Tình Kiếp Tam Sinh

Chương 10: Kiếp này chàng thật khiến người ta không thích nổi ✫




Spoiler Từ đó về sau, tôi không gặp Trùng Hoa lần nào nữa, chàng dường như rất giận tôi, hay có thể nói kiếp này chàng chưa từng thích tôi.

Trường An còn nhỏ quá, chẳng thể khai thác được thông tin gì. Nhưng mà nó có thể giải quyết được nỗi nghi hoặc lớn nhất trong lòng tôi – sư phụ của Trùng Hoa là nữ.

Là nữ.

Sau khi biết tin này, trong phút chốc tôi có cảm giác bị phản bội, rõ ràng đã nói chỉ có thể để cho tôi quyến rũ, tôi vẫn luôn bền bỉ nhẫn nại quyến rũ chàng, còn chàng thì…

Tôi giận dỗi, cũng không chạy tới sát kết giới gào tên chàng như lần trước nữa.

Cho đến một ngày, bầu trời Lưu Ba trở nên âm u, yêu khí ngập trời làm cho tôi không thể nào ngủ được. Tôi biết là Hô Di đã đánh đến nơi.

Trường An lo lắng như kiến bò trên chảo nóng, đòi cùng sinh tử với Lưu Ba. Tôi ghét nó ồn ào, cho nó hai cái tát làm nó bất tỉnh rồi nhốt lại trong nhà. Một mình đi bộ trong rừng cây một lát, không lâu sau thì nghe thấy tiếng hô giết bên ngoài.

Tôi thở dài, con người thật là kỳ quặc. Giết người thì cứ giết đi, sao lại phải khổ sở hét đến mức xé tim xé phổi như vậy? Cứ như là hét lên thì có thể làm đối phương chết tươi vậy.

“Ầm!”. Một tiếng nổ cực lớn vang lên. Tôi nhìn thấy kết giới trên không trung đột nhiên sáng lên, sau đó trong nháy mắt hóa thành tro bụi. Một người đứng trên không trung, áo đen tóc dài, đó chính là Hô Di. Ánh mắt ông ta quét một lượt trên rừng mai, nhìn thấy tôi liền đáp xuống, nói: “Tôi trước nay không thích nợ người khác, cô giải thoát cho tôi một lần, tôi cũng giải thoát cho cô một lần, từ nay về sau không ai nợ ai”.

Tôi lại thở dài, ông ta không hổ là kiếp sau của đại quốc sư. Cái bệnh tự mình quyết định, tự mình ban ơn cho người khác thật giống hệt nhau.

Tôi đang định nói tôi không đi.

Chỉ nghe thấy phía sau vang lên một tiếng hắng lạnh lùng: “Hai ngươi đừng ai nghĩ đến việc rời khỏi Lưu Ba”.

Tôi quay người, Trùng Hoa cầm kiếm chỉ vào Hô Di, vẻ mặt lạnh lẽo: “Hai mươi năm trước, ta đã tha mạng cho ngươi, mà ngươi thì lại cả gan dám tấn công Lưu Ba! Hôm nay ta nhất định phải chém ngươi bằng lưỡi kiếm này, biến ngươi thành tro bụi”.

Tôi nhìn vẻ mặt của chàng, cảm giác khó chịu trong lòng càng lớn, liền dứt khoát lùi hai bước, trốn phía sau Hô Di, quay đầu không nhìn chàng.

Hô Di cười lạnh lùng, mắt không rời Trùng Hoa, nói: “Hô Di nào cần ngươi ban ân huệ. Bây giờ ngươi đã là tiên tôn rồi, có thể giết ra dễ dàng. Nhưng các đệ tử Lưu Ba của ngươi có thể chống đỡ được sự tấn công của các yêu quái bên ngoài không? Những kẻ tu tiên ở núi Lưu Ba của ngươi, có phải ai cũng đều có đạo thuật thâm hậu như ngươi?”.

Sát khí trên mặt Trùng Hoa càng nặng hơn.

Hô Di lại nói: “Trùng Hoa, nếu như ngươi đồng ý với ta một việc, ta nhất định sẽ có cách làm cho Lưu Ba của ngươi không bị tổn thương một sinh mệnh nào mà vẫn đánh lui được lũ yêu quái. Hơn nữa sau đó cái mạng của Hô Di này sẽ giao cho ngươi xử lý”.

