...Chương IX – Quy Thuận...
Rắc…Cách…Cách
Một đoạn nhớ tới ký ức trong quá khứ về bi kịch vong thân của mình, Tinh Vô Thiên tự Phong Quân lúc này không cách nào kìm nén được sự oán hận tích tụ đã vài năm qua. Tay nắm chặt chén trà bóp mạnh như muốn đem nó nghiền nát, dưới sức ép ly trà xuất hiện những vết nứt rồi vỡ ra thành nhiều mảnh.
Nhìn chén trà rơi nhặt xuống đất đừng chút một, Vô Thiên khẽ nhếch miệng vừa cười vừa lẩm bẩm trong có chút đáng sợ.
Phạm Gia, ta sợ đến so sánh với chén trà này các ngươi có kết cục cũng không bằng.
Phạm Ngọc Ân Ly, trò chơi năm năm trước của chúng ta bây giờ ta sẽ đem nó tiếp tục nhưng lần này chúng ta sẽ đổi vị thế cho nhau.
Sau một màn vừa rồi thì Tinh Vô Thiên cũng lặng lẽ rời khỏi đại sảnh nhưng cũng không quên phân phó người vào trong dọn dẹp, bố trí ngăn nắp cho gian phòng để chuẩn bị đón khách.
Sau một đêm dài trôi qua, Thái Gia lúc này cũng có chút chột dạ lo lắng, suốt đêm hôm qua không hiểu vì sao Thái Chu Ngoan cũng không đến gặp mình.
Người của Phạm Gia xin hãy chú ý, sau khoảng một canh giờ nữa sẽ có người hộ tống mọi người đến đại sảnh. Chỉ được mang bốn người tham dự. Xin thu xếp ổn thoả theo thời gian chỉ định.
Tiếng nói trong trẻo rõ ràng rành mạch vừa vang vọng khắp khu vực Phạm Gia rồi cũng sau đó biến mất. Cũng không biết là ai thông báo. Thái Gia nhận tin liền đem người phân phó, những người ở lại thì canh giữ vật lễ tặng Tinh Gia, còn hai người trong không quá to con như những người khác nhưng luận về ánh mắt, sắc thái đều khiến người ta có chút tin tưởng yên lòng giao phó an toàn cho hai người này.
Sau một canh giờ, tiếng nói trong trẻo lại một lần nữa vang lên. Thái Gia cùng những người được tuyển chọn cứ thế lên một chiếc xe được chuẩn bị sẵn theo hàng những chiếc khác.
Mặc dù di chuyển với tốc độ không hề chậm nhưng phải mất gần nửa tiếng mới có thể tiến vào khuôn viên đại sảnh. Để vào căn phòng tổ chức buổi hội nghị giữa các gia tộc, tất cả vệ sĩ đều phải ở bên ngoài khuôn viên chỉ có người đại diện và thư ký duy nhất là được phép bước tiếp vào trong. Mỗi một chiếc ghế trước mặt đều có ghi rõ tên gia tộc để tránh những việc không đáng xảy ra, dù sao đây cũng là một cuộc hội ngộ của nhiều gia thế có địa vị chênh lệch.
Trước khi Tinh Vô Thiên bước vào, tất cả người đại diện của các gia tộc khác nhau gồm những người thuộc Gia Thế Nhị Lưu và Gia Thế Tam Lưu khác nhau. Duy nhất lúc này chỉ có mỗi Lưu Gia là Gia Thế Nhất Lưu tham gia. Bởi vì là Gia Thế Nhất Lưu nên việc được các gia thế kém hơn thăm hỏi cũng là chuyện thường tình.
Tinh Thiếu gia chủ Tinh Vô Thiên đến.
Một tiếng nói lớn trầm ngâm nhưng rất có uy phong chứa vài phần trịnh trọng vang lên, cả gian phòng ngoại trừ người đàn ông đã ngoài 50 tuổi, thân hình vạm vỡ cùng đôi mắt luôn nhắm híp lại khiến người ta khó lòng đoán được ẩn ý sâu bên trong thuộc Lưu Gia vẫn thản nhiên không chút động tĩnh thì tất cả những người còn lại đều đứng lên vừa có chút trông đợi lại vừa có chút rung sợ.
