Tình Đầu Duy Nhất - Mộ Nghĩa

Chương 76




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nhìn bức tranh, cuối cùng Tang Lê cũng nhận ra sự hiểu lầm của cô đối với Quảng Dã.

Lúc đầu vào Vân Lăng sống ở nhà họ Quảng, cô cảm thấy đại thiếu gia không dễ ở chung, cho nên muốn tránh xa, từ đó trở đi cô có nhiều hoặc ít thành kiến với anh, cho dù sau này bọn họ trở thành bạn bè, anh nói thích cô, phản ứng đầu tiên của cô vẫn là hoài nghi, kháng cự và trốn tránh.

Đêm thứ ba đó, cô chỉ trích anh bồng bột, ham muốn chinh phục, không muốn lãng phí thời gian với anh, nhưng suy bụng ta ra bụng người một chút, nếu đổi lại là cô chủ động tỏ tình với một nam sinh mình thích mà được đáp lại như vậy, cô sẽ có cảm giác như thế nào...

Cho dù tính tình Quảng Dã rất xấu, tính cách không tốt, nhưng cho tới bây giờ anh chưa từng cố ý tổn thương cô, anh đối tốt với cô, cũng chưa bao giờ nói rõ.

Tang Lê nhìn bức tranh, đôi mắt đã ngập nước.

Cô đứng ở đài quan sát rất lâu.

Sau đó bác Trương gọi điện thoại tới, đầu bên kia hỏi: "Cô Tang Lê, cháu đang ở đâu? Chúng ta chuẩn bị xuống núi thôi.”

Tang Lê hít mũi, đè nén giọng: "Bác chờ một chút, cháu sẽ đến ngay."

Cô lấy di động ra, cất bức tranh vào album, đi về trang trại.

Bác Trương nhìn thấy cô, thấy đôi mắt hơi đỏ của cô thì kinh ngạc: "Tang Lê, cháu làm sao vậy?"

Cô vội lắc đầu: "Dạ không sao đâu..

Cuối cùng lên xe, Bentley một đường xuống núi, trong núi yên tĩnh, chỉ còn gió lạnh nương theo.

Tang Lê nhìn ra ngoài cửa sổ, bác Trương nhớ tới một chuyện nên hỏi cô: "Cô Tang Lê, ngày mai cháu phải đi thi đúng không?"

Cô lấy lại tinh thần, lên tiếng: “Dạ.”

“Mấy giờ xuất phát?” Bác ấy hỏi.

“Tám giờ, tập hợp ở cổng trường ạ.

“Được, ngày mai bác đưa cháu đến trường, lúc chiều cháu trở về thì gọi cho bác, bác đến đón cháu.”

Cô nhẹ giọng đáp lại.

Từ ngoại ô chạy về nội thành, nửa tiếng sau đã đến nhà.

Tang Lê về đến nhà, quản gia tiến lên nghênh đón, nói bữa tối vừa hâm nóng cho cô.

Hôm nay Tống Thịnh Lan đi công tác ở thành phố kế bên, phải đến ngày mai mới về, quản gia thuận miệng nhắc tới Quảng Dã vẫn chưa về, Tang Lê sửng sốt: "Cậu ấy vẫn chưa về?"

“Đúng vậy, cũng không biết đi đâu, tối hôm qua lái xe ra ngoài, đến một hai giờ mới về.”

Quản gia buồn bực thở dài: "Đứa nhỏ này gần đây vốn rất tốt, mỗi ngày đều trở về ăn cơm, cũng không biết tuần này sao biến thành như vậy.”

Người ngoài không biết, nhưng Tang Lê biết rất rõ.

Trái tim cô như bị người ta cắt một lỗ hổng, rơi vào tự trách.

Sau khi ăn xong cô trở về phòng, cảm xúc rất tệ, máy móc làm đề.

Hơn 9 giờ mới làm xong bài tập, cô nhìn thấy tin nhắn Dụ Niệm Niệm gửi tới nửa tiếng trước: [Lê Lê, cậu đang làm gì vậy? Tớ muốn tìm cậu tâm sự]

Cô trả lời: [Tớ vừa làm xong bài tập, sao thế.]

