Sinh non
Chuyển ngữ: Mẫn Hạ Trấn
__________
Sau khi sức khoẻ của Phó Sơn Hách đã ổn định, Chung Thanh dồn hết tâm sức vào đặt trên người hắn, chỉ sợ lại xuất hiện sai lầm nào đó.
Từ sau lần bị sốt đó, Phó Sơn Hách càng ngày càng dính Chung Thanh, có lần Chung Thanh cố ý dậy sớm để làm bữa sáng cho hắn, nhưng vừa mới đứng trong bếp làm được một nửa thì người nọ đã xông vào bếp, mặt trắng bệch.
Đó là lần đầu tiên Chung Thanh ý thức được rằng Phó Sơn Hách rất thiếu thốn cảm giác an toàn từ anh, anh đã cố gắng tạo cho hắn sự an tâm trong cả hành động và lời nói, nhưng đối phương vẫn như vậy.
Chung Thanh cảm thấy có lẽ có liên quan tới việc Phó Sơn Hách đang mang bầu.
Sau hôm ấy, Phó Sơn Hách mời một người giúp việc Philippine tới, Chung Thanh cũng không có cơ hội triển lãm tài năng bếp núc của mình nữa.
Tuy vẫn hơi tiếc, nhưng hai người dính lấy nhau ngọt ngào mọi lúc mọi nơi cũng khiến Chung Thanh vô cùng hưởng thụ khoảng thời gian này.
Nhiệt độ không khí ở nước J thiên về lạnh, đặc biệt là một tháng sau, nhiệt độ giảm mạnh. Chung Thanh và Phó Sơn Hách dần ít ra ngoài, chỉ mỗi lúc giữa trưa nắng mặt trời đủ ấm mới dắt tay nhau đi dạo, sau đó ngồi trên ghế gỗ ở sân trước phơi nắng.
Đôi lúc, thậm chí Chung Thanh còn có ảo giác rằng hai người cứ thế sống với nhau cho đến già, tới khi hoàn hồn sẽ lập tức ôm lấy Phó Sơn Hách không nói gì.
Phó Sơn Hách không biết anh nghĩ gì, cũng không dò hỏi nhiều, chỉ ôm anh càng lúc càng chặt, khẽ hôn vành tai anh.
Nhưng mỗi lần đều hôn ngược khiến mình nổi phản ứng, cuối cùng chỉ có thể nhăn nhó khó chịu ôm lấy Chung Thanh cọ tới cọ lui......
Chung Thanh cứ nghĩ hai người bọn họ sẽ bình thản đợi thời gian trôi dần trôi như vậy.
Nhưng ông trời thích đối nghịch lại với lòng người.
Ngày xảy ra chuyện, bên ngoài trời mưa to.
Chung Thanh phát hiện thấy ở sân trước có một con mèo con đang run bần bật, không biết bị ai ném tới đây, nó cuộn tròn người trong cái thùng giấy, toàn thân run rẩy, nhìn anh khẽ kêu meo meo meo.
Chung Thanh nhíu mày, vương tay ra bưng thùng giấy vào trong nhà.
Trong phòng khách, Phó Sơn Hách đang ngồi xem video nuôi dạy trẻ nhỏ, thấy trong tay anh bưng một thùng giấy, ánh mắt tỏ vẻ nghi hoặc.
"Không biết là ai vứt mèo con đi, nếu em ra chậm một lúc nữa thôi thì có lẽ nó đã bị chết cóng mất rồi." Chung Thanh vừa nói vừa nhờ người giúp việc Philippine qua đây cầm giúp, hai người tìm đại một cái hộp rồi bỏ thêm tấm đệm vào trong, sau đó thả mèo con vào trong hộp rồi để sát lại gần lò sưởi ấm áp bên cạnh tường.
Nhìn bé mèo con dần dần hết run rẩy, chỉ có chút cảnh giác cuộn người thành một nắm nhìn xung quanh, Chung Thanh cười cười đổ nước ra cho nó uống, sau đó bảo người giúp việc Philippine ra ngoài mua giúp vài bịch thức ăn mèo về cho nó ăn.
Phó Sơn Hách luôn ở bên cạnh anh quan sát, hắn không quá thích mấy loài động vật nhỏ, nhưng thấy Chung Thanh nhìn chằm chằm bé mèo con, vẻ mặt mềm mại dịu dàng hơn bình thường, trong lòng hắn chợt thấy tủi tủi, nhưng vẫn không để lộ biểu cảm ra ngoài mặt, chỉ thấp giọng hỏi: "Em muốn nuôi nó à?"
Chung Thanh nhìn hắn, rồi lắc đầu trả lời: "Nhà mình không hợp để nuôi, chờ đến lúc anh sinh xong, cả anh và con đều cần phải được chăm sóc cẩn thận, nhỡ đâu mèo con này nghịch ngợm vô tình khiến anh bị thương là không ổn. Hơn nữa hình như anh đâu có thích động vật nhỏ, chúng ta không nuôi nó nữa, mấy hôm tới em sẽ sang hỏi hàng xóm xem người ta có muốn nuôi mèo không......"
