Mãi cho tới khi vô thức nghe đi nghe lại tới năm lần, anh mới nhận ra mình đang làm gì, mặt hơi ửng đỏ
Chuyển ngữ: Mẫn Hạ Trấn
__________
Khi Chung Thanh tỉnh dậy, nhớ tới giọng nói kia vẫn cảm thấy tim đập rất nhanh, nhưng cũng may đây chỉ là giấc mơ thôi.
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ vô cùng tươi tắn, anh duỗi người, xuống giường chuẩn bị vào nhà tắm, lúc này, tầm mắt khẽ đảo qua, bỗng phát hiện ra có gì đó không đúng!
Tối qua trước khi đi ngủ Chung Thanh ngồi xem kịch bản, ngậm lấy điếu thuốc cắn cắn cho đỡ buồn miệng, lúc ấy cắn được một lát rồi tuỳ tiện để điếu thuốc ấy trên tủ đầu giường.
Nhưng lúc này, không thấy điếu thuốc kia đâu.
Cuối cùng, Chung Thanh tìm được điếu thuốc kia trong thùng rác.
Anh thề rằng bản thân mình chắc chắn không hề có thói quen mộng du, ký ức cũng chắc chắn không xuất hiện sự nhầm lẫn!
Một ý nghĩ chợt loé lên, anh lại nhớ tới câu nói mình nghe được trong giấc mơ tối qua, da gà da vịt lập tức nổi đầy người!
Rửa mặt xong, Chung Thanh mặt ủ mày chau thay một bộ quần áo khác, lúc xuống tầng dưới thì nhìn thấy Phó Sơn Hách đang ngồi trước bàn ăn.
Sữa bò vừa ấm, trứng gà và sandwich đã hâm nóng.
Chung Thanh kéo ghế ra rồi ngồi xuống, vừa uống sữa bò vừa nhìn chằm chằm vào Phó Sơn Hách: "Phó tổng à, tôi còn ở đây thì không cần phải đặt cơm đâu, đặc biệt là bữa sáng, tôi nhắm mắt cũng có thể......"
"Ừm, không đặt, là tôi làm."
Chung Thanh nghẹn lời, suýt chút nữa bị sặc sữa bò.
Hai mắt Chung Thanh hơi mở lớn nhìn thẳng vào Phó Sơn Hách, Phó Sơn Hách cũng đang nhìn anh, đầu lông mày khẽ nhếch lên.
Nếu anh nhớ không lầm, Phó Sơn Hách chưa bao giờ nấu cơm, người ta thà đặt cơm ngoài chứ không bao giờ muốn uỷ khuất đôi bàn tay mình!
Lẽ nào là do hôm qua anh làm cơm?
Nhưng đây cũng đâu phải thay phiên nhau trực nhật quét dọn vệ sinh!
"..... Thôi, ngài vui vẻ là được rồi." Chung Thanh cắn mấy miếng giải quyết xong cái sandwich, trong lòng bỗng dấy lên chút cảm xúc không thể nói thành lời, anh đứng dậy thu dọn chén đĩa, "Nhưng mà tôi vẫn muốn nói, sau này có chuyện gì thì anh cứ trực tiếp gọi tôi là được, anh phải chú ý nghỉ ngơi chứ...... Hôm nay đoàn phim khai máy, tôi phải tới trước! Có việc gì thì gọi điện nhé!"
Chung Thanh nhanh chóng dọn dẹp phòng bếp, lúc ra tới nơi thì thấy Phó Sơn Hách ngồi bên bàn ăn đã dừng lại động tác dùng bữa sáng, đang ngước mắt nhìn anh.
Dường như đang đợi anh nói gì đó.
Chung Thanh vốn dĩ muốn hỏi "Phó tổng, anh còn chuyện gì sao?", nhưng trong đầu còn đang có chuyện cất giấu, khi mở lời lại trở thành: "Phó tổng, có phải tối qua anh vào phòng tôi không?"
Dứt lời, cả hai người đều sững sờ.
Phó Sơn Hách rũ mắt, đôi mắt vốn như đáy hồ sâu thẳm chợt hiện lên một tia kinh hoảng, nhưng cũng chỉ là một cái chớp mắt ngắn ngủi, nhìn chằm chằm mặt bàn trước mắt không nói gì.
Nhưng một cái chớp mắt ngắn ngủi kia vẫn bị Chung Thanh bắt được, anh không những không đắc ý, mà trong lòng hoàn toàn như bị đối phương lây bệnh, cả người cứng đờ, tâm trạng lúc này như một cuộn chỉ rối.
Thậm chí vô cùng muốn gào lên: Vì sao anh phải hoảng hốt như thế hả Phó tổng? Đây là nhà anh, nửa đêm anh có muốn chạy tới phòng tôi nhảy Disco thực ra cũng không có vấn đề gì hết! Chuyện này có gì ghê gớm đâu đúng không?!