Đầu bên kia gọi tới, Tang Lê đi ra ban công nhận máy, Dụ Niệm Niệm cười hì hì nói đông nói tây vài câu, Tang Lê đoán ra: "Cậu muốn hỏi tớ chuyện có liên quan đến Quảng Dã à?” 

Dụ Niệm Niệm đờ ra: "Cậu biết rồi à..”

“Lúc chiều Nhiếp Văn gọi cho tớ, hai ngày nay bốn người các cậu không phải đều tụ tập với nhau à.”

Dụ Niệm Niệm cũng ở ban công ký túc xá, cười ghé vào lan can: "Đều bị cậu phát hiện cả rồi, có điều Nhiếp Văn tìm cậu nói cái gì thế?"

Tang Lê nói xong, Dụ Niệm Niệm cũng bị kinh ngạc, không ngờ Quảng Dã làm nhiều như vậy: "Haizz, nếu không phải Nhiếp Văn nói, có lẽ chính cậu cũng không biết.”

Tang Lê im lặng vài giây, sau đó hỏi cô ấy: "Hôm nay Quảng Dã có nói chuyện với các cậu về tớ à? Cậu ấy... cậu ấy có nói gì không?”

“Cũng không nói gì, chỉ là tâm trạng rất kém.”

Dụ Niệm Niệm thở dài, vài giây sau nói: "Lê Lê, thật ra tớ không hiểu suy nghĩ trong lòng cậu lắm, nhưng cậu có từng nghĩ tới, nếu cậu thật sự không có cảm giác với Quảng Dã, tại sao cậu từ chối cậu ấy mà lại không vui đến vậy? Hơn nữa lúc trước tớ và Nguyệt Nguyệt trêu chọc lớp trưởng thích cậu, thái độ của cậu rất bình tĩnh phủ nhận, nhưng tại sao Quảng Dã lại ảnh hưởng đến cảm xúc của cậu lớn đến thế?"

Dụ Niệm Niệm hỏi: "Lê Lê, cậu để tay lên ngực tự hỏi xem, có thật là cậu không thèm để ý chút nào đến Quảng Dã không?”

Tang Lê nghe vậy, ngực như bị bóp chặt, bỗng nhiên tắt tiếng.

Đúng vậy, lý trí có thể kiểm soát, nhưng trái tim không thể gạt người.

Câu trả lời thật sự của tất cả vấn đề, trái tim đều biết, cho dù có đè nén che giấu như thế nào, cũng sẽ từ trong ánh mắt cùng cảm xúc lộ ra.

“Lê Lê, cậu có thể suy nghĩ thật kỹ, tớ cũng không khuyên cậu nên làm gì với Quảng Dã, nhưng nhìn các cậu như vậy, bọn tớ cũng rất khó chịu.” Dụ Niệm Niệm nói.

Trò chuyện xong, Tang Lê đặt điện thoại xuống, nghĩ đến đủ loại chuyện xảy ra mấy ngày nay, cùng với những lời cô nói với Quảng Dã ngày hôm đó.

Với tính cách cao ngạo và lòng tự trọng rất cao của Quảng Dã, cùng thái độ của anh đối với cô mấy ngày nay, cô biết cô thật sự đã làm tổn thương anh.

Mặt trăng ẩn sau đám mây đen, che khuất mọi ánh sáng.

Tang Lê rũ mắt, trong lòng nổi lên cay đắng.

Buổi tối, mãi cho đến hơn 11 giờ Tang Lê đi ngủ, cô cũng chưa thấy Quảng Dã trở về.

Trong lòng cô phiền muộn, nhưng lo lắng ngày mai phải thi nên chỉ có thể để cho mình yên tâm nghỉ ngơi.

Một đêm trôi qua.

Hôm sau, Tang Lê bị đánh thức bởi đồng hồ báo thức, rửa mặt xong sửa sang cặp sách xuống lầu.

