Đã qua một thời gian rất lâu mà vẫn chưa thấy Thiên Tử đi ra, các văn võ bá quan bên ngoài bắt đầu cảm thấy lo lắng.
_Thừa Tướng, ngài nói xem Thiên Tử tại sao tới giờ này vẫn chưa trở ra vậy?
Khương Văn Hoán cố gắng nghe ngóng động tĩnh bên trong chính điện, nhưng rất tiếc hắn không thể nghe được gì.
_Khương tướng quân cứ yên tâm, ngài cũng biết bệ hạ là thân truyền của Kiếm Tu Quốc Sư, làm sao có thể có việc gì xảy ra được.
Thương Dung vuốt vuốt râu nói.
_Ngài nói như vậy cũng có lý. Nhưng ta sợ lại có chuyện xảy ra như lúc Tế Lễ lần trước.
Khương Văn Hoán cảm thấy lo lắng không yên, hắn biết Thiên Tử một thân đạo thuật cao thâm, người như hắn không thể so sánh được, nhưng sau sự việc ở Tế Lễ, hắn biết rằng ngoài kia tiên nhân đầy rẫy, kẻ có mưu đồ cũng không ít. Thương Dung nghe Khương Văn Hoán nhắc tới việc ở Tế Lễ, trong lòng lão cũng cảm thấy không yên.
_Chúng ta cùng đi vào.
Phất tay, dẫn theo đoàn người tới trước cửa chính điện.
_Bẩm Thiên Tử, ngài có việc gì cần sai khiến hay không ạ?
Thương Dung cung kính nói, những người khác đều yên lặng lắng nghe động tĩnh bên trong.
Qua một khoảng thời gian, nhưng bên trong vẫn không hề có bất cứ âm thanh nào phát ra, Thương Dung đưa mắt nhìn Khương Văn Hoán gật đầu, ngay lập tức cánh cửa chính điện bị đạp tung, tất cả văn võ bá quan đều hoảng hốt khi thấy Thiên Tử đang nằm bất tỉnh ở một bên.
_Thiên Tử… Thiên Tử… người có sao không?
Khương Văn Hoán nhanh chóng chạy tới đỡ Hoàng Minh ngồi dậy, hắn thử đưa tay lên mũi Hoàng Minh rồi thở phào nhẹ nhõm.
_Khương tướng quân, Thiên Tử không có mệnh hệ gì chứ?
Nhìn đôi mắt nhắm nghiền của Hoàng Minh, Thương Dung cảm thấy vô cùng hốt hoảng, hắn không ngờ rằng lại có kẻ muốn ám hại Thiên Tử.
_Thiên Tử ngài ấy không có mệnh hệ gì, chỉ là ngất đi một chút thôi.
Nghe Khương Văn Hoán nói, ai nấy cũng thở phào nhẹ nhõm, nếu như Thiên Tử có mệnh hệ gì chắc chắn cái đầu của bọn hắn cũng không thể nằm im trên cổ được, nhưng hôm nay xảy ra chuyện này, bọn hấn khó có thể không bị khiển trách được.
_Ưm… Khương tướng quân… Thương thừa tướng, còn có… các người tại sao đều ở đây hết vậy.
Hoàng Minh từ từ mở mắt, khó khăn nói, hắn cảm thấy trong đầu đau như búa bổ, toàn thân yếu ớt.
_Là chúng thần thấy bệ hạ ở bên trong rất lâu nhưng không có động tĩnh gì nên mới lại gần tìm hiểu, gọi một lúc không thấy ngài lên tiếng nên thần đành phải phá cửa xông vào. Lần này là do hạ thần bảo vệ không chu toàn, thiếu chút nữa nguy hiểm tới tính mạng của bệ hạ, xin bệ hạ trách tội.
Khương Văn Hoán quỳ xuống, dập đầu nói, ngay sau đó tất cả văn võ bá quan ở đó cũng mau chóng quỳ xuống, trong lòng tất cả đều sợ sệt, không một ai dám ngẩng đầu lên nhìn.
_Ta đã như vậy bao lâu rồi?
Hoàng Minh kinh ngạc nói.
_Bẩm bệ ha, đã hơn năm canh giờ rồi ạ.
Hắn đã bất tỉnh hơn năm canh giờ rồi sao? Chết tiệt, lão bà bà Nữ Oa kia ra tay thực sự độc ác a, chẳng qua chỉ là hôn và sợ soạng một chút bức tượng của ngươi thôi mà, có cần phải như vậy không. Hoàng Minh trong lòng hậm hực, nhưng hắn nhớ lại lúc đó, khi môi hắn chạm vào môi bức tượng kia, tay hắn chạm vào khối ôn nhu trước ngực tượng Nữ Oa, mọi thứ đều rất thật, hắn chắc chắn lúc đó thức hắn chạm vào không phải là bức tượng đồng lạnh lẽo mà chính là da thịt.
