Tinh Hỷ

Chương 27: Chương XXVII – Khách Thực




...Chương XXVII – Khách Thực...

“Cách”

“Rắc”

“Phạm gia chủ, có chuyện gì sao?”

Nhìn thấy cánh cửa chậm rãi chuyển động từng chút một hé mở, Phạm Thái Công không khỏi một trận suy nghĩ trong lòng. Khi cánh cửa đã được khoảng cách một thân người thì bóng ảnh hiện ra đầu tiên đang nhìn Phạm Thái Công trừng trừng chính là Lưu Vô Danh.

“Không biết nên xưng hô thế nào? Theo độ tuổi có thể gọi ta một tiếng Công bá bá là được rồi. Ta đến để mời Lưu gia chủ cùng mọi người dùng bữa tối.”

Mặt dù tư khi Lưu Gia đặt chân đến Sở Ngạch vẫn chưa hề thể hiện một chút thái độ hay hành động xem thường Phạm Gia nhưng với Phạm Thái Công người khiến ông khó chịu nhất bây giờ chính là tên tiểu tử trước mặt mình. Dù sao hắn cũng là tiền bối, hà cớ gì lại để một người như vậy ra lời ngông cuồng.

“Được rồi. Ta sẽ báo cáo lại với ông ấy, Phạm gia chủ hãy cho người ở lại dẫn đường thế là được rồi. Hy vọng cơm canh không nuội lạnh trước khi ta đến.”

Đến giờ phút này, Phạm Thái Công thật sự đã khắc cốt ghi tâm hình ảnh lẫn giọng nói của tên tiểu tử nhà họ Lưu khó ưa này thật sự rồi. Cố gắng mỉm cười trong sự bức bối trong lòng. Phạm Thái Công chỉ khẽ gật đầu đồng ý rồi rời đi.

Khi Lưu Vô Danh vừa trở lại bên Lưu Gia Nghiêm cùng Tinh Vô Thiên, thì hắn ngay lập tức bị gia gia mình nhắc nhở đôi chút.

“Vô Danh, ngươi có thù với Phạm gia chủ kia sao? Nếu ta nhớ không lầm, Tinh nhi mới là người có chút uẩn khúc với Phạm Gia mặc dù ta không biết là chuyện gì. Nhưng chắc chắn rất sâu đậm, về phần ngươi không lẽ cũng như vậy?”

Bị Lưu Gia Nghiêm ánh mắt có chút khó hiểu rặn hỏi, Vô Danh cũng chỉ đưa tay lên gãi đầu mấy cái.

“Ta làm gì có thù với cái đám Phạm Gia này, chẳng qua là Tinh tiểu tử của ta xem họ như cái gai trong mắt. Người làm ảnh cả như ta làm sao lại giữ lễ làm gì chứ?”

Nhìn thấy bộ dạng của Vô Danh khiến Vô Thiên cùng Lưu Gia Nghiêm cười phá lên một trận thống khoái, đến nổi Lưu Gia Nghiêm ho khan mấy tiếng.

“Vô Thiên à, có Vô Danh xem ra khó có ai bắt nạt được con rồi?”

“Về sau có ai dám chống đối con, ta nghĩ tiểu tử Vô Danh chắc mang hết vốn liếng đè chết kẻ đó.”

“Không ngờ, đường đường là Đại Thống Lĩnh danh tiếng lẫy lừng khắp đại lục lại có lúc như người tầm thường. Sảng khoái, nào ta mời ngài một ly.”

“Cạn.”

“Haha, mấy đứa nhỏ này. Thân già ta cũng hy vọng các con mãi thủ túc kề vai như thế, có như vậy ta cũng an lòng.”

“Không nói nữa, mau mau thu dọn ta cũng thấy đói rồi. Gia gia ta đỡ người.”

“Được.”

Phạm Thái Công lúc này đang an toạ trên một chiếc ghế được làm bằng bạch ngọc nguyên khối trong gian phòng rộng lớn. Phía trước mặt là một tấm ngọc phản bằng hồng ngọc bắt mắt, xung quanh cũng được sắp xếp nhiều chiếc ghế bằng ngọc khác. Đưa tay trái lên nhìn vào chiếc đồng hồ của mình, Phạm Thái Công không khỏi chau đôi mày đen quặm lại, tặc lưỡi tỏ vẻ khó chịu nhiều phần.

Khi sự kiên nhẫn đã lên đến đỉnh điểm, Phạm Thái Công vừa muốn phân phó thuộc hạ lần nữa đến phòng của Lưu Gia Nghiêm thì cánh cửa lớn của căn phòng khẽ chậm rãi được đẩy vào.

Nhìn thấy bóng dáng Lưu Gia Nghiêm từng bước tiến đến, Phạm Thái Gia ngay lập tức thu liễm sự khó chịu trên gương mặt vào trong nhanh chóng, rồi thể hiện ra một thái độ trời vực hoà nhã, chào đón khách.

“Lưu gia chủ người đến rồi, mời ngài.”

“Để Phạm Gia chủ chờ lâu rồi. mong thứ lỗi cho. Có tuổi rồi nên cẩn thận một chút.”

“Lưu gia chủ nói gì vậy chứ? Ngài đến đã là vinh hạnh của ta, cho dù có phải đợi thêm ngài một ngày cũng đáng mà.”

“Lần sau chỉ cần ngài bố trí lại một chút, ta cũng không vì một bữa cơm mà phải tốn công nhọc sức như vậy.”

“Danh nhi. Phạm gia chủ đừng để bụng người trẻ tuổi, haha.”

“Không dám, mời mọi người ngồi.”

Sau khi Lưu Gia Nghiêm cùng Lưu Vô Danh an toạ, thấy hai người còn lại vẫn đứng phía sau không nói gì. Lưu Gia Nghiêm liền ra hiệu cho thuộc hạ mời họ sang phòng kế bên dùng bữa, dẫu sao vẫn là người của Lưu Gia không thể xem thường.

Lưu Gia Nghiêm vốn biết Tinh Vô Thiên không muốn danh tính của bản thân bị phát hiện, nếu lúc này ngồi chung với họ. Sợ là không cần nói thì mọi người cũng đoán ra chút ít.

Sắp xếp xong xuôi, Phạm Thái Công vỗ tay mấy tiếng, một vài người phục vụ chậm rãi từ phía rong bước ra, trên tay mỗi người đều bưng một món chiêu đãi thượng hạng, không mất bao lâu, mặt bàn bằng hồng ngọc đã được lấp đầy bằng thức ăn.

“Lúc này chỉ có thể mang ra chút điểm tâm này, mong Lưu gia chủ đừng chê cười.”

“Phạm gia chủ mang bấy nhiêu đây món ngon, nếu như ta chê chẳng khác nào bất kính quá. Nhưng ngài mang nhiều như vậy là nói ta hay Lưu gia chủ có bao tử của cá voi đây.”

“Danh nhi, không được càng quấy nữa.”

“Lưu gia chủ không sao? Người trẻ tuổi có chút ngông cuồng thôi mà, không biết xưng hô thế nào?”

“Vô Danh, một kẻ ăn bám tại Lưu Gia không cần để tâm.”

“Vô Danh, chẳng lẽ là Lưu Vô Danh, đại thống soái quân lực của Lưu Gia, người được mệnh danh trong Tam Tinh Chiến Thế - Nhất Tinh Đại Thống Soái.”

“Không dám nhận, chỉ là danh xưng người đời tự đặt cho.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.