Quản gia chuẩn bị xong bữa sáng cho cô, Tang Lê ra vẻ tùy ý hỏi Quảng Dã tối hôm qua mấy giờ trở về, quản gia nói đến gần sáng.

Tang Lê nghĩ đến trạng thái mỗi ngày của anh trong lớp, buổi tối ngủ muộn như vậy, khó trách ban ngày buồn ngủ.

Không thể nói gì, Tang Lê ăn xong bữa sáng, bác Trương đưa cô đến trường.

Cô xuống xe, nghe có người gọi cô, quay đầu nhìn là Lư Hạ Dương.

Cô đi qua, Lư Hạ Dương đưa bữa sáng cho cô: "Tang Lê, cậu ăn sáng chưa? Tớ có mua cho cậu một phần này”

“Cảm ơn, nhưng không cần đâu, tớ ăn rồi.”

“Vậy uống chút nước đi.” Cậu ấy đưa chai nước tới.

Tang Lê đành phải lễ phép nhận, mấy nam sinh bên cạnh thấy vậy thì cười trêu Lư Hạ Dương: "Hạ Dương, cậu như này là đang nghĩ hết biện pháp để lấy lòng sao? Đáng tiếc người ta không chấp nhận ha ha ha."

“Hạ Dương, bây giờ bữa sáng của cậu có thể cho tớ ăn rồi chứ, người ta không ăn ha ha ha.

Người xung quanh ồn ào, Lư Hạ Dương nhìn Tang Lê, ngại ngùng đưa bữa sáng cho bạn bè: "Cậu không nói sớm, tớ mua cho cậu một phần”

Mọi người cười, Tang Lê không thích bầu không khí này nên cách bọn họ hơi xa, cô đang muốn đọc sách thì đột nhiên nhìn thấy một chiếc moto màu đỏ thẫm chạy qua ven đường.

Tiếng rịn ga vang lên bên tai, đuôi xe nhả khói, dừng dưới tàng cây đối diện cổng trường.

Người trên xe bước xuống, khí thế kiêu ngạo lạnh nhạt.

Tang Lê liếc một cái đã nhận ra, cô ngơ ngẩn.

Sao hôm nay anh đến trường muộn như vậy...

Anh tháo mũ bảo hiểm xuống, khuôn mặt mang theo sự lạnh lẽo của Quảng Dã lộ ra, tóc ngắn gọn gàng, sống mũi cao thẳng, dưới lông mày gãy đôi mắt đen kịt.

Anh đeo cặp sách, đi đến cổng trường.

Anh không nhìn về phía cô.

Dường như hoàn toàn không nhìn thấy bọn họ.

Cho đến khi anh biến mất khỏi tầm mắt, Tang Lê mới ngơ ngẩn thu hồi tầm mắt, rất nhiều người xung quanh đều chú ý tới: “Đệch, Quảng Dã lái moto siêu ngầu, quá đẹp trai” “Nghe nói Quảng Dã lái moto rất giỏi, trong trường cũng chỉ có cậu ta dám như vậy”

Lư Hạ Dương cười khẽ một tiếng: "Ngày nào cũng đến muộn, đi học thì ngủ, thi đội sổ nhiều lần, đúng là xấu hổ.”

"Ha ha ha ha..."

Lư Hạ Dương: "Các cậu đừng nghĩ đến chuyện lái xe máy, trường học không cho phép, cậu không có bối cảnh như cậu ta sẽ bị bắt.”

Mọi người cười nói, Tang Lê nhìn về phía cổng trường, không nói gì.

Rất nhanh sau đó, giáo viên dẫn đội tới, sau khi xác định mọi người đến đông đủ thì bảo mọi người lên xe buýt.

Tang Lê ngồi một mình ở hàng sau, ném chai nước khoáng trong tay vào túi lưới chỗ ngồi.

Lư Hạ Dương đi tới ngồi xuống chỗ trống bên cạnh cô, cậu ấy lấy quyển sổ ra: "Tang Lê, có muốn cùng xem mấy đề không? Tối qua tớ vừa sửa”

Cô đeo tai nghe lên: "Không cần đâu, tớ buồn ngủ, muốn ngủ”

“... Được.” 