Chẳng lẽ hắn điên rồi hay sao? Hoàng Minh lắc đầu tự giễu, chắc chắn là do tác dụng của mê hương kia. Nghĩ tới mê hương kia, Hoàng Minh rốt cuộc không hiểu là ai có thể bố trí, hắn không nghĩ Nữ Oa sẽ rỗi hơi tới mức dùng thứ này, nhưng mặc kệ là ai, chắc chắn kẻ đó chỉ muốn hắn cùng Nữ Oa xung đột.
Nhìn Thiên Tử hết tức giận rồi lại cười, lâu lâu lại lắc lắc đầu rồi lại trầm ngâm suy nghĩ khiến tất cả mọi người đều cảm thấy tò mò, nhưng bọn họ cũng không có cái lá gan đó, duy chỉ có Thương Dung là người dám lên tiếng.
_Thiên Tử, ngài có sao hay không?
_Hả! À, ờ ta không sao? Chỉ là ta nhớ lại những lời lúc nãy Nữ Oa nương nương căn dặn ta mà thôi.
Hoàng Minh giật mình đáp. Trong đầu hắn lúc này nảy ra một ý tưởng.
_Là Nữ Oa nương nương báo mộng cho ngài sao?
Tất cả đều vô cùng kinh ngạc, vậy chẳng phải Thiên Tử bị ngất là do Nữ Oa nương nương hóa phép hay sao?
_Đúng vậy, nương nương đã báo mộng cho ta, chỉ điểm cho ta nên làm những gì tiếp theo để giúp cho Đại Thương vững mạnh.
Hoàng Minh thể hiện vẻ mặt cung kính hướng về phía tượng của Nữ Oa nói khiến tất cả văn võ bá quan đều tin sái cổ, nhưng nào ai biết rằng, trong lòng hắn bây giờ đang cười mỉm cười giảo hoạt. Hắc hắc, Nữ Oa nương nương a, cảm ơn ngươi đã cho ta cái cơ hội này, ta nhất định sẽ tận dụng nó thật tốt.
Một tuần sau cuối cùng Tử Tân cũng trở về, nếu hắn không nhanh chóng trở về có khi Hoàng Minh đã tới Tam Tiên đảo mà lôi hắn về mất. Những ngày gần đây hắn phải liên tục vác mặt lên ngồi chầu, đây là thứ hắn cực kì ghét nhất, những chuyện cần giải quyết thì chất hàng đống, mặc dù có Khương Văn Sắc cùng Dương Cửu hỗ trợ giúp hắn nhưng hắn cũng cảm thấy thân thể rã rời.
_Hắc hắc, sư đệ yêu quý a, mấy ngày nay vất vả cho đệ rồi.
Tử Tân tiến đến bên người Hoàng Minh, vẻ mặt nịnh nọt.
_Hừ, ngươi thì cùng lão bà ngươi ngao du sơn thủy, có biết rằng ta ở đây thiếu chút nữa bị người ta đánh chết hay không?
Hoàng Minh hừ lạnh, hắn có ngu cũng không thể tin lời của tên sư huynh này được. Chẳng lẽ Tam Tiêu nương nương giữ phu thê các ngươi lại để nhìn các ngươi âu yếm hay sao?
_A, làm gì có kia chứ, nhưng cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì.
Nghe Hoàng Minh nói, khuôn mặt Tử Tân lập tức nghiêm lại.
Hoàng Minh liền đem chuyện ở Miếu Nữ Oa nói ra, Tử Tân nghe xong cũng âm thầm gật đầu.
_Chắc chắn có bàn tay kẻ nào đó nhúng vào, nhưng nếu làm cho chúng ta xảy ra mâu thuẫn với Nữ Oa nương nương thì hắn có được ích lợi gì kia chứ?
Quả thực Hoàng Minh cũng không nghĩ ra kẻ đứng đằng sau chuyện này là ai, một người có thể qua mặt Thánh Nhân bố trí mê hương thì ắt hẳn cũng là Thánh Nhân. Nữ Oa thì không thể rồi, nàng ta không điên tới mức dùng mê hương để cho mình giở trò vô lễ như vậy được, chẳng lẽ nói nàng ta bị mãn kinh lâu năm nên sinh tật? Điều này quả thực khó có khả năng. Thông Thiên Giáo Chủ mặc dù chưa tỏ thái độ nhưng dù sao cũng là người nhà, chắc chắn không phải là ông ta được. Lão Tử với hắn coi như cũng có chút hợp nhau nên cũng có thể loại trừ. Chuẩn Đề và Tiếp Dẫn chưa hề gặp mặt qua, hắn không tin hai người này có thể rảnh rỗi tới mức đó. Tình nghi duy nhất chỉ có Nguyên Thủy Thiên Tôn mà thôi, nhưng nếu thực sự là lão thì động cơ của lão là gì? Chẳng lẽ là mượn tay Nữ Oa báo thù cho mấy người Nhất Hoa? Càng suy nghĩ càng rối, Hoàng Minh đành phải bỏ qua.
