(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hôm sau cả đám Quảng Dã chuẩn bị lên đường về nhà.
Bọn họ đặt vé máy bay lúc trưa, hơn 9 giờ sáng, cả nhóm đã sắp xếp xong hành lý, Liên Vũ Châu cũng đưa cho bọn họ rất nhiều đồ nhà tự trồng, mọi người cảm ơn Liên Vũ Châu mấy ngày nay đã nhiệt tình tiếp đón, nhao nhao nói không nỡ đi: "Bà ngoại, sau này có cơ hội chúng cháu lại cùng Lê Lê tới thăm bà nhé."
Liên Vũ Châu cười hiền hoà gật đầu: "Được, bà ngoại rất chào đón các cháu đến."
Trước khi đi, Quảng Dã cũng để lại cho Liên Vũ Châu số điện thoại của anh, anh nói sau này sẽ thường xuyên gọi điện trò chuyện với bà ấy: "Bà giữ sức khỏe nhé, có việc gì cần nhờ thì bà cứ nói với cháu và Tang Lê, bà khoẻ mạnh thì Tang Lê ở Vân Lăng mới yên tâm."
Liên Vũ Châu gật nhẹ đầu, bà ấy thích Quảng Dã nhất, ánh mắt nhìn anh tràn ngập ý cười: "Được, Tiểu Dã, các cháu cũng phải khoẻ mạnh đấy, như vậy bà ở đây mới yên tâm được."
Quảng Dã đáp một tiếng, cả nhóm không phiền Liên Vũ Châu phải ra cửa tiễn, là Tang Lê tiễn họ đến cổng thôn, xe đưa đón đã đậu ở đó đợi họ rồi.
Tang Lê chào tạm biệt cả nhóm, cuối cùng cô nhìn về phía Quảng Dã cười dịu dàng một cái, anh nhỏ giọng nói: "Đón năm mới cùng bà vui vẻ nhé, mùng hai gặp lại."
“Ừm, cậu cũng đón năm mới với chú dì vui vẻ nhé.”
Trương Bác Dương thấy mà bất lực: “Hai cậu, chỉ… chỉ xa nhau có ba ngày thôi, cứ làm như là phải xa ba… ba năm vậy.”
Nhiếp Văn: “Phải đó, A Dã không nỡ đi thế này thì hay là cậu dứt khoát ở lại đây luôn đi.”
Tang Lê nghe họ nói mà đỏ bừng mặt, nhanh chóng tiễn bọn họ ra lên xe đi về.
Sau đó cô quay về nhà, dọn dẹp nhà cửa mua đồ sắm tết, rồi lại cùng Liên Vũ Châu làm bánh tổ, tuy trong nhà chỉ còn lại hai bà cháu, nhưng nhờ có người đến đây nên không khí trong nhà cũng ấm áp hơn rất nhiều.
Vào buổi trưa, Tang Lê nhận được một cuộc điện thoại gọi nhận hàng, hỏi cô có nhà không để ra nhận, nhưng cô không mua gì cả, sau khi xác nhận kỹ thông tin người nhận là của cô, cô mới lái xe ba bánh đến cổng thôn nhận đồ, phải mất rất nhiều sức lực thì cô và người giao hàng mới mang được thùng hàng vào trong nhà.
Cô và Liên Vũ Châu vô cùng tò mò, mở ra lại là một chiếc máy làm sữa đậu nành và máy giặt, nhân viên công tác lại giúp họ lắp đặt máy giặt cẩn thận.
“Điềm Điềm, cháu mua cái này sao?” Liên Vũ Châu hỏi.
“Không phải ạ…”
Đầu Tang Lê chợt nhảy số, ngoại trừ Quảng Dã thì cô chẳng nghĩ đến ai được nữa.
Cô lập tức gọi điện hỏi anh, biết được đúng thật là anh mua, Quảng Dã nói hôm qua anh đã đặt hai chiếc máy này ở cửa hàng gia dụng trong thành phố cho họ.
Sáng sớm hôm qua anh nhìn thấy Liên Vũ Châu dùng cối xay xay sữa đậu nành, vừa vất vả vừa mất sức, nên anh muốn mua một chiếc máy làm sữa đậu nành để Liên Vũ Châu làm bữa sáng thuận tiện hơn, ngoài ra anh còn để ý máy giặt trong nhà bị hỏng rồi, trời đông còn phải giặt quần áo bằng tay, người có tuổi rất dễ gặp lạnh đổ bệnh, nên anh đã mua thêm một chiếc máy giặt.
