Edit: Tịnh
Sau một thời gian không ngừng cố gắng, Lý Tiêu cuối cùng cũng mượn được điện thoại của Chu Dịch Phàm, thuận lợi lấy được số điện thoại của nữ thần từ trong điện thoại.
Lý Tiêu vì thế còn rất hưng phấn. Nhưng trong lòng vẫn là có một chút cảm giác tội ác, chuyện này khiến hắn cho dù đã lấy được số của nữ thần nhưng lại thật lâu không có hành động bước tiếp theo.
Lý Tiêu có cảm giác tội ác á? Thật ra thì không có. Chậm chạp không hành động chẳng qua là vì còn chưa nghĩ ra tiếp theo nên làm như thế nào.
Nhưng bây giờ hắn nghĩ ra rồi. Hắn muốn giả thành nam sinh ngây ngô ngượng ngùng tỏ tình với nữ thần, tấn công bằng tin nhắn nhiệt liệt theo đuổi nữ thần!
Đến mười giờ tối, Lý Tiêu ngồi xếp bằng trên giường của mình, gửi cho nữ thần tin nhắn đầu tiên –“Tôi thích cậu.”
Lý Tiêu gửi xong, đợi một lát. Theo lý thuyết ai nhận được tin nhắn tỏ tình không rõ lai lịch thì đều sẽ nhắn lại là: “Cậu là ai?” Những tin nhắn đại loại như vậy. Lúc này Lý Tiêu sẽ trả lời lại là: “Xin lỗi tôi không có dũng khí nói trước mặt cậu. Đừng hỏi tôi là ai? Hãy cho tôi yên lặng thích cậu, được nhìn cậu từ xa, chỉ cần như vậy là được rồi.”
Có phải là rất ngây thơ nhưng cũng thâm tình lắm không?
Lý Tiêu cứ thấp thỏm chờ đợi hồi âm như vậy.
Cùng lúc đó, cũng khoanh chân ngồi ở trên giường đọc sách Chu Dịch Phàm bởi vì khát nước nên đi lấy bình nước ở đầu giường. Đang mở nắp ra để uống nước, chợt nghe di động rung lên. Mở di động ra thì thấy, có một tin nhắn đến từ Lý Tiêu.Chu Dịch Phàm kỳ quái nhìn Lý Tiêu, thấy Lý Tiêu ngồi ở trên giường cúi đầu, không biết đang làm gì. Chu Dịch Phàm nghĩ không ra cậu ta đang làm cái quỷ gì nữa. Tay trái cầm bình nước uống nước, tay phải trực tiếp mở tin nhắn……
“Tôi thích cậu.”
Nội dung tin nhắn hiện ra rõ ràng trước mắt, Chu Dịch Phàm trực tiếp phun nước vừa mới uống ra, khiếp sợ không đủ để hình dung tâm tình lúc này của cậu.
Tôi thích cậu?!! Vậy mà Lý Tiêu lại nhắn tin tỏ tình với cậu?!!
Chu Dịch Phàm nhanh chóng tắt di động, ngẩng đầu nhìn trái nhìn phải, sợ ai nhìn lén nội dung tin nhắn. Sau đó cậu mới phát hiện hành vi của mình là hoàn toàn dư thừa, Chu Dịch Phàm bình tĩnh lấy giấy lau miệng. Cậu vứt giấy đi, sau đó vào nhà vệ sinh, rồi quay trở lại phòng.
Hay là mình đã nhìn nhầm rồi ta?
Chu Dịch Phàm đứng ở trước giường, đột nhiên nghi ngờ. Tha thứ cho cậu không thể đối diện với Lý Tiêu vào lúc này, bởi vì cậu hoàn toàn không có chuẩn bị sẵn sàng. Trước đó cậu còn nghi ngờ Lý Tiêu thích cậu, chỉ nghi ngờ mà thôi. Nhưng sau đó cậu không nghi ngờ nữa, hoàn toàn coi Lý Tiêu là bạn bè. Thế nhưng Lý Tiêu lại đột nhiên thổ lộ, nghĩ như thế nào cũng có chút không chân thật!
Chu Dịch Phàm rối rắm, đứng ở tại chỗ cau mày ngẩn người. Mà vừa rồi bất hạnh bị cậu phun nước lên đầu, Tiền Cung yếu ớt nhìn cậu, sau đó yếu ớt mở miệng: “Không sao.”