Lư Hạ Dương cười với cô: “Vậy cậu nghỉ ngơi cho tốt.”

Tang Lê nghiêng người nhìn ra ngoài cửa sổ, nhắm mắt.

Xe buýt ở trên đường xảy ra chút vấn đề, lộ trình vốn hơn một giờ, tốn hơn hai giờ mới đến Lâm Thành.

Cũng may bọn họ gọi trước, sau khi đến trưa, mọi người đi nhà hàng ăn cơm trưa trước.

Trong phòng riêng, Tang Lê ngồi xuống, Dụ Niệm Niệm gọi đến: "Lê Lê, cậu đến Lâm Thành chưa? Cuộc thi diễn ra lúc nào?”

Tang Lê ừ một tiếng: "Một giờ rưỡi chiều, tớ đang ăn trưa.

"Ừ, bọn tớ cũng vừa tới căn tin ăn trưa, buổi chiều cậu cố gắng lên nha.” 

Đầu bên kia điện thoại cũng truyền đến tiếng Lữ Nguyệt, Nhiếp Văn cùng Trương Bác Dương cổ vũ cho cô, hẳn là nhóm bọn họ đều ở cùng nhau.

Dụ Niệm Niệm nhai khoai tây sợi, mở loa ra: "Đúng rồi Lê Lê, bài tập cuối tuần hôm nay tớ bảo Quảng Dã mang về cho cậu, cậu đừng đi photo.”

Tang Lê giật mình: “Được...

Dụ Niệm Niệm nói cúp trước, sau đó bên phía Tang Lê truyền đến giọng nam dịu dàng: "Tang Lê, ăn cơm đi, tớ lấy cơm cho cậu.”

Sau khi cúp điện thoại, Nhiếp Văn khó hiểu: "Vừa rồi là giọng Lư Hạ Dương sao?”

“Hình như là vậy..

Mấy người họ yên lặng liếc nhìn nhau, sau đó nhìn về phía Quảng Dã ngồi ở vị trí đối diện xem điện thoại, Nhiếp Văn cố gắng mở miệng giải thích: "À thì, A Dã…”

Trong đầu Quảng Dã hiện lên cảnh tượng vừa nhìn thấy ở cổng trường sáng nay, đáy mắt tối đen âm trầm, anh ném điện thoại lên bàn, cầm đũa lên, lạnh giọng cắt lời: “Ăn đi”

Nhiếp Văn ngậm miệng, không dám nói nữa.

Ánh nắng buổi chiều đã leo đến đỉnh cao nhất của tòa nhà.

Bên kia Lâm Thành, Tang Lê cơm nước xong, một mình xem đề thi.

Một giờ chiều, bọn họ đi đến sân thi đấu lần này, trường trung học số 1 Lâm Thành.

Trường học này cũng rất lớn rất đẹp, tới trường thi, Tang Lê cất đồ dùng cá nhân ở cửa trường thi, sau đó lấy dụng cụ thi trong cặp.

Bên cạnh có một nam sinh đi ngang qua, đặt cặp xuống bên cạnh cô, cô quay đầu nhìn thấy đối phương mặc đồng phục trường trung học số 1 gọn gàng, thân hình thon dài gầy gò, nốt ruồi ở đuôi mắt phiếm sáng, khí chất trong trẻo như trăng.

Sau đó bên cạnh có người gọi cậu ấy: "Đi thôi Bùi Thầm…”

Nam sinh đáp lại một tiếng rồi đi qua.

Tang Lê không để ý nhiều, cô đi vào phòng thi.

Cuộc thi bắt đầu, Tang Lê cất đi tất cả những suy nghĩ không liên quan, tập trung thi.

Rồi sau đó ba tiếng kế tiếp, trong phòng yên tĩnh đến chỉ có tiếng ngòi bút sồn soạt trên trang giấy cùng tiếng lật trang bài thi.

Thời gian tích tắc trôi qua.