Tang Lê ngạc nhiên: “Sao hôm qua cậu không nói cho tôi biết…”
Quảng Dã cười: “Coi như là quà mừng năm mới tặng cậu và bà ngoại đi.”
Tang Lê cảm động bởi cách anh để ý tiểu tiết, Liên Vũ Châu biết được thì muốn gửi tiền lại cho Quảng Dã, nhưng Quảng Dã nhất quyết không nhận, còn nói dối anh đã bàn trước với Tống Thịnh Lan rồi, đây cũng là thành ý của Tống Thịnh Lan, mong Liên Vũ Châu nhận lấy nó.
Cúp điện thoại, Liên Vũ Châu thở dài: “Nhà họ Quảng đối xử với chúng ta quá tốt rồi, còn quan tâm chúng ta thế này nữa…”
Tang Lê cảm động nói: “Bà ơi, cháu sẽ chăm chỉ học tập, sau này cháu sẽ báo đáp họ thật tốt.”
“Phải, phải báo đáp họ thật tốt.” Liên Vũ Châu nói tiếp: “Ngày mai bà cũng sẽ gửi quà tết cho cậu mợ của cháu, nói thế nào chúng ta vẫn là người một nhà.”
Dù cho có không ưa Quế Tú Viện, nhưng Tang Thành Nghiệp vẫn là con trai duy nhất của Liên Vũ Châu, Khải Khải cũng là cháu nội của bà ấy, bà ấy vẫn thương cháu mình lắm.
Tang Lê gật đầu, Liên Vũ Châu nói mấy ngày nay Quế Tú Viện tới nịnh bợ Quảng Dã, có lẽ là lại muốn nhờ Quảng Dã mượn tiền của nhà họ Quảng cho Khải Khải đi học, ai ngờ lại bị Quảng Dã ghét bỏ, bây giờ bà ta thật sự đã chết tâm: “Bà nhìn ra được hôm đó Tiểu Dã rất bảo vệ cháu, còn nói giúp cháu trên bàn ăn, thật lòng giúp đỡ cháu.”
Tất nhiên là Liên Vũ Châu biết Quảng Dã đối tốt với người bà có tuổi này vì lý do gì, bà nhìn Tang Lê, cười nhưng không vạch trần: “Có vài chuyện bà sẽ không quản, nhưng sắp thi đại học rồi, cháu phải tập trung học tập trước đã có biết chưa?”
Tang Lê nghe hiểu ý của bà ngoại, vành tai cô đỏ lên, nhẹ cong môi: “Cháu biết rồi bà ngoại.”
…
Tang Lê và Liên Vũ Châu chuẩn bị đón tết.
Ở một nơi khác, chuyến bay buổi chiều đáp xuống Vân Lăng.
Bước xuống máy bay, năm người chào tạm biệt nhau, Quảng Dã bước ra khỏi sân bay, bác Trương đã đến đón anh: “Tiểu Dã, tổng giám đốc Tống bảo bác đón cháu đi thành phố Hồ Châu đón năm mới.”
Quảng Dã dựa vào phía sau xem điện thoại: “Bao giờ ba mẹ cháu qua đó vậy.”
“Họ đã đến Hồ Châu từ hôm qua rồi.”
Năm nay cả nhà ba người không đi Melbourne đón năm mới, cuối cùng bà nội Phạm Mạn Chi cũng chọn ở lại trong nước đón tết với gia đình, Tống Thịnh Lan và Quảng Minh Huy xử lý xong việc ở tập đoàn là về quê luôn.
Hai người thường xuyên bận bịu, tết đến hầu như họ đều sẽ về nhà quây quần bên bà cụ, hơn nữa bà cụ rất thương Quảng Dã, đương nhiên là mong đêm ba mươi được ở bên cạnh cháu.
Tối muộn nơi quê nhà, người giúp việc sắp xếp hoa và đồ trang trí năm mới, sau khi nói chuyện điện thoại xong với bác Trương, Tống Thịnh Lan đi vào trong thư phòng, nói với Phạm Mạn Chi đang viết thư pháp: “Mẹ, tầm mười phút nữa là Tiểu Dã đến đây rồi, thằng bé rất nhớ mẹ, vừa xuống máy bay ở Vân Lăng đã vội đến đây rồi.”
