...TẤT CẢ NHÂN VẬT, SỰ KIỆN, TÌNH TIẾT ĐỀU LÀ HƯ CẤU...
Hộc hộc.....
"Hy vọng anh ta không cho mình leo cây, hoặc lừa mình!!!"
Ồn ào
Tiếng ồn khắp nơi, tiếng nói pha chút tiếng cười đùa..., đúng là cái không khí này rồi! "quá chuẩn hội sách " Chỗ Tuyết Nhi làm cũng không quá xa, đúng là dư luôn hẳn 1 phút!
_Nhưng mà.....!
_Anh ta ở đâu vậy?
Tuyết Nhi ngó qua ngó lại, tìm hình bóng của anh ta. Tuy có số điện thoại, nhưng cô lại chần chừ không dám gọi, cô ra 1 nói khá yên tĩnh nhưng cũng không yên tĩnh mấy. Chỉ là đỡ ồn ào hơn chỗ ban nảy thôi!
Ánh đèn nơi hội sách khá sáng, nó sáng cả cái công viên. Nơi này sinh viên đi khá đông, nhưng cách ăn mặt trưởng thành của anh ta, cô lại khó nhận ra trong đám đông đó. Tuyết Nhi ngồi xuống 1 cái ghế gỗ gần đó, có lẻ có chút hụt hẫn, cô cúi đầu trong khá mệt.
_Em đợi tôi có lâu không?
_!!!!!!
Tuyết Nhi giật cả mình, ngẩn đầu lên. Nhìn anh ta hôm nay có hơi khác so với thường ngày, áo quốc dân,cổ lọ, quần óng rộng cùng với đôi giày thể thao!. Tóc vẫn vậy vuốt ngược lại sau.
_!!!!
"Trông anh ta trẻ quá!!!!! sao đẹp trai dữ vậy" Như thế bảo sao mà Tuyết Nhi khó mà nhận ra. Thật sự anh ta hôm nay lạ quá!
_Em sao thế, dỗi tôi à?
_À k...không đâu! Trông anh có hơi lạ....
_Tôi xin lỗi, vì có 1 số lí do....Nên tôi đến trễ!
Tuyết Nhi có chút ngại, Không ngại vì sẽ đi chung với 1 người "đẹp trai" như anh ta, mà vì chiều cô nghĩ khá đơn giản. Nên cô chỉ thay bộ váy mà cô thích nhất, xõa mái tóc xoăn, tha 1 tí son rồi đi thôi, nên phấn cũng chả có tí nào, mà đi bằng cái mặt mọc này. Không ngờ lại lâm vào tình cảnh này, nên cô có hơi xấu hổ.
_Em hôm nay trông cũng khá lạ nhỉ, có lẻ chuẩn bị cũng khá chu đáo nhỉ?
_..... C Chiều tôi đi có hơi gấp, nên phấn còn chưa đánh nữa là.....
_Thế sao, nhưng đi với tôi, em như thế nào cũng được cả.
_Trông em thế cũng đẹp lắm!
_Cảm mơn anh!!!!!
Trông không gian khunh cảnh này, vô cùng ái muội, người không biết còn tưởng 2 người đang quen nhau.
_Chúng ta đi thôi, tôi hẹn nhưng đến trễ, thật có lỗi quá!
Ji-Hoon nhẹ nhàng nói
Giọng điệu với cái phong cách này làm Tuyết Nhi cảm thấy như 2 người khác biệt vậy. Nhưng anh ta như này, thì quá đúng gu cô luôn, xuất sắc đến từng sợi tóc!
_Mình bị sao vậy trời????!!!!
Tuyết Nhi lẩm bẩm, vẻ mặt khó chịu
_Em làm sao vậy, không thích sao?
_À không, mình qua kia nhé!!!!!!
Tuyết Nhi cứ mãi cố lãng tránh, cố không để ý đến hắn ta, nhưng hắn ta cứ đi theo cô, trông cô như trông 1 con mèo nghịch ngợm.
_Quyển này, khá lâu rồi nhỉ?
_Hả?
Ji-Hoon cầm lên 1 quyển sách, ngoài bìa đã khá cũ và bám nhiều bụi. Tuy bên ngoài trông không có gì đặc biệt, bìa trắng với dòng chữ "Khi Hoa TuLip Nở".
_Quyển này xuất bản năm 18**, nghe báo loan tin tác giả đã mất cách đây mấy năm, do bạo bệnh thì phải!
_Thật sao.....?
_Ừm, cậu ta viết sách rất hay, nhưng lại ra đi sớm, khoảng thời gian đó tôi chỉ mới 17, 18.
Tuyết Nhi đưa tay lật từng trang sách, mắt đưa xem sơ qua nội dung. Trông cái không gian ồn ào đó, xung quanh Tuyết Nhi và Ji-Hoon, âm thanh như không thể xuyên qua được.
Cô châm chú xem sách, hắn ta lại châm chú nhìn cô, trông rất nhớ thứ gì đó!!
_Hoa tulip đa số thường nở vào tháng 4, 5, tuy chưa biết cậu tác giả, nhưng tôi đoán cậu ta chỉ khoảng 20 tuổi.Vì nội dung khá nghiên về tuổi xuân, tình yêu, chia li.
_Tháng này thường là học sinh sẽ ôn luyện để kiểm tra, ra trường, hoặc lên lớp!
_Ừm cậu ta khoảng chừng vậy!
_Tiết nhỉ? từng câu chữ đều có ẩn ý cả!
_Em nghĩ thế sao?
_Vâng, em thấy thế!
Không biết từ khi nào, vì 1 quyển sách mà 2 người lại nói chuyện, bàn về nó như 2 người rất hiểu nhau.
Tuyết Nhi dường như đã bỏ đi cái rào cản, cái suy nghĩ nghi ngờ về hắn ta. Cô tự nhiên, nói chuyện với anh ta, thật sự là nói về chủ đề này thì có nói đến sáng mai cũng không hết.
Ji-Hoon hắn ta đi từ phía sau, Tuyết Nhi đi phía trước, nhìn như hắn ta đang bảo vệ người yêu của mình vậy. Trông khung cảnh có khác gì đâu! 2 người nói rất nhiều về các thể loại sách khác nhau.
Đi đừng bên này sang bên kia. 2 người gần như đã đi gần hết chỗ có sách để bàn, chỗ nào cũng đã đi đến. Có lẻ 2 người lại hợp nhau về chủ đề này, cái dấu ấn xấu xa mà hắn để lại cũng không còn nữa!
Giờ đây, chỉ để lại hình bóng người thanh niên chạc 18, 19 tuổi với cô 1 người đầy lãng mạng.... Chứ không còn là người cứng nhắc trước kia nữa.
...****************...
_Em mệt sao?
_Có chút chút.....
_Nghỉ 1 chút, tôi đưa em về!
_!!!!!
_Tôi tự về được mà!!!
_Trời tối vậy em dám đi sao?
_.....
Hôm nay đúng là, trời chiều thì rực rỡ, đêm thì đầy sao. Hôm nay không có trăng, nhưng lại có 1 bầu trời đầy sao! Tuyết Nhi ngước lên nhìn bầu trời đầy sao ấy, còn hắn ta thì không chút ái ngại, mà nhìn thẳng vào cô. Cứ như đang ngắm cô vậy "Anh gì ơi ~ có cần phải lộ liễu như vậy không????~"