Sau tiếng chuông, cuộc thi kết thúc.

Một đám người đi ra khỏi trường trung học số 1, đã gần sẩm tối.

Sau khi tập hợp, mọi người ngồi xe bus cũ trên đường trở về, mọi người hào hứng trò chuyện đề thi, Tang Lê không gia nhập, chỉ một mình nghe nhạc.

Xe chạy về phía đám mây, phát hiện sắc trời từ ráng chiều rực rỡ biến thành mây đen âm u, hôm nay dự báo thời tiết chiều tối có thể có mưa.

Không lâu sau, điện thoại Tang Lê nhận được tin nhắn nhắc nhở: [Đài khí tượng thành phố Vân Đồn đưa ra cảnh báo mưa to màu đỏ: Dự kiến trong 3 giờ tới Vân Đồn sẽ có mưa lớn trên 50mm, xin đông đảo người dân chú ý chặt chẽ đến sự thay đổi tình hình mưa gió, chú ý an toàn khi đi lại..]

Trong suốt thời gian mưa dầm kéo dài.

Một trận mưa lớn cuối cùng cũng tới.

Cô nghĩ đến Quảng Dã, trong đầu chợt nghĩ thông suốt.

Đêm nay cô phải trở về tìm anh nói lời xin lỗi vì lời lúc trước đã nói.

Hơn 6 giờ tối, Tang Lê nhận được tin nhắn của bác Trương, nói đã chờ cô ở cổng trường, mười phút sau, xe buýt trong dòng xe cộ chật chội, cuối cùng cũng chạy tới cổng trường Giang Vọng.

Một tiếng trước trường học đã tan học, nhưng trên đường vẫn vô cùng chật chội.

Mọi người xuống xe, mây đen đã trôi đến, Lư Hạ Dương lo lắng hỏi cô: "Tang Lê, sắp mưa rồi, cậu về nhà thế nào? Ngồi xe buýt đi, tớ đi cùng cậu.”

“Không cần đâu, trong nhà tớ có người tới đón.”

“Cô Tang Lê…”

Bác Trương từ đường cái đối diện đi tới, Tang Lê gọi một tiếng bác Trương, bác Trương quay đầu nhìn thấy Lư Hạ Dương, Tang Lê giới thiệu: "Đây là bạn học của cháu”

Lư Hạ Dương cười chào hỏi, bác Trương cười: "Trời sắp mưa rồi, hôm nay rất nhiều chỗ 

đều tắc, lại là tan học vào thứ 6 nên giao lộ đều bị chặn.”

Lư Hạ Dương nhìn Tang Lê: "Vậy Tang Lê, cậu về nhà sớm chút, tớ đi xe buýt.

Bác Trương: "Bây giờ xe buýt không dễ ngồi, trạm xe bên kia đều bị chặn cả rồi bạn học, nhà cháu ở chỗ nào?"

“Tiểu khu Doanh Châu ạ.”

Bác Trương nhiệt tình nói: "Vậy cùng ngồi xe bác đi, vừa hay tiện đường, bác đưa cháu về, nếu không lát nữa trời mưa sẽ phiền phức.”

Bác Trương giúp đỡ, Lư Hạ Dương cảm ơn đồng ý, sau đó cùng Tang Lê lên Bentley.

Hai người ngồi ở ghế sau, bác Trương lái xe đi sang con đường khác.

Bên ngoài mây dày như chăn đắp xuống, Lư Hạ Dương nhìn, cau mày: "Chắc sắp mưa to rồi.

Bác Trương: "Đúng rồi, buổi chiều thời tiết cũng tạm được, chớp mắt đã thay đổi.”

Xe dừng trước đèn đỏ, bác Trương gọi điện thoại, đầu kia chậm chạp không bắt máy, bác ấy thở dài: "Tiểu Dã này thật là, lại chạy đi đâu rồi, cũng không lên sơn trang.”

Tang Lê đang xuất thần bỗng nhạy cảm bắt được những lời này: “Quảng Dã có chuyện gì sao ạ?”