Lời nói không đầu không đuôi này, khiến Chu Dịch Phàm lấy lại tinh thần.
Không sao? Cái gì không sao? Chẳng lẽ Tiền Cung biết chuyện gì rồi sao?!! Chu Dịch Phàm nghĩ đến đây, trong lòng căng thẳng, ánh mắt nhìn Tiền Cung mang theo một tia lãnh ý – Có nên giết người diệt khẩu không ta?
Tiền Cung đương nhiên cái gì cũng không biết, Chu Dịch Phàm cũng hoàn toàn không phải giết người diệt khẩu. Tiền Cung cầm khăn mặt trên tay, lau tóc: “Cậu phun nước lên đầu tôi, là muốn tôi tỉnh táo lại một chút sao?”
Chu Dịch Phàm nhìn chằm chằm Tiền Cung, rốt cuộc cũng phản ứng kịp. Thoáng nhìn trên bàn gã, trên đó có hình ảnh mát mẻ của phụ nữ.
“Ừ……”
Chu Dịch Phàm rầu rĩ trả lời. Rồi sau đó dường như không có việc gì ngẩng đầu nhìn Lý Tiêu đang nằm ở trên giường một cái. Chỉ thấy Lý Tiêu nằm đối diện với bức tường, không biết có phải là đang ngủ hay không.
Chu Dịch Phàm trở lại trên giường một lần nữa, mở di động ra. Nội dung tin nhắn vẫn như trước ở trên màn hình: “Tôi thích cậu” Bốn chữ rõ ràng không hơn không kém. Sắc mặt Chu Dịch Phàm đột nhiên nghiêm túc lên – Hay là Lý Tiêu đang nói đùa với mình?
(“Tôi thích cậu” trong tiếng Trung được viết là 我喜欢你 ; phát âm là wo shi huan ni ^-^)
Chu Dịch Phàm rối rắm, cậu không biết Lý Tiêu cũng đang rối rắm giống như cậu. Đợi hơn nửa ngày nữ thần vẫn chưa trả lời lại cho hắn, Lý Tiêu trong lòng khó tránh khỏi lo lắng. Chờ đến buồn ngủ luôn, Lý Tiêu quyết định không đợi, nhắn một câu: “Tôi chỉ cần yên lặng quan tâm cậu, không muốn làm cho cậu khó xử, hi vọng cậu không cần từ chối sự quan tâm của tôi. Thời gian không còn sớm, chúc cậu có một giấc mơ đẹp, ngủ ngon.”
Chỉ cần nữ thần nhìn thấy được tin nhắn này thì tốt rồi. Lý Tiêu tin tưởng, chỉ cần kiên trì tấn công bằng tin nhắn, một ngày nào đó có thể khiến cho nước chảy đá mòn. Sau khi nhắn tin xong, Lý Tiêu liền ngủ thiếp đi.
Lý Tiêu ngủ luôn luôn rất tốt. Giờ phút này hắn ngủ rất ngon, không biết rằng, tất cả tin nhắn hắn gửi đi đều nằm trong điện thoại của Chu Dịch Phàm?
Lại nói tiếp, cũng do Lý Tiêu không hiểu rõ tình hình. Cho nên khi lấy được điện thoại di động của Chu Dịch Phàm, nhìn thấy hai chữ “Phạm yi” thì nghĩ rằng đó là số điện thoại của nữ thần Phạm Doãn Y. Không biết Chu Dịch Phàm vẫn còn một số khác cũng nằm trong cùng một cái điện thoại?
Thật ra số kia là số Chu Dịch Phàm chỉ dùng để gọi cho người nhà, bình thường cũng không hay dùng đến. Lúc mua điện thoại mới, cậu tiện tay lưu lại. Trong lúc vội vàng muốn bấm chữ “Phàm”, nhưng do không quen sử dụng điện thoại, nên bấm thành chữ “Phạm”, vì thế lại tiện tay đánh một chữ “yi” (Di), tượng trưng cho “Dịch”. Chuyện trùng hợp như thế này, đánh chết Lý Tiêu cũng không nghĩ ra được.
