(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tang Lê bắt gặp ánh mắt của Quảng Dã, nhịp tim bỗng nhiên tăng tốc, hệt như chiếc chiêng nhỏ đang gõ ầm ầm, xấu hổ đến mức cúi đầu xuống: "Hết lạnh rồi..."
Thậm chí cả khuôn mặt còn hơi nóng lên vì được sưởi ấm.
“Đi thôi.” Khóe môi anh khẽ cong.
Cô bước nhanh theo.
Đi đến tiệm ăn vặt, tụ họp với những người khác, Nhiếp Văn nhìn thấy trà gừng trong tay Tang Lê, cười ồ lên: “Thấy chưa, A Dã còn chưa ăn gì thì đã mua một ly trà gừng rồi lao ra ngoài, hóa ra là lo lắng vội vàng đưa cho Tang Lê sưởi ấm, quả là quá thấu hiểu quan tâm người ra mà…”
Tiểu đội hóng hớt cười đùa giỡn cợt, hai má Tang Lê hơi đỏ, không để ý tới họ, cô nhìn sang Quảng Dã: "Cậu không ăn chút gì sao? Để tôi cho cậu một ít nhé."
"Không cần đâu, tôi không đói."
Sau đó, Từ Hiểu bước ra từ nhà vệ sinh trong tiệm, không nghe thấy cuộc nói chuyện của họ, mọi người ăn xong rồi đi đến sau núi.
Từ Hiểu đi đến bên cạnh Tang Lê, nhìn thấy chiếc khăn quàng cổ hơi quen trên cổ cô: "Đây là của Quảng Dã hả?"
"Ừm... Cậu ấy thấy tớ lạnh nên đưa cho tớ"
Từ Hiểu quay đầu liếc nhìn Quảng Dã, cọ cọ mũi: “Tớ cảm thấy cậu ấy thật sự rất khó hòa hợp, đi bên cạnh cậu ấy cũng không dám nói chuyện với cậu ấy.”
Tang Lê mỉm cười: "Cậu ấy không xấu đâu, mặt chỉ hơi dữ xíu thôi."
Lúc này, điện thoại Tang Lê có cuộc gọi đến từ Liên Vũ Châu, bà ấy hỏi cô muốn ăn mấy nguyên liệu đó thế nào, Tang Lê gọi điện xong, Từ Hiểu để ý thấy, đáy mắt cô ấy sáng lên: “Lê Lê, cậu đổi điện thoại mới à?!"
"Đúng rồi, đổi hồi tháng trước.
“Là dì Tống mua cho cậu hả?”
“Là Quảng Dã.” Vành tai Tang Lê hơi nóng: “Cậu ấy nói là quà Giáng Sinh.”
“Trời ạ, Quảng Dã tốt với cậu thật đó.”
Từ Hiểu ghen tị cầm lấy điện thoại của cô ngắm nghía: “Điện thoại này đẹp quá, chắc phải vài nghìn tệ, Quảng Dã cũng hào phóng quá đấy”
Từ Hiểu cảm thán: "Khoảng thời gian trước là sinh nhật tớ, Trương Tinh tặng cho tớ một thỏi son, còn dẫn tớ đến thị trấn ăn lẩu, tớ còn vui mất cả buổi trời, cảm thấy mình dễ hài lòng quá."
Tang Lê nhớ đến người này: "Trương Tinh đâu? Hôm nay không thấy anh ta trong thôn."
“Anh ấy về quê bà nội ở Đông Lãnh với mẹ rồi, phải sau tháng giêng mới về lại, anh ấy không trở lại cũng rất tốt, để khỏi ngày nào cũng bám lấy tớ.”
Tang Lê mỉm cười: "Rõ ràng là cậu muốn gặp anh ta"
"Không có à nha..."
Rề rà một lúc, mấy người họ cũng đến rừng hoa mai, lần này Tang Lê có mang về chiếc máy ảnh mà Quảng Minh Huy tặng cho mình, muốn chụp ảnh cho mọi người, nhưng Quảng Dã biết nghiên cứu những sản phẩm kỹ thuật số này hơn cô, nên đa số thời gian đều do anh làm thợ chụp ảnh.
Họ đã chụp rất nhiều ảnh đẹp, mọi người hài lòng trở về, tối nay Từ Hiểu cũng cùng ăn tối với họ.
Đã giết xong gà vịt ở nhà, Liên Vũ Châu lại đi chợ mua thịt lợn, thịt bò, cộng thêm mấy con cá nướng nhỏ, món ăn tối nay thịnh soạn không kém.