Vài ngày sau đó, Tử Tân ra một đạo chiếu chỉ, trong đó viết.
Đầu tiên, lập ra các trường lớp ở các địa phương, không phân biệt sang hèn, chỉ cần có tâm hướng học và trả đủ tiền học phí là có thể theo học, điều này khiến cho dân chúng hết sức vui mừng, từ trước đến nay, học hành chỉ giành cho những công tử hay tiểu thư nhà giàu có mà thôi. Và thầy đồ cũng được trả lương rất hậu hĩnh, nhưng muốn làm được cũng không phải là dễ, cần phải trải qua việc kiểm tra nghiêm ngặt, có giấy xác nhận của triều đình mới có thể dạy học.
Thành lập Lục Bộ, trong đó có.
Bộ Lại do Thương Dung đứng đầu, chuyên phụ trách việc quan tước, phong tước, ân ban thuyên chuyển, lựa chọn, xét công, bãi truất và thăng thưởng, bổ sung quan lại cho các địa phương.
Bộ Lễ do Tỉ Can đứng đầu, chuyên phụ trách việc lễ nghi, tế tự, khánh tiết, yến tiệc, trường học, thi cử…
Bộ Hộ được giao cho Phí Trọng chưởng quản, chuyên phụ trách về ruộng đất, nhân khẩu, kho tàng, thu phát, bổng lộc, đồ cống nạp… mặc dù ai nấy đều cho rằng Thiên Tử quá coi trọng Phí Trọng nhưng tất cả bọn họ đều sai lầm. Tên béo Phi Trọng mặc dù chỉ là nịnh thần, nhưng hắn được Hoàng Minh tiêm nhiễm rất nhiều thứ vào đầu, cộng thêm tính cách của hắn, những thứ này chắc chắn không thể thất thoát đi đâu được, việc này hắn có thể làm tốt hơn tất cả.
Bộ Hình do Văn Trọng đứng đầu, giữ về luật lệnh, hình phạt án tù, ngục tụng và xét xử người phạm tôi, với đặc quyền “tiền trảm hậu tấu” của Văn Trọng, chắc chắn sẽ không ai dám vuốt râu hùm cả.
Bộ Binh phụ trách binh lính Đại Thương vẫn được giao quyền cho Hoàng Phi Hổ và Khương Văn Hoán cùng nhau giải quyết.
Cuối cùng là Bộ Công coi việc xây dựng thành hào, cầu cống đường sá, việc thổ mộc, thợ thuyền, tu sửa xây dựng, được giao cho tiểu đồ của Văn Trọng là Cát Lập.
Thành lập ra Chiêu Hiền Quán, cho phép bất cứ ai cũng có thể tham gia ứng tuyển chỉ cần là có tài năng, không quan trọng chủng tộc, nếu thực sự có tài có thể đặc cách vào triều làm quan mà không cần trải qua thi cử. Mục đích Hoàng Minh lập ra Chiêu Hiền Quán như vậy chỉ vì hắn nhớ ra rằng, trong Phong Thần còn rất nhiều kì nhân dị sĩ ẩn mình, điển hình như Mai Sơn Thất Quái, hơn nữa trọng điểm của Chiêu Hiền Quán là những người tu đạo, mặc dù những người đạo hạnh cao thâm chưa chắc đã tham gia nhưng cứ kiên nhẫn, chắc chắn sẽ có thu hoạch.
Chiêu Hiền Quán còn mang một ý nghĩa khác, đó là muốn lung lạc lòng dân. Thử nghĩ xem, nếu từ một bình dân bỗng chốc trong một đêm có thể trở thành quan lại, cho dù là cấp thấp thôi thì bọn họ cũng mãn nguyện rồi.
Đặc biệt nhất chính là việc giấy bắt đầu xuất hiện, mặc dù chỉ là làm từ các vỏ thân cây, sợ thân cây, vải hay lưới đánh cá cũ (Phương pháp làm giấy của Thái Luân) nhưng việc giấy xuất hiện khiến cho việc ghi chép dễ dàng hơn rất nhiều.
Khi ban hành những điều trên cũng đã gặp phải không ít người phản đối, nhưng Hoàng Minh dựa vào câu “Nữ Oa nương nương báo mộng” nên tất cả cũng đành phải nghe theo, nghĩ thử xem, Thiên Tử được Nữ Oa nương nương báo mộng, kẻ làm phản đối chính là đi ngược lại ý của nương nương, cuối cùng tất cả đành phải im lặng mà làm theo. Điều này khiến Hoàng Minh cảm thấy một chưởng kia coi như cũng không lỗ a.