Nghe xong câu này, chẳng cần nói Trùng Hoa, mà ngay cả tôi cũng cực kỳ kinh ngạc. Ông ta mất bao nhiêu công sức để có thể đánh lên Lưu Ba, chỉ là để tặng thêm cho mình cơ hội có thể đàm phán với Trùng Hoa sao? Nhất thời, tôi vô cùng tò mò về yêu cầu của ông ta.

Trùng Hoa trầm ngâm một hồi rồi hỏi: “Việc gì?”.

“Hãy để cô ấy đi đầu thai”. Giọng Hô Di căng như dây đàn, dường như đang cố kìm nén sự phẫn nộ và bi ai cực lớn. “Cô ấy đáng ra phải được an nghỉ từ lâu rồi. Buông tha cho cô ấy!”.

Nghe xong lời Hô Di nói, mặt Trùng Hoa còn lạnh hơn: “Không thể được”.

Hô Di chợt trở nên kích động, ông ta gào lên: “Cô ấy dù sao cũng đã từng là sư phụ của ngươi, giáo dưỡng ngươi lớn khôn! Các người giam giữ cô ấy hai mươi năm rồi, nếu tiếp tục như vậy, cô ấy chỉ có thể tiêu tan ở nhân gian! Trùng Hoa, ngươi thực sự đã tu luyện đến mức tim gan sắt đá rồi sao?”.

Tôi nhướn nhướn mày, liếc Trùng Hoa một cái. Chỉ nhìn thấy vẻ mặt chàng chẳng để lộ chút cảm xúc nào: “Cô ta phản bội Lưu Ba, dám yêu yêu quái, làm cho Lưu Ba phải chịu đại nạn ngàn năm, nguyên khí tổn thương cực lớn, theo quy định của môn phái, tất nhiên phải chịu hình phạt tỏa hồn”.

Tỏa hồn. Đó chính là hình phạt khóa chặt linh hồn làm cho linh hồn không thể bị quỷ sai đưa đi, giữ linh hồn lại ở thế gian cho đến khi sinh khí khô hao cạn kiệt mà tan biến. Đối với những linh hồ bị giam ở nhân gian mà nói thì đây là hình phạt cực kỳ tàn nhẫn, bởi vì một khi linh hồn tan biến, thì sẽ vĩnh viễn không có cách nào nhập luân hồi được nữa. Nhưng mà pháp thuật này đối với âm giới thì lại là một pháp thuật bình thường đến mức không thể bình thường hơn, bởi vì có thể đến âm phủ thì toàn là linh hồn cả. Mỗi linh hồn khi còn sống làm điều ác thì sẽ bị quỷ sai nha dùng phép này đem đến điện Diêm Vương xử phạt.

Tôi vốn tưởng rằng ở thế gian này không có ai biết phép thuật này, không ngờ nó vẫn được truyền lại ở Lưu Ba.

Hai mươi năm, đủ để làm cho một linh hồn tiêu tan rồi…

Hô Di siết chặt tay lại.

Tôi suy nghĩ một lát, khóa sinh hồn (linh hồn của người sống) là đại kỵ, là hành động phạm vào luật trời. Nay Trùng Hoa hận Hô Di, Hô Di hận Trùng Hoa, ắt hẳn là kiếp số ghét mà phải gặp này ứng nghiệm rồi. Lúc này nếu như không để cho Hô Di thả linh hồn kia ra, chẳng bao lâu nữa linh hồn đó tiêu tan, Trùng Hoa nhất định sẽ bị đánh đủ ba mươi sáu đạo thiên lôi, với cái thân xác phàm trần của chàng bây giờ, sợ rằng một đạo cũng không chịu được.

Nghĩ đến đây, tôi vỗ vai Hô Di: “Đó là linh hồn gì thế? Ông có biết đang bị họ nhốt ở đâu không?”.

Hô Di quay đầu nhìn tôi, Trùng Hoa cũng nhìn tôi, nói đầy vẻ ghét bỏ: “Ta khuyên ngươi đừng có nhúng tay vào”.

