Nhìn nàng mặc phượng y bước ra, toàn điện đồng loạt hành lễ.
- chúng thần thiếp thỉnh an mệnh bà.
Chúng phi này nghĩ nàng là thôn nữ không biết lễ nghi sao, coi thường nàng đến vậy sao. Đến nghi lễ thỉnh an đơn giản cũng nghĩ nàng không biết sao, họ lại dám bỏ qua nghi thức cúi lạy, chỉ nhẹ nhún người, rồi đứng thẳng, không một chút nghĩ suy nàng có cho phép hay không. Thật thú vị mà.
- Các tỷ muội cứ ngồi xuống cả đi, chúng ta đều là vợ của mệnh ông, không nên quá khách khí với nhau. Không biết vì sao hôm nay các muội rảnh rỗi đến cung của ta vậy?
- Chắc tỷ chưa biết, gần đây trong cung không ngừng xảy ra việc mất cắp, trước kia thì đồ dùng nhỏ nhặt, mấy ai để ý, nhưng dạo gần đây đồ mất càng nhiều, giá trị lại càng lớn. Muội thân là người quản mọi việc trong cung, càng không thể lơ là nên đã âm thầm sai người theo dõi hoạt động của các cung tỳ thái giám trong cung.
Đông phi thanh tao thoát tục, giọng nói mềm mại thước tha nhưng nói đến đây vẫn không che đi được vẻ đắc ý, ánh mắt ngày thường vốn xinh đẹp nay lại nhìn nàng đầy căm tức. Nàng ta không phục, tuy hoàng hậu này, nàng không đẹp bằng, nhưng tính ra nàng cũng là đệ nhất giai nhân chốn thành đô, lại là ái nữ của nhất phẩm thượng thư, cầm kì thi họa nàng đều thông thạo, tại sao lại phải cúi đầu hành lễ với một đứa con gái quê mùa, không thân thế, không địa vị cơ chứ.
Vội che đi cảm xúc, đông phi tiếp tục diễn giải.
- Sau một thời gian xem xét, muội đã nghi ngờ một tiểu cung nữ, thường có những hành động lén lút, mang đồ trong cung mang đi cầm, tra hỏi ra thì biết được ... thì ra là nha hoàn bên cạnh tỷ.
Nhìn kĩ lại, thì ra cô cung nữ đáng thương này lại là Tiểu Ly, người thay nàng lấy đồ trong phượng cư đi cầm cố, mua lương thực cho dân chúng. Nay lại rơi vào tay tứ phi, nàng phải làm sao đây. Nhìn cô bé ngày thường xinh đẹp trong trẻo, cười nói rộn ràng, nay lại xơ xác tiêu điều, như một cái xác lạnh tanh, âm thầm nhìn về phía nàng, không quỳ lạy, không van xin.
Nàng nên làm gì đây, nếu cứu tiểu ly thì việc nàng trốn ra khỏi hoàng cung sẽ bị lộ, ngôi vị hoàng hậu của nàng sẽ sớm ngày bị đổi, cha mẹ nàng sẽ vì thế mà chịu tội cùng. Nhưng nếu nàng không cứu, lương tâm nàng thật sự không chịu nổi, nói cho cùng vẫn là nàng ấy vì nàng mà ra nông nổi này.
- Đơn nhi mong người lấy đại cục làm trọng, ngôi vị hoàng hậu này ngài vẫn còn cần đến ... xin người đừng để tư tình làm hỏng đại sự tương lai.
Nàng biết, nàng biết chứ, nhưng nàng vẫn là một con người, nàng có tình cảm, nàng không muốn bất cứ ai vì nàng mà phải hy sinh.
Nhìn một lượt khắp chúng phi, người tỏ vẻ mơ hồ, người dương dương tự đắc. Ai ai cũng đang chờ ai phút nàng bị bẽ mặt. Nhưng Trần Thiên Mị nàng sẽ không để họ toại nguyện đâu.
- Tiểu ly đích thị là người của ta, cô ấy ra sao ta là người hiểu rõ nhất, cô ta chắc chắn không phải là phường trộm cắp. Còn nữa, tuy ta không nắm trong tay quyền chủ quản hậu cung nhưng ta cũng là hoàng hậu đương triều, muốn hành hình ép cung cũng phải thưa với ta một tiếng, từ khi nào lại bận lòng đến chúng phi.
- Hoàng hậu tỷ tỷ cần gì phải làm lớn chuyện lên vậy, là hoàng thượng sợ người mỏng manh không kham nổi chuyện thị phi chốn hậu cung nên mới trao quyền cho thần thiếp, chớ thần thiếp nào có dám quên người. Nô tỳ này phạm cung quy, dù là người của ai đi chăng nữa thì cũng phải chịu án pháp như nhau, huống chi lại là người của tỷ, nên làm gương cho trăm họ.
Trước một tiếng hoàng hậu, sau một tiếng tỷ tỷ, nhưng sao nàng lại thấy giả tạo đến mức này, chẳng khác nào tát vào mặt nàng từng phát một.
-------------------hết chương 27 ---------------
Giờ nàng vẫn đang trong thế yếu, vẫn là mục tiêu để người khác đè đầu cưỡi cổ ... Nhưng tương lai nào ai đoán được ... Nhẫn nhịn làm nên đại sự