Trên giấy có vài nét vẽ màu đen, Phạm Mạn Chi cầm bút bình thản nói: “Đáng lẽ tối qua mẹ đã được gặp thằng bé rồi, thằng bé lại chạy đến nhà người ta đón tết.”
Tống Thịnh Lan cười: “Dạo gần đây Tiểu Dã phải học thêm suốt, khó lắm thằng bé mới được nghỉ, cũng nên để thằng bé ra ngoài chơi với bạn vài ngày mà.”
Phạm Mạn Chi đặt bút xuống nhìn Tống Thịnh Lan: “Con cũng đừng nên chiều thằng bé quá, để nó không biết phép tắc gì cả.”
Tống Thịnh Lan thu lại ý cười, chỉ có thể tôn kính gật nhẹ đầu, Phạm Mạn Chi đặt trà lên bàn, người giúp việc đứng bên cạnh rót trà, Phạm Mạn Chi bình tĩnh hỏi: “Con bảo mấy ngày nay Tiểu Dã đến ở nhờ nhà ở quê của con bé kia sao?”
“Phải ạ, quê của Tang Lê, ở Đài Thông ạ.”
“Bỏ đi, thằng bé và vài người bạn ra ngoài ngắm nhìn thế giới cũng tốt, dù sao đến nơi chưa từng đi cũng là trải nghiệm mới, con bé kia thì sao?”
“Con bé ở lại cùng đón năm mới với bà ngoại ạ.”
Phạm Mạn Chi gật đầu: “Dạo gần đây mẹ thường nghe con và Minh Huy nhắc đến con bé, con bé này là người thế nào.”
Tống Thịnh Lan cười: “Con bé nghe lời hiểu chuyện lắm, học hành cũng rất chăm chỉ, thành tích học tập cũng đứng đầu.”
“Con bé được đón tới chỗ các con đi học, không chăm chỉ mà được sao.”
“Nhưng đứa nhỏ Lê Lê này thực sự khiến người khác yêu thích, mẹ, mẹ gặp rồi nhất định cũng sẽ thích con bé.”
Phạm Mạn Chi không nói gì, sắc mặt cũng dịu lại: “Thật ra lúc đầu con muốn chăm sóc con bé mẹ không có ý kiến gì, nhưng không cần đón nó đến ở trong nhà, mẹ quá hiểu Tiểu Dã, với tính cách của Tiểu Dã, dù con bé này tính cách có ra sao thì nó cũng không tỏ thái độ gì, trong nhà nhiều thêm một người, các con lại khiến nó không thoải mái.”
Tống Thịnh Lan nghe vậy thì cười trừ hai tiếng.
Có vẻ mẹ không hiểu cháu trai mẹ lắm đâu…
Tống Thịnh Lan chưa kịp đáp lại thì Quảng Minh Huy đi xuống tầng, Tống Thịnh Lan nhìn thấy ông ấy: “Hết bận rồi à?”
“Ừm, tôi đã hẹn thời gian xong với tổng giám đốc Tôn của Xương Thịnh, mùng 8 tháng này sẽ đến xem công xưởng.”
“Ông nhớ chú ý sức khỏe, đừng để mệt quá đấy.”
Quảng Minh Huy cười nói không sao đâu, ông ôm hờ Tống Thịnh Lan: “Bà và mẹ mới nói chuyện gì vậy?”
Tống Thịnh Lan mỉm cười: “Không có gì, tôi và mẹ chỉ chuyện trò thôi, mới nói đến Lê Lê.”
“Lê Lê làm sao cơ?”
Phạm Mạn Chi dùng vải lau sạch vết mực đen trên tay: “Mẹ nói các con để con bé ở trong nhà sẽ khiến Tiểu Dã không tự do.”
Quảng Minh Huy cười: “Mẹ, mẹ lo lắng quá rồi, hai đứa nó sống chung rất hòa thuận.”
Phạm Mạn Chi hơi ngây ra: “Rất hòa thuận?”
“Phải, nếu không thì sao Tiểu Dã lại về quê Lê Lê chơi chứ?”
Nói nghe cũng phải…
Phạm Mạn Chi muốn nói điều gì, ngoài cửa truyền đến tiếng nói, quản gia vui mừng vào báo tin: “Tiểu Quảng thiếu gia đã về rồi.”
Nét mặt Phạm Mạn Chi hiện lên ý cười, bà ấy đi ra ngoài: “Cuối cùng nó cũng về.”