Với lại, cũng bởi vì Lý Tiêu mở hết danh bạ điện thoại cũng không thấy tên nào gần giống với tên của nữ thần. Hắn hiển nhiên không biết được Chu Dịch Phàm đặt tên Phạm Doãn Y là: “Bé hai” (Nhị Nữu). Cái tên tục khí như vậy sao có thể là của nữ thần? Cho nên Lý Tiêu sẽ bỏ qua chân tướng cũng không có gì kì lạ.
Chu Dịch Phàm nhìn tin nhắn Lý Tiêu mới gửi đến, lại nhìn Lý Tiêu đang quay mặt vào tường. Lý Tiêu đương nhiên ngủ, nhưng mà Chu Dịch Phàm lại không nghĩ như vậy. Cậu cảm giác Lý Tiêu chắc là còn thức, quay lưng lại với cậu, chắc là vì không thể đối mặt với cậu.
Chu Dịch Phàm nghĩ đến lần đó Lý Tiêu kéo cậu ngủ chung trên một cái giường, sau đó còn tắm chung với cậu, thấy thế nào cũng rất tự nhiên, không có một chút cảm giác ái muội nào. Thì ra là giả vờ sao? Bởi vì “Không muốn khiến cho cậu khó xử”.
Đêm nay đối với Chu Dịch Phàm mà nói nhất định là một đêm mất ngủ. Cậu trằn trọc trăn trở khó có thể đi vào giấc ngủ, suy nghĩ rất nhiều.
Lúc cậu học phổ thông, bị anh trai và bạn bè phát hiện tính hướng của mình. Bạn thân của cậu, cũng là hắn mối tình đầu của cậu. Cùng một chỗ ba năm, cũng trải qua một quãng thời gian tốt đẹp. Cẩn thận dè chừng bảo vệ đoạn tình cảm này, không dám để anh trai và người nhà phát hiện. Chính xác hơn, là không dám để ai phát hiện được.
Tình cảm như vậy, tất nhiên là không thể công khai. Mỗi lần đều phải lén lút nắm tay, lúc không ai mới dám hôn môi, chỉ chạm lướt qua. Nhưng Chu Dịch Phàm vẫn tin tưởng, chỉ cần kiên trì, cuối cùng cũng sẽ “vân khai nguyệt minh”.
( Vân khai nguyệt minh: Là Mây tan trăng sáng chăng =))
Tình cảm không vững chắc như vậy, Chu Dịch Phàm sớm nên hiểu rõ. Đến khi thi Đại học, hình như bị anh trai phát hiện, sau khi cùng người kia bàn bạc, người kia quyết định tạm thời rời đi. Để cho Chu Dịch Phàm yên tâm thi Đại học.
Nhưng mà xa nhau hơn một tháng, thế nhưng ngay cả một cuộc gọi, một tin nhắn cũng không có.
Thi cuối kỳ xong thì được nghỉ vào ngày cuối tuần, Chu Dịch Phàm đặc biệt ngồi xe đi tìm người kia. Còn chưa tới nhà cậu ta, xa xa đã thấy một chiếc xe hoa, còn người kia thì đang nắm tay cô dâu dẫn đi ra ngoài.
Tình cảm thời học sinh vẫn còn có chút mơ hồ. Đến khi nhìn thấy người kia cầm tay người khác, tình cảm mơ hồ đó đột nhiên rõ ràng. Bởi vì cảm giác đau lòng sẽ không giả vờ được.
Cảm giác đau lòng sẽ không thể giả vờ được, ngoài đau lòng còn có cảm giác sợ hãi. Người mà cậu yêu, sẽ biến mất hoàn toàn khỏi cuộc sống của cậu, sẽ vĩnh viễn rời xa cậu. Không được!
Khi đó cậu rất kích động, cho nên đã hành động rất ngu ngốc. Chu Dịch Phàm thật sự không muốn nhớ đến.
Từ nhỏ cậu đã được mọi người trong gia đình che chở, anh trai luôn cưng chiều cậu. Cho nên đối với những gì mình thích, cậu sẽ không buông tay. Cũng sẽ không nhẫn nhịn, muốn làm cái gì đều lớn mật mà làm. Cho nên vì người kia, lén lén lút lút bảo vệ ba năm, đã là sự kiên nhẫn lớn nhất của cậu rồi. Tình cảm cậu vất vả bảo vệ bao năm lại bị phá đi như thế, sao cậu có thể nhịn được?
