...TẤT CẢ NHÂN VẬT, SỰ KIỆN, TÌNH TIẾT ĐỀU LÀ HƯ CẤU...
Cạch!
_Ơ? mày về rồi đấy à!
_Hoàn thành xong hết chưa?
Ý Nhi bước từ ngoài vào
_Rồi á! cơm trên bếp tí hâm lại nha mày!
_Mà Khanh đâu rồi? 2 bây không đi chung à?
Tuyết Nhi ngồi trên sofa hỏi
_Nó cũng kiểu chung khóa mà có vài môn chạy deadline, chắc ở lại thư viện luôn á!
Nói xong Ý Nhi đi vào nhà tắm, hồi sau ra ăn cơm, rồi lại xem tivi với Tuyết Nhi đến khuya. 2 người nói rất nhiều thứ, đến khi mệt quá thì ngã ngủ luôn trên sofa.
...****************...
Sáng hôm sau như mỗi ngày 2 người dậy ăn sáng rồi quay ra, cẩn thận xếp bộ váy lại bỏ vào túi mang đi. Từ hồi có mấy chuyện rắc rối, thì chuyển sang đi xe máy luôn cho tiện, đến nơi thì bắt buột tự lực, Ý Nhi phải đi học khóa khác, cô có hơi nặng nề, mang túi đồ vào chỗ trưng bày.
_Đến sớm nhỉ?
Tuyết Nhi giật mình quay phắt lại. Không biết từ khi nào mà cậu Cương lại đi sau cô, cô nhìn mà tròn mắt.
_Cậu làm tôi giật mình đấy!
_Hì....Tôi xin lỗi nhé!
Kim Cương phì cười
_Chắc cậu đến sớm nhất rồi, sáng giờ tôi chưa thấy ai cả!
_Cần tôi giúp không?
Kim Cương vừa đi vừa nghiên đầu hỏi
_Tôi tự làm được, cảm ơn ý tốt cậu luật sư hù dọa dân lành!
Càng nói cô càng bước nhanh
_Giận tôi à? Tôi có ý tốt thôi đấy chứ!
_Không có! cậu lo đi học đi kìa!
....
Cứ như vậy mà cậu ta theo Tuyết Nhi vào tận trong phòng trưng bày, thấy cô đến nơi cậu ta mới chịu đi. Vào rồi đúng thật là chẳng có ai đến sớm thật, mở cửa sổ he hé cho mát, cô vào lấy 1 cốt thiết kế ra khoát lên bộ váy cô làm. Vì sợ nguy cơ giống lần trước là rất cao, nên cô đành ngồi trong đó đợi nó nhiều người làm xong rồi hẳng rời đi.
Hẳn nữa ngày trời, người ra người vào cũng nhiều, cô lấy giấy bút viết số báo danh rồi tên bấm vào chân váy, đặt nó ở sát gốc tường, có hơi lo lắng rồi rời đi.
Ra bến xe ngồi chờ, xe máy thì có 2 chiếc mà giờ tan lại khác nhau nên đành để cho 2 người kia, cô ra ngồi chờ 1 mình dòng xe tấp nập qua lại, cô vén mái tóc đen dài sang 2 bên, gió thổi bay trong gió như sợi tơ, cô chống tay xuống hàng ghế dài, nhìn mãi nhìn mãi.....
_Cậu chuẩn bị đến đâu rồi?
_Dạ tôi đã sắp xếp ổn thỏa rồi ạ!
Đèn đỏ xe cũng dừng lại chiếc xe sang trộng dừng ngay đó. Xe buýt cũng đến cô đứng dậy, đi lướt qua chiếc xe, trong xe chính là Park Ji-Hoon, cô lướt qua anh ta, anh ta chỉ kịp nhìn thấy hình dáng ấy, trông rất quen nhưng anh ta không để tâm. Cô bước lên xe buýt, đèn xanh xe buýt rẽ trái, chiếc xe ấy đi thẳng, 2 người lướt qua nhau.
Cô chỉ nhớ chiếc xe ấy trông kí ức rất quen, nhưng không nhớ. Anh ta lại thấy dáng người rất quen nhưng không để tâm.
_Sao ông ta lại hẹn tôi ở đây? đây không phải cơ sở chính!
_Thưa chủ tịch, lý do có hơi.......
_Nói đi!
_Ông ta hứa với vợ ông ta sẽ đưa bà ấy đi du lịch ở Việt, rồi không ngờ ông ta quên mất chuyện của đôi bên. Nề đành phải nhờ đi 1 chuyến!
_lý do làm tôi phát điên đấy!
Ji-Hoon vừa nói vừa kìm lại cơn giận. Dù gì cũng là đối tác cũ lâu năm, nên anh mới nhường mà đến. Anh trầm tư nhìn bên ngoài lớp cửa kính dầy, như đang suy nghĩ gì đó, trợ lý Ha cũng chẵng nói thêm gì.
...****************...
Tuyết Nhi trên xe chợt nhận ra đã lâu rồi chưa vào trang tiểu thuyết, cầm điện thoại mở lên thì giật cả mình, bình luận và tin nhắn chất cả đống, thật sự thì lúc viết cô cũng không nghĩ đến mọi người lại ủng hộ đến vậy. ngồi trên xe trả lời từ tin nhắn, bình luận. xem vào lược theo dõi thì có 1 người đều đặn mỏi ngày đều thả icon khóc. Ừ thì chắt là hướng nội nhỉ????
Tuyết Nhi làm 1 bài giải thích và cảm ơn. Đăng chưa vài giây thì tương tác lên rất nhanh, cô ngạc nhiên tròn mắt. Không ngờ tiểu thuyết lại được yêu thích đến vậy. Đến nhà nghỉ ngơi 1 hồi, cô mở máy viết tiếp phần dang dở mới chỉ đánh được vài ba chữ đột nhiên!
renggggg!
_Thí sinh số báo danh ******* về phòng trưng bày?