Một thân ảnh nam nhân chậm rãi bước vào, khoác trên người là một chiếc áo phủ được làm bằng lông thú, ước chừng là lông gấu đạt cực phẩm trong cực phẩm tạo thành. Bộ VEST đen phía trong được thiết kế tinh xảo lại càng tăng nên sự hào nhoáng nhưng không kém phần yêu mị thu hút toàn bộ ánh nhìn về phía mình.
Khi thân ảnh chậm rãi an toạ, lúc này mọi người cũng chậm rãi ngồi xuống. Không một ai mở lời, bầu không khí trở nên căng thẳng hơn rất nhiều.
Trừ Nhị Trưởng Lão Lưu Gia hôm nay đến đây làm khách chủ trì, thì các vị còn lại cớ là mọi người đến đây là vì chuyện gì?
Là muốn thưởng thức trà do Tinh Gia ta chiêu đãi khách. Hay là thích ngửi hương hoa, cỏ dại dinh thự của ta.
Chẳng lẽ là muốn ta hát ca múa rối cho mọi người xem sao?
Tuy thanh âm chậm rãi, nhẹ nhàng phát ra từ trong miệng của Tinh Vô Thiên. Những mỗi một lời nói đều mang nặng sự ngông cuồng, tự đại chẳng coi ai ra gì? Tất cả như bị hắn đem ra cợt nhã.
Chỉ vài lời đơn giản đã khiến cho hầu hết đám người có mặt không ngừng thể hiện ra những ánh mắt âm trầm cùng sắc mặt đại biến theo chiều hướng không mấy là đồng thuận. Mặc dù không ai là không khó chịu trong lòng nhưng nhìn về phía Lưu Gia vẫn không có chút động tĩnh thì ai nấy cũng ngậm đắng nuốt cay hết trở vào, trên môi chỉ nở mấy nụ cười xảo trá.
Nhị Trưởng Lão, Tinh thiếu chủ và các vị.
Mộng Si, hân hạnh được ra mắt mọi người.
Mộng Si ở đây là muốn đại diện cho Mộng Gia ở Trung Lưu đồng ý gia nhập thế lực của Tinh Gia. Nguyện cống hiến một phần sức lực cho Tinh thiếu chủ cũng như Tinh Gia bớt một phiền muộn.
Không biết Tinh thiếu chủ còn hoan nghênh Mộng Gia chúng ta hay không?
Một tia ánh mắt vẫn là chứa đựng sự lãnh lẽo vô tận, lãnh đạm nhìn Mộng Si rồi khẽ gật đầu.
Phàm là quy thuận tất nhiên Tinh Gia ta sẽ không bạc đãi.
Nếu là đối địch, tuyệt không khoan nhượng.
Mọi chắc hẳn đều biết, Tinh Gia ta đã từng là một trong Tam Đẳng Nhất Thế. Cũng vì để cứu vớt cái mạng nhỏ của ta, mà đã không ít tổn hao đánh đổi.
Cái giá mà ta đã lấy đi, nay cũng nên tự tay trả lại.
Mặc dù lời nói này của Tinh Vô Thiên nói ra, với mọi người tồn tại ở Đăng Khải hay Trung Lưu cũng phần nào hiểu được lý do. Nhưng sâu xa hơn hết một số người đã có chút chú ý với ánh mắt khó lòng thấu hiểu của Tinh Vô Thiên đang nhìn về phía Thái Gia của Phạm Gia một cách đầy sắc sảo, ẩn ý. Khiến người khác khó lòng không nảy lên một cảm giác kẻ gây ra chuyện là Phạm Gia.
Khứa Tị, Khứa Gia xin ra mắt mọi người.
Tinh thiếu chủ thật xin lỗi, Khứa Gia ta không thể tiếp nhận lời đề nghị gia nhập của ngài. Bọn ta đã có ý định gia nhập thế lực khác.
Mong Tinh thiếu chủ giơ cao đánh khẽ trong thời gian sắp đến. Chút quà mọn, mong…