..... Đúng, đúng cái beep! Ôi đệt, thử hỏi một người đàn ông nửa đêm vào phòng của một người đàn ông khác để làm gì?!
"Phải, tôi vào phòng cậu."
Nhận được câu trả lời, Chung Thanh càng luống cuống hơn, thậm chí còn muốn vả vào miệng mình một cái vì đã hỏi câu này ra!
Trước lúc người nọ định mở miệng nói gì đó, anh cầm lấy điện thoại nhìn thời gian, giả bộ vội vàng mở cửa chạy ra ngoài.
......
Sau khi tới đoàn phim, đi theo nhà sáng tạo chính thực hiện nghi thức khai máy, Chung Thanh vẫn cảm thấy hơi hoảng hốt.
Buổi tối có cảnh diễn đêm của Chung Thanh, anh nhìn chằm chằm vào kịch bản, cố gắng dẫn dắt mình tiến vào trạng thái.
Trước khi ăn cơm tối, điện thoại hiện một thông báo, là nhắc nhở thêm bạn tốt trên Wechat.
Ảnh đại diện của đối phương là ảnh mặc định rất đơn giản, thông tin xác minh chỉ có một chữ "Phó".
Chung Thanh không cần nghĩ cũng biết đó là ai.
Nói ra có khi mọi người chẳng ai tin, hai người bọn họ đã chung sống với nhau nhiều ngày là thế, nhưng còn chưa cả thêm được Wechat của đối phương.
Cả buổi trưa đều ngồi đọc kịch, trong lòng Chung Thanh cũng đã vững vàng hơn rất nhiều, lẳng lặng nhìn tấm ảnh đại diện kia, hơi mím môi, ấn đồng ý.
Sau khi trở thành bạn tốt, Chung Thanh cứ nghĩ rằng đối phương sẽ gửi tin nhắn gì đó cho mình, ví dụ như tôi hôm qua tôi làm vậy là có nguyên do khác cậu đừng nghĩ linh tinh nhiều, nhưng mà mãi cho tới lúc ăn cơm tối xong, Phó Sơn Hách vẫn chưa gửi cho anh một chữ nào.
Như vậy...... Thực ra lại rất phù hợp với tính cách hàng ngày của Phó Sơn Hách.
Nhưng anh cũng không rõ mình bị làm sao, nhìn thấy khung tin nhắn trống rỗng ấy, vẫn cảm thấy trong ngực vô cùng bức bối.
Có thể là do ăn no quá......
Cảnh của Chung Thanh phải quay tới hơn bốn giờ sáng, người diễn phối hợp với anh là diễn viên chính Trương Tuyết, trước đó khi tập trung đọc kịch bản anh đã gặp qua người này, ngoài những câu giao lưu cơ bản, hai người gần như chưa hề có liên hệ gì khác.
Bên anh đã quay xong, Trương Tuyết thì chưa kết thúc hoàn toàn, lúc này anh đang nhân lúc nghỉ ngơi lên xe bảo mẫu uống nước.
Chung Thanh đang chuẩn bị lên xe của Triệu Tiểu Tây về khách sạn, phía sau bỗng có người gọi anh.
Là một cô gái khoảng hơn đôi mươi, Chung Thanh rất nhanh đã nhận ra người này, là trợ lý sinh hoạt của Trương Tuyết.
"Anh là Chung Thanh đúng không ạ? Anh vừa mới quay dưới mưa xong, vất vả rồi, chị Tuyết bảo em mời anh đến phòng nhỏ trên xe uống ly trà nóng làm ấm người ạ!"
Mấy năm gần đây, Trương Tuyết được công nhận là nữ vương rating của phim truyền hình, số lượng fans trên Weibo phải lên tới hàng chục triệu người, ba bộ phim truyền hình trong hai năm vừa qua đều đạt thành tích lớn. Cô có xuất thân chính quy, kỹ thuật diễn tốt, ngoại hình tuy không phải quá xinh đẹp nhưng cũng rất có cá tính. Sự nghiệp diễn xuất hiện giờ như mặt trời ban trưa, so sánh với các nghệ sĩ đình đám khác, lượng antifan của cô rất nhỏ, danh tiếng trong nghề cực kỳ tốt, quen biết mọi người nhanh lại có lực tương tác, không giở thói ta đây là diễn viên chuyên nghiệp, bởi vậy cô vẫn luôn được công chúng yêu mến.
Chung Thanh hơi ngạc nhiên, cảnh quay của anh và Trương Tuyết được tính là thuận lợi suôn sẻ, ngoài giao lưu lời thoại kịch bản ra thì hai người gần như chưa trò chuyện gì mấy.