Các cô gái phụ nấu ăn, một lúc sau, Tang Lê đi đến sân trước thì thấy Quảng Dã đang dời củi, cô bước tới: “Cậu làm gì vậy?”
“Hồi trưa bà ngoại có nhắc sân trước bừa bộn quá nên tôi dọn dẹp lại, chuồng gà chuồng vịt cũng hư hỏng đôi chút, cần dựng lại.”
Tang Lê rất ngạc nhiên: "Cậu làm được những việc này sao?"
Anh mỉm cười: “Cậu xem khả năng làm việc của tôi kém vậy à?”
Nhưng Tang Lê nào có ý định để một vị khách như anh làm những việc này, muốn bảo anh đi nghỉ ngơi, Quảng Dã đến sát bên cô: “Sao thế, không cho tôi cơ hội thể hiện tốt trước mặt bà ngoại sao?”
Hai má cô ửng đỏ, không quan tâm anh nữa, tùy ý anh.
Quảng Dã dẫn theo Trương Bác Dương và Nhiếp Văn cùng nhau dọn dẹp, lúc dọn bữa tối, sân trước trong thoáng chốc đã rực rỡ hẳn lên, Liên Vũ Châu đã lớn tuổi, sức khỏe không tốt, thời gian qua luôn muốn dọn lại sân trước, không ngờ mấy đứa nhóc vừa đến đã giúp bà ấy làm xong rồi: "Tiểu Dã, cháu với Nhiếp Văn và Bác Dương vất vả rồi, các cháu đến nhà làm khách mà còn làm việc chi nữa.."
Quảng Dã dịu giọng nói: "Không sao đâu bà ngoại, chúng cháu chỉ tiện tay giúp thôi."
Nhiếp Văn và Trương Bác Dương mỉm cười phụ họa, khiến Liên Vũ Châu cũng cười tươi.
Sau bữa tối, Quảng Dã lại ra sân sau dọn dẹp một lượt, anh biết mái nhà có chỗ dột nước, còn trèo thang gỗ lên mái nhà để thay ngói, Liên Vũ Châu nhìn thấy, không kìm được mà khen ngợi với Tang Lê: “Ban đầu cháu nói với bà tính tình Tiểu Dã không tốt, không dễ hòa hợp, bà lại cảm thấy đứa nhóc này rất hiểu chuyện, ánh mắt lanh lợi, không giống như công tử bột của mấy gia đình giàu có chút nào, đâu có khó hòa hợp? Quá hợp lòng người đấy chứ…”
Tang Lê nghe thấy lời này, cũng không nhịn được mà cong mày.
Buổi tối, khi đã làm xong việc, Quảng Dã còn đến phòng khách trò chuyện cùng Liên Vũ Châu, Liên Vũ Châu kể rất nhiều chuyện thú vị thời thơ ấu của Tang Lê với anh, Tang Lê ở một bên nghe thấy, mặt đỏ bừng: “Bà ngoại, sao bà lại kể mấy chuyện xấu hổ của cháu ra như vậy?"
Cô vẫn cần thể diện trước mặt Quảng Dã đó có được không?
"Nói với Tiểu Dã thì có làm sao, Tiểu Dã sẽ không cười nhạo cháu đâu, phải không Tiểu Dã?"
Quảng Dã cong môi nhìn sang Tang Lê: “Đương nhiên là không rồi, tôi về sẽ nói cho mẹ tôi biết, mẹ tôi nghe được chắc chắn sẽ khen cậu dễ thương.”
Tang Lê tức giận: “Cậu không được kể cho dì Tống.”
Một lúc sau, mấy đứa trẻ khác cũng đến, mọi người tụ họp ở phòng khách trò chuyện, vô cùng ấm áp.
Ban đầu Tang Lê còn nghĩ, năm nay một mình về quê ăn Tết mà không có mẹ ở đây, chắc chắn cô rất buồn tủi, nhưng hôm nay có nhiều bạn bè như vậy ở cùng, đã xua tan đi sự cô đơn trong lòng cô.
Cô thật sự biết ơn vì gặp được những người tốt như vậy ở Vân Lăng.
Trò chuyện đến hơn tám giờ, Từ Hiểu về nhà, mọi người cũng từng người đi tắm trước rồi làm bài tập, Tang Lê ngủ cùng với Liên Vũ Châu, muốn để Lữ Nguyệt và Dụ Niệm Niệm ngủ thoải mái hơn. Tang Lê tắm xong trở về phòng, cô nhận được điện thoại của Tống Thịnh Lan, Tống Thịnh Lan hỏi han họ, còn trò chuyện với Liên Vũ Châu rất lâu, Liên Vũ Châu cũng cảm ơn, bày tỏ lòng biết ơn với Tống Thịnh Lan.