"Đúng rồi, chiều nay Tiểu Dã tan học về đến nhà đổi moto ra ngoài, nói hẹn bạn bè đi đua xe, cháu nói xem, sắp mưa to rồi, lúc này còn đua xe"

Tang Lê kinh ngạc: "Bác gọi cho cậu ấy chưa?"

"Gọi không bắt máy, thằng nhóc này không biết là cố ý không nghe máy hay là không nghe thấy"

Bác Trương thở dài: “Haizz, mấy ngày nay cũng không biết chuyện gì xảy ra, tính tình hư đốn lại nổi lên, vừa rồi bác ngăn cậu ấy cũng ngăn không được, bác cũng chẳng dám nói cho tổng giám đốc Tống…”

Trời mưa, đua xe, sao người này có thể như vậy...

Trái tim Tang Lê trầm xuống, lông mày nhỏ nhíu lại, Lư Hạ Dương bên cạnh lật xem sách, nghe vậy thì bất đắc dĩ cười, nhỏ giọng trêu tức: "Loại người này, thật biết cách làm cho người ta lo lắng.”

Giọng cậu ấy rất nhỏ, nhưng chẳng khác nào một cây kim đâm vào tim Tang Lê, cô quay đầu nhìn cậu ấy: "Loại người này là loại người nào?"

Lư Hạ Dương ngẩn ra, cười: "Tớ không có ý gì khác, chỉ là thuận miệng nói thôi, Quảng Dã cả ngày đi học chỉ biết ngủ, không lo ăn học còn đua xe, phản nghịch còn tự cho là đúng...

“Cậu ấy thế nào thì có liên quan gì đến cậu? Thân là lớp trưởng, cậu thích hạ thấp bạn cùng lớp ở sau lưng người ta đến vậy à?”

Tang Lê hoàn toàn không quan tâm người khác ở đây, vẻ mặt lạnh lùng hỏi lại.

Lư Hạ Dương không ngờ Tang Lê dịu dàng điềm tĩnh lại có một mặt như vậy, cậu ấy giật mình: "Tang Lê, tớ…”

Lúc bình thường Lư Hạ Dương vô tình hay cố ý hạ thấp Quảng Dã, rồi đến sáng sớm ở cổng trường châm chọc Quảng Dã, Tang Lê vốn lười để ý, nhưng vào lúc này Lư Hạ Dương đang ngồi trên xe nhà họ Quảng mà còn nói như vậy, cô không thể dễ dàng bỏ qua được: "Quảng Dã có lẽ không học giỏi, tính cách hơi phô trương, nhưng cậu ấy chưa bao giờ xem thường người khác, rốt cuộc ai mới là người tự cho mình là đúng đây?"

Vẻ mặt Lư Hạ Dương cứng đờ.

Tang Lê: "Quảng Dã là người như thế nào cũng không tới lượt người khác phán xét.”

Lư Hạ Dương nắm chặt ô trong tay, cổ họng như bị bóp chặt, xấu hổ đến mức không nói nên lời.

Bác Trương lặng lẽ nhìn hàng ghế sau qua kính chiếu hậu.

Tang Lê quay mặt đi, không nói nữa.

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, mây đen dày đặc khắp bầu trời, trái tim như bị trói lên một khối đá lớn, nặng nề trùng xuống.

Bác Trương đưa Lư Hạ Dương đến nơi, cậu ấy nghiêm mặt nói cảm ơn với bọn họ rồi rất nhanh xuống xe.

Mười phút sau, Bentley lái về biệt thự.

Tang Lê xuống xe bước nhanh vào cửa, thấy quản gia liền hỏi: "Quảng Dã đã về chưa ạ?”

Quản gia sửng sốt, lo lắng lắc đầu: "Vẫn chưa, đã ra ngoài gần một tiếng rồi.”

Tang Lê xách cặp sách đi lên lầu, đột nhiên bên tai vang lên tiếng tách tách rất lớn, cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, gần như là ngay lập tức, mưa tầm tã giống như mở cửa đột nhiên rơi xuống.

