...TẤT CẢ NHÂN VẬT, SỰ KIỆN, TÌNH TIẾT ĐỀU LÀ HƯ CẤU...
Không biết qua bao lâu, khi cô mở mắt ra lại thấy ánh hoàng hôn rọi vào góc tường. Cô giật mình bật dậy từ giấc mơ, trên người còn có 1 cái chăn nhỏ. Phía trước là 1 bóng dáng quen thuộc đã lâu không thấy!
Dụi mắt để xem rõ hơn, quả thật không phải là mơ trong lòng cô như mớ hỗn độn khó diễn tả được. Anh ta nghe thấy tiếng động liền quay sang nhìn, cô chỉ bất động rồi nhìn anh mỉm cười.
_Dạo gần đây anh bận lắm sao?
Tuyết Nhi nhẹ nhàng hỏi
_Ừm! vết thương của em hết nào rồi!
Mặt anh ta nghiêm trọng nghiên nghiên hỏi
_Cũng ổn thôi, không còn đau như trước nữa hẳn đã dần hồi phục!
Nói xong anh chỉ im lặng nhìn cô, đôi mày nhíu lại anh ta tiến gần đến cô dường như ghé sát đến khuôn mặt. Ji-Hoon vuốt nhẹ lên má Tuyết Nhi giọng chuyển trầm như tra hỏi!
_Mặt em sao thế?
Giọng đầy sát khí, với khuôn mặt đáng sợ khiến Tuyết Nhi ngạc nhiên không phản ứng kịp. "Trông anh ta lạ quá!" Tuyết Nhi sờ vào má, nơi vết bầm kia bị che đi bởi lớp phấn, không ngờ lại bị phát hiện nhanh chóng.
Chỉ ngượng cười, ấp úng biện ra 1 lý do.
_Chỉ là...Buổi sáng không cẩn thận nên va vào tường thôi!
Rõ nét mặt đã biến sắc, nhưng vẫn còn đâu đó ánh mắt dịu dàng thì không, anh nhìn rồi chỉ nhẹ nhàng hỏi.
_Là ai?
Tuy chỉ là câu nói bình thường, nhưng Tuyết Nhi cảm nhận được cái giọng đó khác hẳn thường ngày. Vẫn dịu dàng, nhẹ nhàng nhưng lại có chút gì đó đáng sợ!
Thấy sắc mặt Tuyết Nhi có chút ngạc nhiên, anh ta không hỏi thêm cũng chẵng bắt ép gì. Chỉ là lại có chút bạo dạng, tiến gần đến nắm lấy đôi tay đó!
_Nếu không có kẻ nào làm thì tốt, nhưng em phải biết cẩn thận cho bản thân chứ!
_Dạo gần đây tôi có hơi bận nên không đến thường xuyên, nên em hãy giữ sức khỏe cho tốt!
"Gì vậy, nói cứ như là mẹ châm sốc con vậy, người khác mà nghe thấy, không chỉ là vết bầm này đâu!" Tuyết Nhi chỉ rút tay lại, rồi cũng ấp úng trả lời. Chính bản thân cô cũng cảm thấy lạ, khi ở gần hắn ta dạo gần đây cảm giác như cô không còn là chính mình.
Nhút nhát, ấp úng và có chút cảm giác an toàn khi ở bên anh ta và lại còn cảm giác rất nhớ anh ta?
Tinggggggggg~
_Tôi phải đi rồi, trời lạnh. Em cẩn thận sức khỏe!
Vừa nói anh ta nhẹ nhàng xoa đầu cô, khiến cô bất giác tim đập nhanh hơn.
Nhìn theo bóng lưng to lớn đó, anh ta quay lại nhìn cô. Khiến cho trái tim cô bắt đầu thổn thức, không tin được Tuyết Nhi nắm chặt lấy lòng ngực. Dần nghi ngờ gì đó "Mình...Mình bị làm sao thế? Lại nghĩ đến chuyện ngày hôm đó, ảo giác? 3 chữ "đừng rời xa anh!" khiên cô suy nghĩ rất nhiều.
Nhìn ra bên ngoài, tuyết lạnh phủ trắng xóa. Cô xoa xoa tay cảm thấy bản thân không còn là chính mình. Dạo gần đây có quá nhiều chuyện xảy ra khiến cho cô dần như bị vắt cạn năng lượng vốn có.
Không muốn chóng trả dần cơ thể có thêm nhiều vết thương, chỉ biết vùi vào 2 chữ "cố gắn" không muốn có thêm phiền phức. Tự an ủi bản thân nhiêu đây có đáng là bao!
_Chỉ cần sự việc lắng xuống sẽ ổn thôi! vướn vào tin đồn tình cảm....Mệt thật!
Cô mệt mỏi nằm dài trên bàn, vuốt ve con mèo nhỏ. Chỉ ước rằng được như nó, quá nhiều việc xảy ra khiến cho cô rất mệt mỏi, thứ khiến cô để tâm nhất chính là sự khó chịu trong lòng. Thứ tình cảm không xác định kia "Yêu...Yêu rồi sao?!"
_Yêu gì chứ! 1 người chưa yêu lần nào sao có thể chắc chắn vậy nhỉ?
"Tình yêu khiến người ta mù quán, lẫn quẩn mãi chẵng tìm thấy lối ra, nếu yêu anh ta thật...Thì có lẽ phải xảy ra rất nhiều chuyện không đáng có!"