Không ngờ tới trước khi anh về người nọ lại bất ngờ quan tâm như vậy.
"Thay tôi gửi lời cảm ơn tới chị Tuyết nhé, nhưng mà tôi cũng đã thay quần áo ướt rồi, bây giờ đang chuẩn bị về khách sạn, không nên tới làm phiền nữa." Chung Thanh cười.
Cô gái kia có chút ngạc nhiên ngoài ý muốn, sau đó lấy ra một cốc trà sữa ấm đưa vào tay anh: "Như vậy đi, chị Tuyết cũng đã nghĩ tới khả năng anh sẽ không đến nên nhắc em trước hết cứ mang cốc trà sữa tới cho anh. Chị ấy còn nói, đối diễn với anh rất thoải mái, hy vọng sau này anh càng quay càng thuận lời, chị ấy rất xem trọng anh."
Cầm cốc trà sữa, Chung Thanh và cô gái kia đã tạm biệt nhau, sau đó anh lên xe đóng cửa lại.
Triệu Tiểu Tây vừa lái xe vừa trộm liếc anh một cái: "Anh Thanh, ban nãy sao anh không đi thế? Người đó là Trương Tuyết nha, nếu có thể kết bạn với cô ấy......"
"Cô ta rất thông minh." Chung Thanh cắt ngang lời cậu ta, đặt trà sữa sang một bên, "Hiện tại Trương Tuyết đang ở đỉnh cao, ở phim trường không thể không có những paparazzi ngồi rình rập cô ta, đương nhiên cô ta cũng biết điều này. Nếu nửa đêm tôi đột nhiên lên phòng xe của cô ta, scandal nổ ra thì chưa chắc sẽ quá đà, cô ta sẽ không tự đào hố cho mình, cho nên trên xe chắc chắn có người khác. Nhưng ngay ngày đầu tiên tôi đi quay phim đã trở thành một tiểu bạch kiểm tâm tư bất chính học cách lấy lòng nịnh bợ đàn chị, mà đàn chị kia không trở mặt thậm chí còn thản nhiên mời diễn viên đoàn phim lên xe bảo mẫu của mình, quá dễ dãi. Còn về phần tôi bị mắng chửi như thế nào hay bị ảnh hưởng ra sao thì tuỳ vào sức tưởng tượng của cư dân mạng...... Lùi lại một bước mà nói, e rằng đến lúc đó mọi người đã biết cô ta mời tôi qua, hoặc là không tin, hoặc là cảm thấy con người Trương Tuyết thực sự quá tốt bụng, dù sao thì một người tai to mặt lớn đích thân quan tâm một đồng nghiệp chẳng có tiếng tăm, người qua đường đều sẽ có hảo cảm với cô ta. Cậu xem, cho dù có như thế nào, tuy chỉ là một vấn đề nho nhỏ mà thôi, nhưng không hề tổn hại tới cô ta, có gay cấn đi chăng nữa thì cũng không phiền đến cô ta, còn bên tôi thế nào, hoàn toàn không nằm trong phạm vi suy xét của cô ta."
"Hả?"
Chung Thanh hắt xì một cái, nói tiếp: "Cô ta không ngốc, nếu thực sự muốn quan tâm tôi thì ngay khi tôi vừa quay xong cảnh mưa sẽ lập tức mời tôi tới phòng xe của cô ta, sẽ hữu dụng hơn nhiều so với lời mời ban nãy. Đúng là quan tâm tới người khác đấy, nhưng thực chất là muốn suy xét tình cảnh của người khác hơn."
Trước nay Triệu Tiểu Tây chỉ mới tiếp xúc với mấy nghệ sĩ nhỏ, tuổi không lớn, con người cũng đơn thuần, lúc này nghe anh giải thích xong, đôi mày nhỏ nhăn lại: "Sao cô ta lại như vậy......"
"Lái xe của cậu đi, yên tâm, anh Thanh của cậu cũng không phải là một tên lơ mơ."
Một chiêu này, quả thực sẽ dùng được với những người mới hoặc những người có tâm tư đơn thuần, nhưng đối với Chung Thanh......
Hơ hơ, ai cũng đều là cáo già nghìn năm mà, không phải sao?!
À không, thực ra nếu xét trên thành tựu thực tế hay là tuổi thật, thì anh còn già đời hơn một xíu so với Trương Tuyết.
Triệu Tiểu Tây rầu rĩ nhìn kính chiếu hậu: "Vậy nếu sau này......"
"Yên tâm, cô ta không rảnh rỗi như vậy đâu", Chung Thanh cười cười, "Thực ra chuyện này cũng không vấn đề gì, cô ta có vẻ không xấu, nhưng tâm nhãn quá nhiều. Cơ mà những lúc quay phim cô ta cũng rất nghiêm túc, như thế là đủ rồi. À phải rồi, ngày mai giúp tôi mua trái cây nhiều nhiều chút nhé, khi nào ăn cơm hộp sẽ chia ra tặng cho các nghệ sĩ ở đó, cứ mua nhiều đi, cả phần cho trợ lý của Trương Tuyết nữa, đừng cố ý lộ liễu quá."
