Tình Đầu Duy Nhất - Mộ Nghĩa

Chương 75




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cậu ấy đổi chủ đề, Tang Lê cậu đáp câu không, suy nghĩ bay ra bên ngoài, một lúc thì thất thần một lúc thì bình thường. 

Cuối cùng hai người đi đến tầng dưới phòng học, đúng lúc gặp Quảng Dã trở về từ bờ hồ.

Tang Lê và Quảng Dã mắt đối mắt nhìn nhau, Lư Hạ Dương bên cạnh vẫn đang nói: “Vậy tối nay chúng ta về đối chiếu bài thi nhé.” 

Tang Lê nhìn Quảng Dã, ánh mắt ngưng tụ, cô nhìn thấy anh thu hồi ánh mắt, sau đó đi ngang qua cô, không có bất kỳ cảm xúc nào.

Đáy lòng hơi trống rỗng.

Ánh mắt cô ảm đạm cúi xuống.

Trở về lớp học, Tang Lê ngồi vào ghế, ngước mắt nhìn bầu trời âm u ngoài cửa sổ, ánh mắt lan man.

Thời gian buổi chiều bất chợt trôi qua.

Cô cố gắng tập trung chú ý nghe giảng.

Chạng vạng tan học, cô đi ra khỏi trường, lên xe riêng.

Cô ngồi ở ghế sau, bác Trương quay lại nhìn cô: “Cô Tang Lê, bác phải đi đến Sơn Trang một chuyến để đưa một số đồ, cháu có muốn đi cùng bác không, hay là bác đưa cháu về nhà trước? Bác đi lên đó nhanh rồi quay lại thôi.”

“Bác Trương, bác không cần phiền thế đâu, cháu đi cùng với bác lên núi là được ạ. Dù sao thì bài tập hôm nay của cô cũng không nhiều, mà tối nay cũng không học thêm.”

“Được.

Bác Trương khởi động xe, xe chậm rãi lái ra khỏi đường trường học, hòa nhập vào dòng xe cộ đông đúc trên làn đường chính.

Sắc trời hơi tối dần, đèn sau xe hòa thành dòng xe neon.

Tang Lê đeo tai nghe một bên, nhìn bên ngoài cửa sổ, nghe nghe từ đơn.

Lúc đèn đỏ, bác Trương dừng xe, bảo Tang Lê đếm mấy hộp quà tinh xảo đặt ở ghế sau, cô đếm đếm, bác Trương lỡ lời nói: “Những thứ này là tổng giám đốc Tống bảo bác mua cho giáo viên dạy kèm của các cháu, khi nào bác đi đón họ thì vừa vặn đưa chúng.”

Cô thuận miệng hỏi: “Bác Trương, bình thường đều là bác đi đón giáo viên ạ?”

“Đúng vậy, có giáo viên cách biệt thự cũng mấy gần bốn tiếng đồng hồ, rất vất vả, bác nhất định phải đón.” 

Bác Trương nói đùa: “Hiếm khi nào Tiểu Dã muốn học thêm, nên cho dù có lái máy bay chúng ta cũng phải đón giáo viên đến.”

Cô sững sờ: “Quảng Dã đề nghị muốn học thêm sao ạ?”

“Đúng vậy, lúc đầu bác cũng ngạc nhiên, nhưng tổng giám đốc Tống nói là do Tiểu Dã chủ động đề nghị, bảo tổng giám đốc Tống sắp xếp cho hai cháu học thêm.

Bác Trương cười: “Đó cũng là lần đầu tiên, nếu đổi lại trước đây, muốn mời một giáo viên cho Tiểu Dã cũng không được, cậu ấy nhất quyết không chịu.

Tang Lê ngơ ngác: “Cho nên không phải dì Tống thuyết phục Quảng Dã, mà là Quảng Dã chủ động đề nghị, còn nói muốn cho cháu theo học thêm sao ạ?”

“Đúng vậy, hôm đó bác nghe tổng giám đốc Tống nói, Tiểu Dã nói với bà ấy cháu rất muốn cải thiện môn tiếng Anh, nên Tiểu Dã đã cố ý bảo tổng giám đốc Tống mời một giáo viên nước ngoài.”

Tang Lê ngạc nhiên, cô chưa bao giờ chủ động đề nghị với Quảng Dã...

Bác Trương cười, thuận miệng tán gẫu với cô: “Bây giờ Tiểu Dã bắt đầu biết quan tâm người khác rồi, phòng tập nhảy tầng bốn cũng là do cậu ấy yêu cầu sửa chữa, cậu ấy nói phòng cháu quá nhỏ khiêu vũ sẽ bị va đập, cho nên mấy ngày hôm đó liền bảo bác đưa thợ đến sửa chữa phòng gấp rút, sau này chuyên dùng cho cháu luyện tập nhảy”

Tang Lê nghe vậy, trong ánh mắt hiện lên tia kinh ngạc.

Hóa ra không phải Tống Thịnh Lan đề nghị sửa chữa phòng tập nhảy cho cô, mà là do anh đề nghị, anh lừa cô...

Những chuyện này, anh đều không nói cho cô biết...

Cổ họng Tang Lê như nuốt phải một cục than nóng hổi, cô đột nhiên cứng họng, trong lòng tràn ngập đủ loại cảm xúc.

