...TẤT CẢ NHÂN VẬT, SỰ KIỆN, TÌNH TIẾT ĐỀU LÀ HƯ CẤU...
Trước mắt là những hoa văn được làm ra một cách tinh xảo, chim bay lượn theo chiều gió, mây và mặt trời.
Tuyết Nhi hoảng hồn bật dậy, ánh chiều tà vàng rực từ bên cửa sổ len vào. Đầu tóc rối bời ngồi trên giường nhìn xung quanh mới nhớ đây là phòng của hắn.
_Sao đột nhiên lại ngủ ở đây thế không biết?
Cô nhíu mày day day thái dương.
Đoạn ký ức chỉ dừng lại sau bữa cơm, ngồi trên sofa rồi thiếp đi lúc nào không hay. Gương mặt dần đỏ lên khi nghĩ tới lúc Ji-Hoon đã mang cô vào đây.
Không biết lúc đó có nói năng lung tung hay làm hành động gì hay không. Rón rén bước từng bước nhẹ trên mặt sàn, cánh cửa vừa mở ra.
Không gian yên ắng chỉ có tiếng người trò chuyện ở phòng khách, chầm chậm tiến đến lại thấy được dáng người đó đang xem tivi.
Cái bóng phản chiếu ở tivi đã thu hút sự chú ý của Ji-Hoon, anh quay đầu lại nhìn khiến Tuyết Nhi ngạc nhiên tròn mắt.
Trước mắt không còn là con người cứng nhắt, chỉ còn lại 1 người trông như bình thường. Nhân viên công sở sau 1 ngày làm việc, bộ đồ thun đơn giản mái tóc tự nhiên không vuốt keo như hằng ngày.
Giao diện đó khiến Tuyết Nhi có chút ngạc nhiên, anh ta nhẹ cười tay ngoắc ngoắc hàm ý gọi Tuyết Nhi đến.
_Ở một chút, anh sẽ đưa em về đúng giờ!
Bước chân nhẹ nhàng không chút từ chối tiến thẳng đến ngồi cạnh anh ta khiến Tuyết Nhi cảm thấy như bản thân đang trong giấc mơ vậy!
Tự hỏi tất cả có phải sự thật không?
Cuộc sống bình thường đã bị đảo lộn bởi sự xuất hiện mới đặt chân vào cuộc đời cô!
Giống như giấc mơ vậy, hạnh phúc đơn giản chính là đều cô hằng mong ước, đột nhiên đùn 1 phát. Có 1 anh người yêu ngoài mong đợi khiến cô tự hỏi bản thân có đang mơ không?
_Em đã nghe về việc lễ hội sau mùa đông này, sau khi kỳ nghỉ kết thúc sẽ tổ chức để cho có không khí ùa xuân!
Tuyết Nhi ngồi im khẽ nói.
Ji-Hoon tắt tivi, nghiên nghiên đầu nhìn Tuyết Nhi anh gật gù, ngẫm nghĩ hồi lâu rồi đáp.
_Ừm! Thế em đã chuẩn bị gì nào?
_Hả?
Tuyết Nhi giật mình, quay nhìn anh ta.
Vẻ mặt chờ đợi của Ji-Hoon khiến Tuyết Nhi đỏ mặt ấp úng.
_Ý...Ý là em chỉ định đi xem thôi! Chứ em có...Có tài cán gì đâu chứ!
Hắn ta nghiên đầu châm chú nhìn cô, ánh mắt như có nhiều tâm tư.
_Em cũng nên thử xem nhỉ? 1 bài hát, 1 điệu múa, hay thậm chí là biểu diễn!
_Anh sẽ đến cổ vũ cho em!
Tuyết Nhi người có chút cứng đờ, chỉ im lặng ngồi 1 chỗ chẳng dám cử động. Lời nói nhẹ nhàng đó như có keo, làm cô không dám cử động.
_Chẵng phải nếu anh có mặt thì sẽ phải ngồi ở hàng ghế cho khách mời sao! Sao có thể cổ vũ được.
Tuyết Nhi cứng nhắc nói đôi câu, như lòng đã có chút rung rinh đồng ý. Hắn ta phì cười suy nghĩ hồi lâu lại nhẹ đáp.
_Thế anh lấy tư cách người yêu đến xem em biểu diễn rồi ngồi ở phía dưới nhé! Chịu không?
_Không!!!! Không!!!!
Tuyết Nhi giật mình huơ tay phản đối.
_Anh làm vậy thì khác gì đang bắt em nghỉ học đâu! Em nói nhé, phải giữ bí mật!
_Em ra trường thì mặc anh xử lý...Nhưng ý em là chuyện chúng ta có nên công khai không nhé!
_Nhưng ở đây chỉ là tinh đồn, em đã bịnh đánh cho sắp chết! Mà thành thật chắc anh phải theo bảo vệ em đấy!
Tuyết Nhi có chút phản đối, ấp úng chọn từ ngữ cho hợp lý để không làm ảnh hưởng đến suy nghĩ cửa hắn ta.
Còn hắn ta lại im lặng nhìn Tuyết Nhi bày ý kiến để hướng dẫn cho hắn.
Tuy đã là mối quan hệ đó, nhưng việc cho người ngoài biết chẵng phải là tự tìm đường chôn thân sao!
Tuy có anh ta bên cạnh, không cần phải lo nhưng trong lòng lại nghĩ đến viễn cảnh chia tay thì lại đúng như kịch bản của đám người xấu kia.
Chẵng phải ngày hôm sau là địa ngục sao!
Có chuyện còn chưa giải đáp được, chuyện Ngọc Lương, con ma trong rừng. Rốt cuộc là ai làm vẫn còn là 1 thắc mắc nếu để chuyện này được đồn xa thì không chừng cái mạng này sẽ khó mà giữ!
_Em lo xa rồi đó! Nhưng anh sẽ nghe theo lời em, tùy em quyết định! Em bé của anh!