Tôi bĩu môi, thầm nghĩ Mạch Khê kiếp này thật không thể thích nổi. Nhưng mà tôi không thể vì Mạch Khê kiếp này không tốt mà để cho chàng không thể độ xong kiếp số. Nếu như kiếp này chàng bị Thiên Lôi đánh thì kiếp sau tôi biết đi quyến rũ ai được?

Tôi nhìn Hô Di hỏi lại lần nữa: “Cô ấy ở đâu?”.

Ánh mắt Hô Di sáng lên, ông ta từng chứng kiến tôi chỉ phẩy tay áo có thể phá hủy cả tòa Thiên Tỏa tháp, bây giờ lại đang trong tình cảnh “Có bệnh thì vái tứ phương” nên không thể không tin nổi. Ông ta chỉ vào tòa cửu trùng lầu cao lớn, hùng vĩ cách đó không xa: “Đỉnh Vạn Cách lầu. Có điều năm đó cô ấy chịu thuật tỏa hồn, sau khi phá thuật đó vẫn phải có người dẫn đường…”.

Thiên Tỏa tháp, Vạn Cách lầu, cả đời họ không thể gặp nhau sao… Tôi nghĩ, điều này có phần quá tàn nhẫn. Tôi vỗ vai ông ta, ý muốn nói ông ta hãy yên tâm, rồi lại liếc nhìn Trùng Hoa sát khí càng nặng hơn: “Giữ chân chàng ta”. Nói xong liền nhảy lên, bay thằng đến Vạn Cách lầu. Sau lưng vọng lại âm thanh ra chiêu của hai người. Tôi không để ý, chỉ hy vọng Hô Di có thể chống đỡ được lâu một chút.

Tôi sinh ra ở âm phủ, tuy không giữ chức quỷ sai, nhưng việc gọi hồn, dẫn đường thì đích xác là bẩm sinh đã biết làm rồi. Có lẽ chỉ không làm được một cách chuyên nghiệp thôi…

Trèo lên đỉnh Vạn Cách lầu, nhìn vào một không gian rộng lớn, trên hương án ở chính giữa đặt một bài vị, ở trên không có một chữ gì, nhưng lại vô cùng sạch sẽ, xem ra thường xuyên có người đến quét dọn.

Tôi tìm xung quanh một lát, thực sự không tìm thấy hồn phách của sư phụ Trùng Hoa bị nhốt ở đâu. Trong lúc đang gãi đầu, thoáng thấy có chút ánh sáng từ đỉnh đầu chiếu xuống. Tôi tìm ánh sáng đó, nhìn thấy một ngọn đèn bị gắn vào xà nhà, ở trên ngọn đèn có một bức tranh, hình như trong tranh vẽ một người.

Tôi nhảy lên xà nhà, nhìn tỉ mỉ tường tận bức tranh đó.

Bóng lưng một nữ tử áo trắng, cách ăn mặc không khác là mấy so với những người tu tiên ở chỗ Trùng Hoa hiện nay. Chỉ là trong tay cô ta cầm một nhành mai đỏ, người hơi hướng về phía trước, như thể đang ngửi hoa.

Tim tôi khẽ nảy lên.

Nếu như không phải nhìn thấy phần lạc khoản phía dưới đề: “Chính Vũ năm thứ mười, Lưu Ba Thập Lý đình tác” thì tôi tưởng như bức tranh Mạch Khê vẽ cho tôi từ kiếp trước đã lưu truyền tới đây.

Xâu chuỗi những sự kiện với nhau, không khó đoán ra, người trong bức tranh này chính là sư phụ của Trùng Hoa.

Hóa ra sư phụ của chàng giống tôi như vậy sao…

Cảm giác bị phản bội trong lòng lúc trước đã tan biến đi nhiều. Tôi đưa tay ra định chạm vào bức tranh, một luồng ánh sáng vàng lóe lên, làm tôi bị bật trở lại.

Kết giới.

Linh hồn của nữ tử kia nhất định là bị nhốt ở đây. Tôi dồn khí vào lòng bàn tay, đánh một cái lên kết giới. Ánh sáng lập lòe hai cái rồi biến mất. Tôi vui mừng nhấc bức tranh xuống. Không ngoài dự đoán, bên trong quả nhiên có một cụm trắng tinh.