Những giọt mưa nặng nề rơi xuống những cái cây lớn bên ngoài kính và cửa kính.

Toàn bộ tầm nhìn trong khoảnh khắc mơ hồ.

Toàn thành phố dường như bao phủ dưới một khối thủy tinh mỏng, sắc trời bên ngoài trở nên âm u như đêm khuya, gió lớn xoáy từ khắp nơi, chạm đến những đám mây đen trùng điệp điệp, phảng phất muốn cọ rửa hết thảy.

Người này còn chưa trở về...

Tang Lê nhìn về phía cửa, trong lòng bất an, không nhịn được lấy di động ra gọi cho anh.

“Tút, tút, tút!”

Không ai bắt máy.

Cô tiếp tục gọi.

Bên tai là tiếng mưa rơi kèm theo âm thanh chờ đợi như trống nặng nề gõ vào màng nhĩ Tang Lê, nhưng mãi vẫn không đợi được âm thanh đầu dây bên kia.

Tại sao anh không bắt máy...

Lông mi cô run lên, sau đó gọi điện thoại cho Nhiếp Văn.

Rất nhanh đầu dây bên kia nhận máy, cậu ta hơi khó hiểu: "Alo, Tang Lê?”

“Nhiếp Văn, cậu và Quảng Dã có ở cùng nhau không?” Cô đi thẳng vào vấn đề.

“Hả? Không có? Tớ về đến nhà rồi, sao vậy?"

“Lúc chiều cậu ấy đi ra ngoài đua xe với bạn bè, bây giờ trời đổ mưa to, tớ gọi cho cậu ấy không được, cậu biết cậu ấy đi đâu không?"

Nhiếp Văn tạm dừng game trên máy tính, kinh ngạc, tỏ vẻ hoàn toàn không biết chuyện này: "A Dã chưa từng nhắc với tớ, tớ tưởng cậu ấy về nhà rồi.”

Ngay cả Nhiếp Văn mà anh cũng không nói...

Nhiếp Văn nói bình thường bọn họ đến rất nhiều bãi xe, không nhất định là đi đâu, Tang Lê hỏi hôm nay Quảng Dã có gì khác lạ hay không, Nhiếp Văn gãi đầu: "Khác lạ thì không, nhưng cậu hẳn là biết hai ngày nay tâm trạng cậu ấy rất kém, bình thường tâm trạng cậu ấy không tốt sẽ đi đua xe.

Tang Lê cụp mắt, một trận chua xót toát ra chóp mũi.

Vốn là hôm nay cô trở về muốn nói lời xin lỗi với anh....

Cúp điện thoại, một lát sau Nhiếp Văn lại gửi tin nhắn tới cho cô, nói cậu ta hỏi hết bạn bè, cũng gọi điện thoại, vẫn không liên lạc được với Quảng Dã.

Không ai biết anh đã đi đâu.

Trái tim Tang Lê như bị đinh đóng chặt, cùng với lo lắng và tức giận, nảy sinh cảm giác đau đớn tự trách.

Vốn gần đây anh đã học hành chăm chỉ, cũng không thường xuyên đi đua xe.

Là do cô, mấy ngày nay trạng thái của anh mới kém như vậy...

Nếu anh xảy ra chuyện thì phải làm sao bây giờ...

Cô nhìn mưa to bên ngoài, trong đầu trống rỗng, mặt mày chua xót.

Mười phút.

Hai mươi phút.

Nửa tiếng...

Thời gian dường như kéo dài như năm, mỗi một phút càng thêm phần thống khổ cùng dày vò, chỉ còn Tang Lê máy móc bấm dãy số không bao giờ bắt máy.

Càng về sau, điện thoại từ không có người nghe, biến thành tắt máy.

Trong lòng Tang Lê nặng nề trầm xuống, đứng trước cửa sổ sát đất có thể nhìn thấy cửa phòng, ngực như bị kéo đâm xuống.

Rốt cuộc anh đang ở đâu...