Tang Lê làm xong bài tập thì lên giường nằm, nhìn thấy mọi người đang trò chuyện trong
nhóm, Dụ Niệm Niệm gửi ảnh hôm nay vào hộp thư, còn @sáu người họ: [Lê Lê, cậu biết không, có mấy bạn nam cấp hai bình luận bên dưới hỏi tớ cậu là ai, nói muốn kết bạn với cậu đấy (Cười tủm tỉm.jpg).]
Trương Bác Dương: [Tớ cũng thấy, nhiều lắm.]
Lữ Nguyệt: [Lê Lê, cậu mau xem danh sách bạn bè của mình có động tĩnh gì không, ha ha ha.]
Tang Lê lộ vẻ lờ mờ: [Thảo nào tại sao vừa rồi lại có người kết bạn với tớ...]
Nhiếp Văn thêm dầu vào lửa đáng bị đánh @Quảng Dã: [A Dã, tình địch của cậu nhiều quá rồi, nguy hiểm lắm đấy!]
Mọi người trêu đùa, nhưng Quảng Dã không hề ngoi đầu lên trả lời, Tang Lê còn tưởng anh không để ý, nào ngờ sau một lúc lâu, cô nhận được tin nhắn riêng, là từ Quảng Dã: [Cậu chấp nhận rồi sao?]
Tang Lê không nhịn được nhẹ nhàng cong khóe môi, không thẳng thắn trả lời anh: [Sao vậy?]
Quảng Dã: [Không được chấp nhận đó.]
Người này “...”
Tang Lê: [Sao cậu lại độc đoán như vậy?]
Quảng Dã: [Cậu chấp nhận một người thử xem?]
Tang Lê nén nụ cười ở khóe môi: [Quảng Dã, cậu không làm gì được tôi đâu.]
Một phút sau, bên kia trả lời lại: [Được.]
“Được” là ý gì...
Đúng lúc Liên Vũ Châu tắm xong trở lại, Tang Lê đặt điện thoại xuống, mỉm cười xinh đẹp:
“Bà ngoại, bà ngồi đây đi, để cháu xoa bóp giúp bà”
“Được, lâu quá Điềm Điềm không xoa bóp cho bà rồi.”
Tang Lê đang bò tới thì chợt vang lên tiếng gõ cửa, cô nghi ngờ bước đến mở cửa thì thấy Quảng Dã đang đứng bên ngoài cửa.
Sao người này lại đến đây??!
Chàng trai rủ mắt nhìn cô, hàm ý sâu xa, Tang Lê chột dạ đến nổi mặt lập tức ửng đỏ: "Cậu đến đây làm gì."
Quảng Dã nhìn sang Liên Vũ Châu đang mang vẻ mặt bối rối, mỉm cười giải thích: "Bà ngoại, mấy bạn kia nói hình như vòi nước trong phòng có chút vấn đề, muốn nhờ Điềm Điềm đi xem thử."
Giọng anh gọi cô bằng biệt danh lọt vào bên tai, run đến mức màng nhĩ cô ngứa ran.
Liên Vũ Châu nghe vậy liền vội vàng nói: "Điềm Điềm, cháu mau đi đi."
Tim Tang Lê như sắp nhảy đến cổ họng, không dám nhìn Liên Vũ Châu, vội vàng trả lời, đóng cửa lại, kéo Quảng Dã đến phòng bếp, cả khuôn mặt đỏ bừng: "Quảng Dã, cậu cố tình lừa tôi ra ngoài phải không.."
Chàng trai mỉm cười, rũ mắt nhìn cô: “Không phải cậu nói tôi không làm gì được cậu sao?”
"Cậu thật nhàm chán…”
Tang Lê xấu hổ đỏ mặt muốn bỏ đi, nhưng Quảng Dã kéo cô, nhốt cô lại: "Rốt cuộc cậu có chấp nhận không?"
Hai người họ rất gần nhau, ánh trăng màu ngà sáng tỏ rọi vào, sáng tối đan xen lượn lờ.
Anh khăng khăng đòi cô phải trả lời.
Trong hoàn cảnh có thể bị Liên Vũ Châu phát hiện bất cứ lúc nào, tim Tang Lê đập thình thịch, giận đến mức hai má căng phồng, đành phải thỏa hiệp với anh: “Không có không có, được rồi chứ?”
“Không có thì được.”
Anh nói với giọng lười biếng: “Dù sao sau này gặp phải trường hợp thế này, cậu cứ so sánh với tôi trước, vậy sẽ không có ý muốn tìm hiểu nữa, biết không?”