Thực ra qua chuyện này, anh cũng có thể yên tâm hơn một chút.
Con người của Trương Tuyết, tuy nhiều tâm nhãn nhưng thực ra sẽ không dùng thủ đoạn bậy bạ đùa cợt trong phim trường. Nguyên nhân cũng bởi cô thông minh nên càng chứng tỏ được rằng cả một bộ phim này đều là nhờ vào thành tựu của mỗi cá nhân, diễn tốt, vai diễn sẽ hot, người có tài năng cũng theo đó mà đi lên.
Những suy nghĩ lòng dạ hẹp hòi ấy, anh tránh đi là được.
Về tới khách sạn, Chung Thanh cắm sạc điện thoại rồi đi tắm.
Lúc tắm xong đi ra thì thấy trên điện thoại có thể mấy thông báo mới từ Wechat.
Phó Sơn Hách: Quay xong rồi sao?
Đây là mười phút trước.
Phó Sơn Hách: Sao lại bị cảm?
Đây là sáu phút trước.
Chung Thanh đang định hỏi hắn sao lại biết mình bị cảm, bên ngoài bỗng vang lên tiếng gõ cửa.
Mở cửa ra, là phục vụ ở lễ tân của khách sạn.
"Chào ngài, đây là thuốc mà người khác vừa mới nhờ tôi tự mình đưa tới phòng ngài, ngài xem có đúng là của ngài không ạ?"
Chung Thanh nhận lấy túi thuốc người nọ đưa tới, trong đó có thuốc cảm và nhiệt kế đo tai, bên trên có viết thông tin đặt đơn, nhìn xuống phía dưới, quả nhiên đều là của anh.
Phần ghi chú còn có một hàng chữ: Đừng bảo người xuống lấy, giao lên tận phòng.
"..... Ừm, là của tôi, cảm ơn."
Nhận lấy túi thuốc rồi đóng cửa lại, Chung Thanh nhanh chóng gọi cho Phó Sơn Hách, đối phương cũng bắt máy rất nhanh.
Chung Thanh: "Thuốc và nhiệt kế đo tai là anh bảo người ra đưa tới sao?"
"Ừ."
Hắn nói ra một chữ "Ừ" này, Chung Thanh ngược lại không biết nói gì thêm, cắn cắn môi, đành hỏi: "Anh...... Sao anh biết tôi bị cảm?"
"Hỏi trợ lý của cậu."
"......" Triệu Tiểu Tây là nhân viên của Nguyên Dược, hắn là ông chủ, muốn hỏi đôi câu dễ như trở bàn tay.
Thấy đối phương thản nhiên như vậy, anh cũng không biết nên trả lời thế nào mới ổn.
Im lặng một hồi lâu, Chung Thanh mới nói tiếp: "Cảm ơn anh, tôi chỉ hắt xì vài cái thôi, không sao đâu."
"Uống thuốc trước, sau đó đo nhiệt độ."
Người nọ nói rất nhẹ, rõ ràng chỉ là đối thoại qua di động nhưng Chung Thanh lại có cảm giác ngưa ngưa kỳ quái như thể đối phương đang nói chuyện bên tai mình, vành tai nóng lên, anh lập tức mở loa ngoài, đẩy điện thoại ra xa một chút.
"Ừm, được rồi! Tôi cúp trước nhé!"
Cúp điện thoại xong, anh ngoan ngoãn lấy nước ấm uống thuốc rồi đo nhiệt độ cơ thể, không phát sốt.
Chung Thanh chụp ảnh lại gửi cho hắn.
Chung Thanh không phải Chung Thanh: Anh xem đi, cơ thể của tôi tốt lắm [ảnh chụp]
Phó Sơn Hách gần như hồi âm lại ngay trong một giây, vẫn là một tin nhắn thoại.
"Ừm, đi ngủ sớm đi."
Không biết có phải ảo giác hay không, Chung Thanh cảm thấy đối phương nói chuyện càng ngày càng dịu dàng, mang theo từ tính mê người, tựa như bàn tay gảy đàn, khiến lòng người rung động.
Anh không nhịn được ấn mở nghe lại một lần nữa.
Ôi, dễ nghe dễ nghe!
Mãi cho tới khi vô thức nghe đi nghe lại tới năm lần, anh mới nhận ra mình đang làm gì, mặt hơi ửng đỏ.
+++++++
10/09/2022
Truyện chỉ đăng trên W.🅰️.t.t.🅿️.🅰️.d của chính chủ