...TẤT CẢ NHÂN VẬT, SỰ KIỆN, TÌNH TIẾT ĐỀU LÀ HƯ CẤU...
Xem như à trốn học vài hôm nghỉ ngơi tịnh dưỡng, hôm nay đã là 2 ngày kể từ khi ở bệnh viện. Việc lớn xảy ra như vậy ở trường nổi tiếng đương nhiên may mắn trường sẽ trả viện phí để không làm lớn làn sóng dư luận.
Tuyết Nhi mơ màng tỉnh, định đi rửa mặt để hồi bác sĩ đến kiểm tra, nhưng nhìn sang bên cạnh. Người ta hay nói "oan gia ngõ hẹp" quả không sai, hôm nay Ngọc Lương cô ta cũng chuyển đến đây rồi.
_Trông cậu ta tàn tạ quá nhỉ!
_Cũng phải, trả những gì cậu ta đã làm!
Tuyết Nhi thì thầm
Hôm nay trông đã khỏi hẳn nên bác sĩ cũng cho cô xuất viện, nhưng cô vẫn có chút luyến tiết với kì nghỉ khá tuyệt này. Vừa khám xong hẳn thì Ngọc Lương cũng tĩnh, bác sĩ bảo cậu ta nghỉ ngơi hồi sẽ đến kiểm tra!
_Nhìn cái gì chứ!
Ngọc Lương gắng ngượng hỏi
_Gì là gì, tôi hỏi câu đó mới đúng đấy!
_Là cô làm sao?
Ngọc Lương hỏi trong sự tự tin chắc chắn
_Cậu vừa ăn cướp vừa la làng sao? tôi thừa biết không có ai lại điên khùng tự làm mình bị thương cả, cậu biết đó tôi với cậu đều là con mồi của ai đó thôi!
Tuyết Nhi bình thản ngồi trên giường, giọng khiêu khích
_Ý cô là sao?
Ngọc Lương bất ngờ
_Nếu không phải cậu, thì tôi và cậu đều đã bị vướng vào cái bẫy này.!
_À không! là cậu mới đúng, tôi chỉ vô tình đi ngang, không muốn bị luyên lụy nên mới diễn 1 vỡ kịch thôi!
_Cậu nên cẩn thận thì hơn!
Tuyết Nhi vừa cười vừa nói
_......
_Sao vậy? chỗ đó không có camera nên tôi mới nằm đó với cậu thôi, hôm đó tôi đi sớm vả lại không có ai khó mà thoát. Cậu nghỉ là tôi à!
_Hả? tôi còn nghỉ à cậu làm, nhưng ai đời lại tự hại chính mình rồi nằm giữa sân thế cơ chứ!
Tuyết Nhi vừa ăn quả quýt vừa nhăn nhó nói
Thấy Ngọc Lương trầm tư suy nghĩ, như cảm nhận được nguy hiểm đến gần, cậu ta im lặng suy nghĩ gì đó trong rất nghiên trọng. Tuyết Nhi thấy thế chỉ cười rồi quay đi xem điện thoại.
_Hôm nay tuyết rơi khá mỏng nhỉ, nắng âm ấm, thời tiết này ăn quýt là đúng bài!
Tuy đơn giản là nói vậy, nhưng Tuyết Nhi đang tính toán trong lòng về việc này. Có lẽ nó không đơn giản như cô nghĩ ban đầu, mà là 1 chuyện sâu xa khác. "Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? sao mình lại bị lôi vào, cho dù hôm đó mình không nằm đó, thì ý chỉ của nó vẫn hướng về mình? là ai chứ!"
...****************...
_Tớ chép bài cho cậu rồi, có mấy môn cậu học khác khóa thì tớ không biết! nhưng đa số là học chung khóa với tớ nên tớ đã làm giúp cậu rồi, đừng lo!
Nương nhẹ nhàng nói
_Cảm mơn cậu, đâu cần thế, trốn ở đây làm khổ thân cậu rồi. Tối nay khám lần nữa là tớ xuất viện rồi!
Tuyết Nhi ngạc nhiên
_Thôi kệ đi, vậy cho cậu rảnh để nghỉ ngơi. Chứ do tớ cũng rảnh tay á!
_Sao không ở trong phòng mà lại ra đây ngồi vậy, lạnh lắm!
_Không sao, trời hôm nay cũng ấm mà, vả lại có người mà cậu không muốn gặp đâu! cô ta chuyển vào chung với tớ rồi ấy!
Miệng thì nói, tay thì bóc quýt, không biết đã ăn bao nhiêu nhưng Nương mua tới nên được nước lại ăn. Trông ngon miệng nên khó mà ngường được, tuyết đã ngừng rơi nên quấn 1 cái khăn, choàng thêm áo ra ngồi phơi nắng trông ấm áp quá chừng!
_À
_Cậu biết không, dụ đó lớn quá mức luôn! nên cái ông chủ tịch gì đó có cỗ phần trong trường đến luôn á!!!. Làm êm xuôi hết gì đó! nên cậu mới yên ấy, chứ không sẽ có hàng tá phóng viên đến cho mà xem!
Hạ Nương nói trong vẻ tò mò chen chút ngạc nhiên
_!!!!!!
_À...Ừ cậu nói mình mới để ý, việc lớn thế hèn gì lại sóng lặng biển yên mấy nay....!
"Là cái ông chủ tịch đáng ghét đó à, cao tay quá nhỉ!? mà may có anh ta nên mình mới đỡ phải mệt!" Tuyết Nhi thở dài.
_Thôi tớ phải đi rồi, tối tớ đến đón cậu!
_Cơ mà tối nay cậu có học khóa đêm mà!
_Chết!!!! làm sao đây!
_Thôi không sao đâu! dù gì cũng đâu có gì ngoài vài bộ đồ đâu! cậu đi đi kẽo trễ!
_Vậy...Vậy có gì gọi tớ nhé! tớ đi nhé!
Nhìn bóng lưng Hạ Nương rời đi, Tuyết Nhi thở dài 1 cái trông có hơi khó chịu. Tay vẫn bóc miệng vẫn ăn, như xoa dịu cái sự khí chịu đó. Ngồi ở sân bệnh viện, cái sân có vẻ to quá, gió nổi lên làm sự ấm áp tan mất, có lẽ là ngay hướng gió!
_Nhưng sao càng lạnh càng ngon vậy nè!
_Mới đầu mùa nên tận hưởng, chứ tới lúc tuyết rơi ngập cả đầu thì có nước ở trong thư viện 24/24 luôn mất!
Tuyết Nhi xoa xoa tay, bóc quả quýt.
Cho tới khi bọc quýt khi nảy Nương mua giờ đổi lại chỉ còn vỏ quýt, chỉ còn có 2, 3 trái nằm trong lớp áo khoác của cô. Tuyết Nhi mới chịu dừng lại "Như ăn lấy no luôn vậy nè!".
_Lạnh thì dẫn bệnh nhân vào phòng đi, anh làm gì như trời đọa vậy!
1 ông bác sĩ trung niên đi ngang.
Cho tới lúc này cô mới thấy cái lạnh đột ngột nó biến mất đi, cô mới thấy có gì đó sau lưng mình. Bóng của người đằng sau đổ xuống, dài trước ghế cô ngồi, lúc đó cô mới quay người lại, xem kẻ đã đứng sau, từ ban nảy tới giờ! "rốt cuộc là ai?"