Tang Lê bất lực mỉm cười: "Quảng Dã, cậu đừng kiêu ngạo như vậy được không?"
“Những gì ông đây nói không đúng sự thật sao?”
Tang Lê không muốn nói chuyện với đại thiếu gia này nữa: "Hết chuyện rồi chứ? Tôi về đây."
Cô vừa đi, anh lại kéo cô về: "Chạy làm gì? Cậu nghĩ tôi đến đây chỉ để hỏi cậu chuyện này thôi sao?"
Nếu không thì sao...
Quảng Dã đưa thứ trong tay cho cô: "Đi pha uống ngay đi, bị cảm rồi thì tự mình lo được."
Cô nhìn thấy là gói thuốc cảm bằng bột: “Sao cậu lại mang theo cái này.”
“Cậu nghĩ là mang cho ai?”
Thể chất Quảng Dã tốt, hiếm khi bị bệnh, Tang Lê xoa mũi, mỉm cười: “Cảm ơn cậu.”
"Đi đây.”
“...”
Anh đi được nửa đường lại quay đầu nhìn cô: “Ngủ ngon, Điềm Điềm.”
Cô nghe vậy, trong nháy mắt, độ nóng trên mặt lại tăng lên, thấy phản ứng này của cô, Quảng Dã nhướng mày: "Sao thế, tôi không gọi cậu bằng biệt danh được à?"
“...”
Thật ra từ nhỏ người trong thôn đều gọi cô như vậy, cô cũng nghe quen từ lâu rồi, nhưng không biết tại sao, được cố tình nói ra bởi giọng nói trầm thấp từ tính của Quảng Dã thì lại chưa quen lắm...
Quảng Dã cà lơ phất phi đi về phòng, Tang Lê thu ánh mắt lại, hai má đỏ ửng.
Uống thuốc xong, Tang Lê trở về phòng, Liên Vũ Châu hỏi cô sửa vòi nước thế nào, cô trả lời ậm ờ, may thay bà ngoại cũng không nghi ngờ gì.
Đêm khuya trên núi rét mướt, cũng may Liên Vũ Châu đã chuẩn bị chăn bông dày cho mọi người, nên họ đều ngủ thoải mái suốt cả tối.
Một đêm trôi qua, tiếng gà gáy chào đón mặt trời mọc.
Tang Lê ngủ một mạch đến khi tự động thức dậy, lúc thức dậy đã gần chín giờ, chỉ còn lại một mình cô trong phòng.
Cô thay quần áo, mơ mơ màng màng xuống giường, rửa mặt súc miệng rồi đi đến phòng khách, đúng lúc nhìn thấy Liên Vũ Châu và Quảng Dã từ bên ngoài trở về, hai người họ cười cười nói nói, trông giống y hệt hai bà cháu ruột.
Liên Vũ Châu nhìn thấy Tang Lê, mỉm cười: "Cuối cùng con heo nhỏ lười biếng này cũng dậy rồi."
Tang Lê bối rối: "Mọi người đi đâu vậy.."
"Sáng nay Tiểu Dã dậy sớm, giúp bà nấu bữa sáng, còn ra đồng làm việc với bà nữa. Bây giờ là lúc bón phân, Tiểu Dã làm việc nhanh nhẹn, làm hết mọi việc cho bà rồi, giúp bà tiết kiệm không ít sức lực."
Sáng nay Quảng Dã đặc biệt đặt đồng hồ báo thức để dậy sớm, vì anh đoán chắc chắn Liên Vũ Châu sẽ dậy sớm hơn để nấu bữa sáng cho họ, anh không muốn bà ấy quá vất vả nên đã dậy phụ giúp. Liên Vũ Châu trêu đùa trách mắng Tang Lê: “Người nào đó nói sáng nay ra đồng cùng với bà, cũng không biết đi đâu mất rồi.”
"Là do cháu quên đặt đồng hồ báo thức mà.."
Cô ngáp một cái, Quảng Dã mỉm cười: "Cậu ở nhà ngủ vẫn hơn, chờ lát nữa ngủ ngoài đồng, tôi và bà ngoại còn phải khiêng cậu về."
Tang Lê xấu hổ, nhưng mắng thì mắng, cô cũng không ngờ Quảng Dã chẳng những không ghét bỏ quê hương cô, mà còn làm nhiều việc trong nhà cô như vậy, trong lòng tràn đầy cảm động.
Cô nghĩ, không những chỉ có Liên Vũ Châu, nếu mẹ còn ở đây, có lẽ cũng rất thích Quảng Dã.
Và cô cũng biết, anh không chỉ vì thích cô mà làm thế, thực chất bên trong anh là một người tốt bụng và ấm áp như vậy.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");