Tôi đã nhìn thấy không ít linh hồn, nhưng chưa từng thấy cái nào yếu ớt, mong manh đến thế này. Có lẽ nếu như tôi đến muộn vài ngày, vật này chắc sẽ tan biến hoàn toàn. Tôi niệm một câu thần chú, dễ dàng giải trừ thuật tỏa hồn. Tôi đặt cô ta trên lòng bàn tay, nhẹ nhàng hà một hơi để cô ta không đến nỗi tan biến trên đường đi đến suối vàng.

Tôi nâng cô ta nhảy lên đỉnh lầu, ném cô ta lên không trung. Nhưng cô ta không đi, cứ bồng bềnh trong không trung như muốn cầm cự ở Lưu Ba đến giây phút cuối cùng.

Tôi nói: “Cô đi đi, việc ở kiếp này đã trở thành mây khói rồi, có lưu luyến thì cũng không quay lại được nữa”. Nghĩ một lát tôi lại nói: “Quỷ ở âm phủ đều rất tốt. Cô nói rằng cô biết Tam Sinh, bọn họ có thể sẽ mở cửa sau cho cô”.

Linh hồn ngập ngừng một lát, rồi chầm chậm trôi xuống, tôi nhìn cô ta không chớp mắt, chỉ thấy cô ta chầm chậm trôi về phía tẩm điện của Trùng Hoa.

Chỗ này tầm nhìn rất tốt, tôi đưa mắt nhìn ra xa còn có thể thấy bóng dáng Trùng Hoa và Hô Di đang đánh nhau.

Hô Di rõ ràng đang ở thế yếu, nhưng nếu quyết sống mái một phen thì Trùng Hoa nhất thời cũng khó thoát thân. Như là bị đeo bám đến phát cáu rồi, Trùng Hoa rút lưỡi kiếm trong tay ra.

Hô Di định tránh, nhưng đột nhiên thân thể run bắn lên, không tránh nữa, để mặc cho lưỡi kiếm sắc lạnh đâm thẳng vào tim, xuyên qua ngực.

Tôi nghĩ tôi biết ông ta nhìn thấy gì. Tôi cũng biết, lúc này khóe môi ông ta nhất định đang cười.

Tôi vẫy vẫy tay, tiễn hai linh hồn này cùng đi đến cõi luân hồi. Bọn họ có thể cùng thấy hoa bỉ ngạn nở khắp đồng, có lẽ họ còn khắc lên chân thân tôi tên của mình nữa.

Tôi đứng trên Vạn Cách lầu, tiễn đưa họ bằng ánh mắt. Quay lại nhìn, chỉ cảm thấy một luồng sát khí mạnh mẽ ào tới. Phía xa, Trùng Hoa không rời mắt khỏi tôi, mặt mày hằm hằm. Tôi chợt nhớ đến câu đầu tiên chàng nói khi gặp tôi kiếp này: “Kẻ không cùng loài với ta, tất có lòng dạ khác”.

Có lẽ, kiếp này lòng tôi đối với chàng có chút “khác”. Đầu tiên là phá hủy Lưu Ba Thiên Tỏa tháp của chàng, giải thoát cho yêu tinh sói Hô Di, dẫn đến quân yêu tấn công Lưu Ba, bây giờ thì lại thả sư phụ của chàng, để cho sư phụ mà chàng ái mộ và Hô Di cùng nhập luân hồi.

Tiên tôn Trùng Hoa nhất định là hận tôi đến tận xương tủy!

Tôi cười với chàng, nhưng khóe mắt chợt liếc thấy ở rừng mai không xa có một con yêu tinh rắn đang mở cánh cửa của căn nhà gỗ. Tim tôi run lên. Trường An đang ở bên trong!

Không còn thời gian suy nghĩ việc khác, tôi nhún người nhảy lên, vội vàng lao đến gian nhà gỗ, vừa mới vào cửa thì đã nhìn thấy Trường An không ngừng vùng vẫy trên giường, trong miệng nó còn có một cái đuôi rắn vàng nhỏ đang ngoe nguẩy trông rất kinh dị.

Loại yêu tinh rắn này thích nhất là ăn nội tạng của trẻ con. Chúng sẽ hiện nguyên hình chui vào trong miệng của bọn trẻ con rồi trực tiếp ăn hết sạch lục phủ ngũ tạng mới thôi.

