trụ phả vào mặt, mang đến hương thơm của tháng bảy và sắc thái của Tứ giới. Nàng xách góc váy chạy được một hồi mới dùng hai tay ôm mặt. Nhưng cho dù bị gió thổi lâu như vậy, hai má nàng vẫn cứ nóng bừng như cũ.