Không nhịn được, cho nên mới hành động ngu ngốc. Mới phát hiện, thế giới này không có tốt đẹp như vậy.
Khi đó cậu đỏ mắt xông vào, nắm tay cô dâu, nói với cô: “Người cậu ta yêu là tôi!”
Giống như người điên vậy.
Anh trai cũng ở đó, rất nhanh liền phát hiện là cậu, cưỡng chế dẫn cậu rời đi. Chỉ để lại người yêu của cậu, và vợ tương lai của cậu ta.
Thật sự là một trò khôi hài.
Ở đó Chu gia cũng được coi là danh môn thế gia. Con trai thứ hai được phủng trong lòng bàn tay của Chu gia lại đi phá hoại hôn lễ của người khác, đã làm mất hết mặt mũi của gia đình họ Chu.
Kết cục của việc này không phải chỉ làm mất hết mặt mũi của Chu gia. Ít nhất là đối với Chu Dịch Phàm thì không phải. Người cha nghiêm khắc chưa bao giờ đánh cậu, vậy mà lại đánh cậu, lần đầu tiên đánh cậu. Mẹ thì khóc, khuyên cậu nhận lỗi với cha.
Nhận lỗi bởi vì người cậu thích là con trai sao? Căn bản cậu có làm sai chuyện gì đâu chứ!
Sau này Chu Dịch Phàm quay trở lại trường học. Cậu cho rằng sau khi trốn thoát khỏi người nhà không hiểu cậu, thì có thể lấy được tự do mà cậu muốn. Lại phát hiện, cậu nghĩ quá ngây thơ rồi. Bạn của cậu, bạn cùng lớp với cậu đều biết: Cậu thích con trai. Biết chuyện cậu vì một người con trai mà giống như người điên đi phá hoại hôn lễ của người ta.
Bạn bè bắt đầu xa lánh, bạn học nhìn cậu với ánh mắt ác ý.
Chu Dịch Phàm không biết chính mình như thế nào chống đỡ qua đoạn thời gian đó. Rốt cuộc hiểu được cảm giác của một người bị coi là quái vật, bị xa lánh, bị cô lập. Giống như một con sơn dương chỉ lỡ một bước, đã rơi xuống vực thẳm vô tận, vĩnh viễn không có điểm dừng, chỉ có thể không ngừng rơi xuống, bị bóng tối bao vây.
Cho dù dũng cảm kiên cường như thế nào, cũng sẽ bị hiện thực đánh bại. Từ lúc ấy, Chu Dịch Phàm học được cách dùng sự lạnh lùng để bảo vệ bản thân.
Thi đại học cũng không phát huy hết khả năng, cũng không để ý. Sau khi thi xong, Chu Dịch Phàm không về nhà. Cho dù vừa ra trường thi, đã thấy anh trai đứng dựa trên ô tô cách đó không xa. Chu Dịch Phàm ném hết đồ đi, bắt đầu đi lang thang một mình. Ban ngày phụ giúp làm việc vặt ở nhà hàng, kiếm lấy một ngày ba bữa, buổi tối tùy tiện tìm gầm cầu là có thể ngủ. Không biết từ khi nào đã qua một tháng, trong một tháng này ngay cả tắm cậu cũng không tắm dù chỉ một lần. Cuộc sống của cậu chưa bao giờ suy sụp lôi thôi như thế.
Sau này cậu bình tĩnh về nhà, cũng là ngày cuối cùng nộp hồ sơ xét tuyển Đại học. Thật ra cậu định học ở nước ngoài, kỳ thi thử trước đó cũng không có vấn đề gì, chỉ cần thông qua phỏng vấn là có thể nhập học rồi. Đáng tiếc vào lúc phỏng vấn kia, cậu bỏ lỡ.
Cậu từng cùng người nọ ước định, sau khi tốt nghiệp đại học sẽ định cư ở nước ngoài, sau khi tốt nghiệp đại học thì sẽ kết hôn, sau đó bọn họ có thể nhận nuôi một đứa con. Nhưng kế hoạch cuộc sống đã bị phá hủy, cậu vì thế suy sụp suốt một tháng. Một tháng là đủ rồi, cuộc sống vẫn phải tiếp tục, chỉ là phải điều chỉnh lại kế hoạch một lần nữa thôi. Chỉ thế thôi.