Lúc nghe thấy câu 'nhà mình' ngay đầu tiên của Chung Thanh, tâm tình của Phó Sơn Hách lập tức tươi lên hẳn, thậm chí còn hơi hưng phấn, nhưng hắn vẫn cố gắng kiềm chế: "Nếu em muốn nuôi cũng được, không cần để ý tới anh đâu, dù sao cũng có thể để cho nó một mình một phòng mà......"
Chung Thanh bật cười, chợt nghiêng đầu nhìn hắn: "Thật ư?"
Mắt anh sáng lấp lánh, khoé miệng hơi cong cong, nụ cười hiếm thấy lộ chút hồn nhiên, Phó Sơn Hách nhìn mà hơi sững sờ, sau một lúc lâu mới gật đầu: "Ừ."
Chung Thanh bỗng ngửa đầu hôn hắn một cái, hoàn toàn không có những động tác như khua chân múa tay vì sung sướng, mà thay vào đó là giở giọng trêu chọc: "Ha ha ha...... Sao trông anh ngốc thế chứ! Anh không thích động vật, sao em có thể tuỳ tiện nuôi tụi nó, hơn nữa hai ta cũng không ở đây lâu dài, vẫn nên tìm cho nó một chủ nhân thích hợp thì hơn. Với cả em không biết chăm mấy đứa nho nhỏ như vậy đâu, quan tâm lo lắng cho bé con trong bụng anh đã là cố gắng lắm rồi......"
"Thanh Thanh......" Ánh mắt Phó Sơn Hách tối lại, đột nhiên bước qua bế anh lên vừa hôn vừa cắn.
Cuối cùng, Chung Thanh bị hôn sưng cả môi ôm mèo con đi sắp ổ cho nó cẩn thận, rồi ôm Phó Sơn Hách cùng nhau nhàn nhã nằm trên sofa bắt đầu xem tivi.
Phó Sơn Hách vẫn luôn nằm cạnh Chung Thanh, nhưng không xem tivi mà chỉ ngắm đi ngắm lại gương mặt anh như thể nhìn mãi cũng không đủ, anh cũng mặc cho hắn ngắm, còn mình thì chuyên tâm xem chương trình nuôi dạy trẻ nhỏ trên tivi, ghi nhớ kỹ vài kiến thức về thai phụ và trẻ sơ sinh.
Chuyện xảy ra quá đột ngột, cho tới khi Chung Thanh nhận ra cánh tay đang ôm anh chợt buông ra, Phó Sơn Hách đã hơi bất thường.
Trên mặt Phó Sơn Hách rịn một tầng mồ hôi lạnh, mặt trắng bệch, đang ôm chặt lấy bụng gọi tên anh, giọng run rẩy đến đáng thương.
Tình trạng của đối phương thoạt nhìn thực sự không thể tệ hơn được nữa, trong khoảnh khắc ấy, hồn phách Chung Thanh suýt thì bị doạ rớt hết ra ngoài, anh vội vàng xoa xoa mặt hắn hỏi hắn sao vậy.
Anh vừa tới gần, Phó Sơn Hách đã lập tức ôm chặt lấy anh như thể bắt lấy cọng rơm cứu mạng, khẽ rên rỉ: "Ưm, đau......"
Một tiếng kêu đau ấy khiến Chung Thanh cảm giác như máu toàn thân bị rút đi, người anh lạnh toát ngó khắp xung quanh kêu hò người tới, nhưng người giúp việc Phillipine không ở đây, anh lại không dám buông Phó Sơn Hách ra, đành phải dùng một tay với lấy điện thoại ở gần đó, đỏ mắt gọi cấp cứu.
Đối phương hỏi kỹ địa chỉ chỗ anh rồi bảo anh cố gắng ở nhà đợi, sau đó nhân viên y tế lại hỏi han tỉ mỉ tình huống từ lúc Phó Sơn Hách bắt đầu bị đau.
Chung Thanh nhìn thấy bộ dạng đau đớn của Phó Sơn Hách thì lời nói ra khỏi miệng cũng lắp bắp lộn xộn: "Bây giờ anh ấy đang rất khó chịu, rất, rất đau! Xin mọi người hãy tới đây nhanh lên...... Ừm đúng, đúng vậy! Vâng! Anh ấy lại đau rồi! Đúng! Có gì đó không ổn lắm......"
Lúc nhân viên cứu hộ của bênh viện tới, Phó Sơn Hách vẫn ôm chặt Chung Thanh không chịu buông ra, Chung Thanh cứ thế nằm lên xe cứu thương với hắn luôn.
Trước khi xe tới bệnh viện, y tá đi theo trên xe kiểm tra tình trạng của Phó Sơn Hách, cau mày thông báo có lẽ là sinh non.
"Sinh non? Đang yên đang lành sao tự dưng lại sinh non...... Vậy, vậy anh ấy liệu có gặp tình huống nguy hiểm gì không?!" Chung Thanh ôm chặt lấy Phó Sơn Hách đang run rẩy vì đau đớn, ngửa đầu nhìn những người kia.