Tôi tiến lên trước hai bước, giữ chặt Trường An, một tay bóp chặt cổ nó, một tay túm lấy cái đuôi con rắn vàng, âm khí trực tiếp dội vào người con rắn, làm nó chết trong bụng Trường An, sau đó từ từ lôi nó ra khỏi miệng Trường An.

Đột nhiên tôi thấy lạnh buốt sau sống lưng, chỉ nghe thấy một tiếng xương thịt bị xuyên qua.

Tôi cúi đầu nhìn xuống, một lưỡi kiếm xuyên qua bụng tôi. Lúc này cơn đau vẫn chưa truyền lên não, tôi hiếu kỳ, ai mà lại muốn giết tôi như vậy.

Tôi quay đầu lại nhìn, Trùng Hoa thần sắc u ám trừng trừng nhìn tôi: “Không được sát hại đệ tử Lưu Ba…”, chưa nói hết câu, nhìn thấy con yêu tinh rắn vàng chết trong tay tôi, đồng tử chàng co mạnh lại.

Một bầu không khí chết lặng bao trùm lấy căn phòng, chỉ còn lại tiếng nôn mửa của Trường An, nôn mửa không bao lâu, nó liền bất tỉnh.

“Cậu ta rất giống chàng trước kia, em không nỡ”. Nói xong, người tôi bất giác trượt xuống đất, cổ họng tanh tanh vị máu: “Em không phải là yêu quái”.

Nếu như là lưỡi kiếm phàm trần thì có đâm thêm mấy nhát nữa tôi cũng không có cảm giác gì. Những lưỡi kiếm của Trùng Hoa lại là lưỡi kiếm được các trưởng môn Lưu Ba truyền lại qua nhiều thế hệ. Có thể coi là thiên địch đối với linh vật âm phủ như tôi.

Tôi cảm thấy sức lực trong thân thể dần dần mất đi, sau cũng không kìm được lấy hết hơi sức nắm lấy tay áo chàng, nhoẻn miệng cười: “Kiếp này chàng thật làm cho người ta không thích nổi”.

Chàng sững người ở đó, chẳng có phản ứng gì.

“Nhưng mà hôm đó… chàng gối đầu lên chân em gọi sư phụ, em vẫn cảm thấy… rất thương chàng”.

Cảm giác đau đớn truyền tới, không chỉ là cơn đau của vết thương, mà còn là cảm giác bỏng rát như thiêu đốt vì dương khí trên lưỡi kiếm và âm khí trong thân thể tôi giao tranh với nhau. Tôi nắm chặt tay chàng, chàng như sực tỉnh lại, bế tôi lên chạy vội ra ngoài: “Trong điện có thuốc”.

Có lẽ là ảo giác, tôi cảm thấy bước chân của người đang bế mình loạng choạng, không giống với bộ dạng lạnh lùng chín chắn thường ngày của chàng chút nào.

Người này sao lại mâu thuẫn đến thế.

Cảnh sắc trước mắt ngày càng mờ đi.

Sau khi giải trừ kết giới, tuyết trắng trong rừng mai dần dần tan ra, mai đỏ cũng dần dần rơi rụng. Cả khu tiểu viện trông vô cùng thê lương.

Tôi nheo mắt nhìn khuôn mặt nghiêng của chàng, cười vui sướng: “Chàng có biết vì sao em lại thích tuyết trắng hương thầm không?”. Lời này tôi nói vô cùng nhỏ, ngay cả tôi cũng không nghe thấy nữa. Nhưng bước chân chàng chợt khựng lại, cúi đầu nhìn tôi, cảm xúc trong đôi mắt đen nhánh cuồn cuộn tuôn trào.

Khoảnh khắc đó tôi dường như tưởng rằng chàng đã phá vỡ sự cầm cố của canh Mạnh Bà, nhớ lại những việc của kiếp trước. Mắt tối sầm lại, trong mơ màng tôi dường như lại nhìn thấy người quen cũ.

Bên tai, chỉ có thể nghe thấy tiếng nói cuối cùng của mình: “Chàng có thể gọi tên em không?”.

Chàng lặng thinh không nói.

Hóa ra, ở kiếp này, ngay cả tên tôi chàng cũng không biết…

* * *


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.