Tình Đầu Mafia

Chương 152: Nắm chặt




...TẤT CẢ NHÂN VẬT, SỰ KIỆN, TÌNH TIẾT ĐỀU LÀ HƯ CẤU...

Thấy gương mặt ngạc nhiên đó, Ji-Hoon phì cười, suy nghĩ gì đó tay ôm Tuyết Nhi tay bế mèo, lại thêm con cún dưới chân.

_Đi thôi Hye!

_Đi đâu?

_Chẵng phải anh vừa nói đó sao?

_Nhưng anh phải thả tôi xuống trước đi đã!!!

Cứ thế 2 người 2 mèo 1 cún, cứ thế mà gần như náo động cả 1 không gian. Tuy tư thế trông có chút khó chịu nhưng anh ta lại rất nhẹ nhàng không để cô bị đau.

Tư thế này không giống cô tưởng tượng chút nào, nằm vắt trên người hắn giống như cô bị hắn ép buột vậy!

Nhưng hân vẫn hiên ngang đi chẵng thở chút hơi dài nào. Nhẹ đặt cô vào xe, ngạc nhiên hơn hắn chuẩn bị chu đáo quýt mà cô thích.

Thấy mắt cô sáng rực lên, anh đứng ngoài xe trông vào mà phì cười.

_Em cứ ăn! Là anh chuẩn bị cho em đấy!

Bất giác gương mặt nhỏ lại đỏ lên ngại ngùng ửng đỏ gục xuống, muốn dấu đi chẵng ai có thể trông thấy được. Hành động đầy sơ hở đó còn khiến người ta dễ chú ý hơn, nhưng anh chỉ nhẹ nhàng phì cười.

Cạch

_Chúng ta đến chỗ quản gia Phong trước nhỉ? Nhà bọn chúng sẽ ở đó!

Không hiểu sao đã được đi cùng anh rất nhiều lần đón đón đưa đưa thế mà hôm nay mới chịu nhìn kĩ. Ngạc nhiên với đôi tay đầy cơ bấp săn chắc và các đường gân xanh ẩn hiện.

Chỉ với đôi tay mà lại hiện lên sức hút đầy quyến rũ đôi tay ấy nắm chặt vô lăng cùng gương mặt sắc nét. Cơ thể săn chắc cao lớn như được vẽ ra, người bước từ trong tranh.

Tạo nên 1 con người quá hoàn mĩ, rồi lại chú ý đến bộ quần áo, bên trong là áo sơ mi khoác thêm Waistcoat và caravat. Toát lên vẻ lịch lãm sang trọng trưởng thành, và thêm cả cái mùi hương quen thuộc mỗi khi anh xuất hiện.

Tuyết Nhi khẽ giật mình, liền quay mặt ra ngoài cửa kính, vừa hối hận vừa ngại ngùng.

Tự trách sao có thể soi mói người khác trong khi bản thân lại chỉ mặt 1 bộ đồ đơn giản, áo sơ mi áo khoác và quần óng rộng?!

Nhưng lại có chút kì lạ, cái cảm giác chạy dọc quanh người, Tuyết Nhi khẽ mỉm cười cái sự hạnh phúc đang dâng trào. Vì giờ đây người ngồi bên cạnh cô chính là mối tình đầu của cô, hơn hết là 1 người tài giỏi xuất chúng, và hơn cả sự đẹp trai mà cô mong đợi.

_Em sao vậy?

Người đang phấn khích, cứ lâng lâng trên mây cười tít cả mắt, đột nhiên giọng nói đó vang lên khiến gương mặt bỗng trở về nguyên trạng.

_A!!! Không...Không có gì đâu!

Ngồi trên xe mà cảm giác nó lại khác so với ngày thường, quên cả chuyện trách móc anh vì sao đã 1 tháng mà không chịu xuất hiện.

Chỗ ngồi vẫn thế, người vẫn thế nhưng danh phận đã khác, hiện tại cô đang ngồi và được người yêu chở khiến cô thích đến muốn nhảy vài vòng.

Cảm giác mà cô hằng mong đợi, chỉ cần người đó yêu thương, dịu dàng, ân cần, chu đáo, là cô đã mãn nguyện. Nhưng không ngờ dường như không uổng công chờ đợi, ông trời đã ban cho cô 1 người thương quá chất lượng!

Bỗng nhiên mắt cô lại nhìn vào đôi tay to lớn đó ngạc nhiên xen chút lo lắng hỏi.

_Tay anh...Lạnh quá nên trắng bệch nhỉ?

_Nhưng không phải có máy sưởi sao???

Ji-Hoon im lặng hồi lâu, anh phì cười như có kế hoạch chậm rãi nói.

_Không biết nữa! Chắt là do hiếu hơi của em đấy!

Nghe lời mật ngọt từ khuôn miệng dẽo, Tuyết Nhi đỏ mặt quay đi, vờ như trách mắng.

_Kệ anh! Cho anh cóng chết! Anh chỉ giỏi dẽo miệng thôi!

Anh không nói gì thêm, mắt tập trung còn cánh tay lại nhẹ nắm lấy tay Tuyết Nhi khiến cô giật mình.

_!!!!!

_Sao...Sao nhìn thế mà ấm vậy?

_Để xem ai mới là người bị cóng chết đây?

Bàn tay đó tuy vẻ ngoài dường như đang cóng vì trời lạnh nhưng lại ấm áp đến lạ. Nắm lấy tay Tuyết Nhi khiến cô giật mình, tay cô lạnh cóng ngược lại bàn tay lại rất hồng hào.

Ji-Hoon mắt chặt tay cô, bàn tay đó to lớn nắm vào lại chẳng thấy tay Tuyết Nhi nữa. To lớn và ấm áp, nhưng lại thô ráp vô cùng khiến cô có chút tò mò.

_Tay anh....

_Hửm?

_Dường như anh đã phải rất vất vả nhỉ? Tôi chỉ biết 1 chút quá khứ về anh....Không biết phần còn lại anh đã phải trãi qua những gì...

Mặt Tuyết Nhi rũ xuống trông như đang hối hận đều gì đó, Ji-Hoon ngạc nhiên tròn mắt, chỉ thấy anh nắm chặt tay Tuyết Nhi dịu dàng nói.

_Rồi sao này em sẽ biết thêm về anh! Và em sẽ là người chữa lành hết tất cả!

Bất giác bàn tay ấy cũng nắm chặt lấy tay anh, tuy chính cô thấy nó có hơi sến súa, nhưng lại nắm chặt lấy tay anh càng ngày càng chặt. Như muốn an ủi anh, đều cô biết chính là 1 phần quá khứ cũng như gia đình và cả những vết thương hằng lưu trên cơ thể!

Chỉ chút ít như thế thôi, nhưng không hiểu sao cảm giác khi ở cạnh người đàn ông này thoải mái và an toàn đến lạ thường!

Trái tim nằm trong lòng ngực không ngừng đập ngày càng nhanh, giống như thể hiện rằng cô đã dần lún sâu vào hố bùn của thứ gọi là tình yêu!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.