"Đời sau của phẫu thuật đồng tính có công năng sinh sản vốn dĩ đã khác với người bình thường, tỷ lệ sảy thai và sinh non vô cùng cao, nhưng sinh non thuận lợi sinh được đứa bé ra cũng có rất nhiều...... Trước hết anh đừng lo lắng quá......" Nhân viên y tế cố gắng an ủi anh.
Chung Thanh căn bản không nghe lọt những lời an ủi ấy, anh ôm lấy Phó Sơn Hách đang được nhân viên y tế hướng dẫn thả lỏng người, không ngừng hôn lên trán và mặt hắn, lặp đi lặp lại: "Anh đừng sợ, có đau lắm không anh? Anh đau thì cứ kêu lên đi! Đây là lần cuối cùng, sau này không bao giờ sinh nữa, nhất định không cần sinh nữa! Phó Sơn Hách...... Chồng ơi! Em chỉ cần anh thôi!"
Đây là lần đầu tiên Chung Thanh gọi Phó Sơn Hách là chồng, trước đó ngay cả khi bị hắn đè lên giường cưỡng bách anh gọi hắn là chồng, anh cũng luôn không thể gọi một cách hoàn chỉnh bởi một số lý do nào đó khó nói nên lời.
Phó Sơn Hách nghe được câu ấy, người bớt run rẩy hơn một chút, gian nan ngẩng đầu nhìn anh, Chung Thanh che mắt hắn lại không cho nhìn: "Chồng em ngoan nào, anh nằm yên đi, đến bệnh viện là không sao nữa rồi, nếu anh mà xảy ra chuyện em sẽ đi tìm Liên Phi!"
Câu nói ấy quả nhiên có tác dụng, Phó Sơn Hách nhất thời liều mạng bắt lấy tay anh, khàn giọng lắp bắp: "Không...... Không được!"
Trong giọng hắn có ba phần ra lệnh, bảy phần còn lại là khẩn cầu.
Hai mắt Chung Thanh chua xót, lòng đau như cứa từng khúc, lại chỉ có thể nghẹn ngào vừa nói vừa hôn đôi môi mỏng kia: "Vậy anh phải nghe lời nhé, đừng xảy ra chuyện! Anh mà khoẻ mạnh thì em vẫn sẽ yêu anh nhất!"
Khi cửa phòng phẫu thuật được đẩy mạnh ra, Phó Sơn Hách vẫn không muốn buông Chung Thanh.
Chung Thanh cũng không muốn chờ ở bên ngoài, đành phải câu thông với bác sĩ: "Anh ấy bây giờ thực sự không thể rời khỏi tôi, trong thời khắc mấu chốt này nếu tôi có thể ở bênh cạnh anh ấy động viên an ủi, chỉ số tinh thần của anh ấy chắc chắn sẽ tốt hơn! Như vậy chẳng phải cũng sẽ có lợi đối với quá trình phẫu thuật hay sao? Tôi chắc chắn sẽ không quấy nhiễu mọi người......"
Ở bệnh viện không phải chưa từng có tiền lệ khi thai phụ sinh sẽ có chồng vào phòng phẫu thuật cùng, hơn nữa lời Chung Thanh nói cũng không phải nói bậy, bởi vì khi đau đớn khổ sở nhất mà Phó Sơn Hách vẫn cố gắng ôm chặt lấy Chung Thanh, trong suốt quá trình chỉ có Chung Thanh an ủi mới khiến hắn quên bớt đi đau đớn.
Sau một hồi suy xét thì bác sĩ mổ chính trực tiếp bảo Chung Thanh đi thay quần áo rồi lát nữa vào cùng.
Chung Thanh thở phào nhẹ nhõm, vừa hôn vừa khuyên nhủ Phó Sơn Hách, mãi mới khiến hắn tin tưởng là anh sẽ tuyệt đối không rời khỏi hắn, sau đó nhanh nhanh chóng chóng đi thay quần áo rửa tay tiêu độc sạch sẽ.
Lúc bước vào phòng phẫu thuật, trong suốt quá trình sinh, Chung Thanh vẫn luôn nắm chặt tay Phó Sơn Hách, không ngừng thủ thỉ nói chuyện bên tai hắn.
Cơ bản đều là "Em thích anh lắm" "Anh nhìn xem đi"......
Sau khi được gây mê, Phó Sơn Hách đã không còn chật vật đau đớn như trước nữa, cho dù ý thức dần dần mơ hồ, hắn vẫn mê mang muốn nhìn thấy Chung Thanh.
Hắn hơi hé miệng, bờ môi khẽ nhúc nhích.
Chung Thanh biết, hắn đang gọi mình.
"Em đây." Đôi mắt anh chợt ướt nhoè, nặng nề hôn lên mu bàn tay Phó Sơn Hách, trong lòng thầm nghĩ, nếu Phó Sơn Hách có xảy ra chuyện gì, thế giới này cũng chẳng còn vui vẻ thú vị nữa, vậy anh...... vậy anh cũng chẳng thiết sống.
+++++++
29/12/2022
Truyện chỉ đăng trên W.🅰️.t.t.🅿️.🅰️.d của chính chủ