Quảng Dã bước nhanh vào phòng khách: “Bà nội…”
Phạm Mạn Chi nắm lấy tay anh: “Tiểu Dã, cuối cùng cháu cũng về rồi, cháu thấy sao rồi, xuống máy bay đã vội tới đây có mệt không…”
Cả nhà ngồi ở phòng khách trò chuyện, Phạm Mạn Chi hỏi Quảng Dã mấy ngày nay ăn ngủ thế nào, quan tâm hỏi han hết một lượt.
Tính cách lão phu nhân mạnh mẽ, nói một là một, ngay cả Tống Thịnh Lan mạnh mẽ đứng trước mặt bà ấy cũng phải tôn kính, nhưng bà ấy thương đứa cháu đích tôn là Quảng Dã, quan tâm chăm sóc bằng mọi cách.
Quảng Dã cũng rất quan tâm Phạm Mạn Chi, anh bảo bác Trương đem vài chiếc hộp đến, đây là đồ anh nhờ bác Trương chuẩn bị trước khi anh đi Đài Thông: “Bà nội, cháu có quà năm mới tặng bà ạ.”
Quảng Dã biết Phạm Mạn Chi thường ngày thích viết thư pháp, lần này anh mua một chiếc bút lông ngọc bích sưu tầm có hình hoa lưu ly và hoa văn rồng, anh đưa cho Tống Thịnh Lan một chiếc túi, cuối cùng anh đưa một chiếc túi cho Quảng Minh Huy, cố tình giả vờ cười: “Tặng ba, không thích thì trả cho con.”
Quảng Minh Huy mở ra xem, là đồng hồ nam, nhiều năm nay đây là lần đầu tiên Quảng Dã tặng quà cho ông ấy, Quảng Minh Huy thấy trong lòng ấm áp, vội vàng cười: “Thích, sao không thích được chứ.”
Quảng Minh Huy tháo chiếc đồng hồ cũ của mình xuống rồi đeo nó lên, ông ấy khen nó đẹp, sau khi trò chuyện một lúc, Quảng Dã về phòng xếp đồ đạc một lúc, sau khi anh đi, Phạm Mạn Chi ngạc nhiên hỏi: “Tình cảm ba con con dạo này sao lại…”
Lúc trước Quảng Dã thường xuyên lạnh nhạt với Quảng Minh Huy, sao bây giờ Quảng Dã lại vui vẻ tươi cười, quan hệ ba con từ lúc nào trở nên hòa thuận như vậy?
Tống Thịnh Lan cười nói: “Mẹ không biết đấy thôi, bây giờ tình cảm của Tiểu Dã và Minh Huy đã tốt hơn nhiều rồi, thằng bé đã lớn rồi, hơn nữa còn bắt đầu cố gắng học tập, lần thi cuối kỳ này thằng bé đã thi vào top 150 của khối.”
Phạm Mạn Chi khó mà tin được: “Tiểu Dã sao lại thay đổi nhiều thế?”
Quảng Minh Huy: “Là Lê Lê làm Tiểu Dã thay đổi đó mẹ.”
“Con bé đó à?”
Quảng Minh Huy nói, tính cách của Tang Lê dịu dàng tốt bụng, gia cảnh nghèo khó nhưng luôn lạc quan, có rất nhiều ảnh hưởng tốt đến Quảng Dã, khiến cho tính tình thằng bé cũng tốt lên: “Hơn nữa lần này con được chẩn đoán có khối u, Tiểu Dã biết được chân tướng vụ bắt cóc năm đó nên đã hóa giải hiểu lầm với con rồi.”
Phạm Mạn Chi nghe vậy thì đáp: “Mẹ vừa mới nói con bé kia ở trong nhà không ổn, thì ra là do mẹ nhìn nhận chủ quan rồi, xem ra đứa nhỏ này rất tốt nhỉ?”
“Vâng, lúc Tiểu Dã và con cãi nhau, Lê Lê còn khuyên bảo Tiểu Dã rất nhiều.”
Phạm Mạn Chi ngạc nhiên, lại có người khuyên bảo được Quảng Dã sao?
Phạm Mạn Chi càng tò mò hơn, cuối cùng cười nhẹ nói: “Sau này có cơ hội thì gọi con bé tới đây ăn bữa cơm, mẹ cũng muốn xem thử cô bé này là người ra sao.”
Quảng Minh Huy cười: “Vâng.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");