Đột nhiên một tiếng rịn ga vang xuyên qua tiếng mưa rơi từ con đường trước cửa biệt thự truyền đến, đến trong lỗ tai cô, sau đó càng ngày càng rõ ràng.

Giống như một cọng rơm cứu mạng, kéo cô ra từ trong sự hít thở không thông sắp chết đuối.

Là tiếng moto.

Quảng Dã đã trở về rồi ư...

Không chút do dự, gần như là do tiềm thức thúc đẩy, cô vội vàng xuống lầu, cầm lấy ô trước cửa, bước nhanh ra khỏi biệt thự.

Trên đường đã sáng đèn đường.

Mưa mang theo gió rơi xuống, lạnh lẽo đập vào mặt.

Tang Lê chạy đến trên đường, rõ ràng nghe thấy bên phải truyền đến tiếng rịn ga, cô bước nhanh về phía trước vài bước, đột nhiên nhìn thấy một chiếc xe máy sáng đèn chạy về phía cô, không thấy rõ người trên xe.

“Quảng Dã..”

Cô vừa lên tiếng, thấy xe máy không dừng, lái ngang qua cô.

Cô ngẩn người, tầm mắt đuổi theo, thấy xe chạy qua cửa biệt thự, dần dần chạy xa.

Không phải anh...

Hi vọng chồng chất cao cao lại bị hung hăng đẩy ngã.

Đáy mắt cô tối sầm, trong lúc buồn bã thì đột nhiên một chiếc xe đằng sau rọi đèn chạy về phía cô.

Cô lập tức quay đầu nhìn...

Một chiếc moto màu đen quen thuộc lẳng lặng dừng cách đó hơn hai mét.

Một nam sinh ngồi trên xe, đang nhìn về phía cô.

Ánh đèn đường mờ nhạt theo mưa to rọi xuống, nam sinh mặc áo khoác phao màu đen cùng quần jogger túi hộp, trên người dính mưa, trong mũ bảo hiểm dày nặng, một đôi mặt mày đen nhánh vô cùng quen thuộc.

Người mà cô đang nghĩ đến rất nhiều trong lòng đã xuất hiện trước mắt.

Tiếng mưa rơi như thác nước đột nhiên biến mất bên tai.

Nhìn thấy Quảng Dã, đáy mắt cô chấn động mạnh, sau đó bước nhanh tới.

Giống như lần đầu tiên cô đến sơn trang, trở về nhìn thấy anh thì không nén được sự phấn khích trong lòng mà kể hết với anh, vào lúc này đủ loại cảm xúc bị đè nén dưới đáy lòng như tràn đê, cô nóng lòng lên tiếng: “Có phải cậu điên rồi không, trời mưa to như vậy mà còn ra ngoài đua xe, cậu có biết nguy hiểm thế nào không, tôi gọi cho cậu nhiều cuộc như vậy cậu cũng không bắt máy.."

Cô nói cả buổi, Quảng Dã tháo mũ bảo hiểm xuống, lộ ra đôi mắt đen rõ ràng, anh nhìn về phía cô, giọng nói trầm thấp: “Cậu đang nói cái gì, tôi không nghe thấy.”

Mũi cô cay cay, tức giận nghẹn ngào, hốc mắt không kiềm chế được rơi nước mắt: “Tôi nói tôi gọi cho cậu nhiều cuộc như vậy mà tại sao cậu không bắt máy, cậu có biết tôi lo lắng cho cậu thế nào không.." 

Cô đang nói thì thấy Quảng Dã nhảy xuống xe rồi đi về phía cô, anh cầm ô trong tay cô, giơ tay giữ chặt gáy cô rồi ôm cô vào lòng.

Giọt mưa dày đặc thành lưới bao phủ.

Một trận sóng nhiệt sôi trào được gió lớn cuốn tới.

Thật ra thì anh đã nghe rõ tất cả lời nói vừa rồi của cô, Quảng Dã ôm chặt cô, trái tim như nước sôi trào, đôi mắt nóng rực, giọng nói nóng bỏng: “Bây giờ thì tôi biết rồi.”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.