Sau nửa tiếng, xe lái vào Sơn Trang, dừng ở cổng trang trại.

Coca chạy ra đón, Tang Lê đi theo bác Trương vào dạo một vòng, hôm nay cô không có tâm trạng xem những động vật nhỏ, cảm xúc rối bời, sau đó dắt Coca đi dạo bên ngoài.

Khung cảnh thiên nhiên bên trong Sơn Trang hiện ra trước mắt.

Cô lại nhớ đến cảnh tượng đến đây chơi vào chủ nhật tuần trước.

Cô nhớ ngày hôm đó Quảng Dã cùng cô cho thỏ ăn, còn cùng nhau đi xem Alpaca.

Tất cả mọi thứ dường như vừa mới hôm qua.

Cô đi đến bờ hồ, nhớ rõ lúc đó Nhiếp Văn nói với cô: “Tang Lê, người Quảng Dã thích là cậu.”

Lúc đó bề ngoài cô vô cảm, nhưng trong lòng lại là một trận sóng thần.

Cô chống tay vào lan can nhìn mặt hồ, không biết có phải trùng hợp hay không, một lúc lâu sau điện thoại cô vang lên, nhìn thấy là Nhiếp Văn.

Đây cũng là lần đầu tiên cậu ta gọi điện thoại cho cô.

Cô sững sờ rồi nghe máy, giọng nói Nhiếp Văn truyền đến từ đầu dây bên kia, nói cậu ta vừa về đến nhà: “Tang Lê, đề toán hôm nay cậu đã làm chưa, cái đó, tớ muốn hỏi cậu một câu..”

“Câu nào?”

“Chính là câu hàm số 19.

“Câu 19 không phải hình học sao?”

“....” 

Nhiếp Văn sờ đầu: “Tớ nói sai rồi, là câu 20, câu 20.”

“Đề thi phát hôm nay chỉ có 19 câu.”

Nhiếp Văn trở nên ấp a ấp úng, Tang Lê đoán được gì đó, nhẹ giọng nói: “Nhiếp Văn, cậu có chuyện gì muốn nói với tớ sao?”

Nhiếp Văn nghẹn lời, cười gượng: “Tang Lê sao cậu đoán được vậy…”

“Cậu không giống như người muốn hỏi bài.”

Nhiếp Văn cũng không nói nhảm với cô nữa, cười nói: “Tớ chỉ là tò mò hỏi thử. mấy ngày hôm nay cậu và A Dã chiến tranh lạnh sao?”

Cô hơi ngạc nhiên, nhỏ giọng nói: “Không có.”

“Thôi đi, trước đây quan hệ hai cậu thân thiết bao nhiêu, còn cùng nhau học thêm nữa.”

Cô vén tóc bị gió thổi loạn ra sau tai, cúi mắt: “Chúng tớ chỉ là... bạn bè bình thường”

“Ngoại trừ cậu ra, cậu ấy không có người bạn nữ thứ hai như vậy.”

Lông mi Tang Lê khẽ động, Nhiếp Văn thở dài, nói thẳng: “Thực sự, hôm nay tớ gọi điện thoại cho cậu là muốn nói đôi lời cho người anh em của tớ.”

Cô cầm điện thoại, sững sờ: “Cậu muốn nói gì cho cậu ấy?”

“Hôm nay A Dã đã nói với chúng tớ về chuyện mấy ngày hôm nay của các cậu.”

Nhiếp Văn nói: “Cậu cảm thấy A Dã không thật sự thích cậu, chỉ là nhất thời nhiệt tình, nhưng tớ đã quen biết cậu ấy sáu năm rồi, A Dã có tính cách như thế nào tớ còn không biết sao? Có một số lời cậu ấy nói ra thì sẽ không bao giờ thay đổi, từ trước đến giờ cậu ấy chưa từng lấy chuyện tình cảm ra làm trò đùa.”

Tang Lê không nói gì, chỉ nghe giọng nói bên kia đột nhiên thay đổi: “Cậu biết khoảng thời gian trước tại sao Tô Bạch Tình bị chuyển đi không?”

“Sao cơ?”

Tại sao đột nhiên nhắc đến chuyện này?

Nhiếp Văn nghe giọng điệu khó hiểu của cô, thở dài: “Quả nhiên là cậu không biết, lúc đầu A Dã không cho tớ nói với cậu”.

Tang Lê càng thêm khó hiểu: “Có liên quan đến cậu ấy sao?”

“...”

“Chắc là tiết thể dục mấy tuần trước, hôm đó tớ và A Dã cùng mấy nam sinh tình cờ nghe được Tô Bạch Tình và một số người nói xấu sau lưng cậu, chế nhạo cậu đọc tiếng Anh kém, còn nói cậu đi học lõm ở trung tâm dạy khiêu vũ ở bên ngoài, lấy cậu làm trò đùa ở sau lưng, lúc đó A Dã vô cùng tức giận, hung hăng dạy dỗ đám nữ sinh đó.”

“Sau đó Tô Bạch Tình và Trạm Thiến Tuyết cãi nhau ở trong lớp, tất cả mọi chuyện Tô Bạch Tình từng làm với cậu đều bị lộ ra, A Dã ngoài mặt không quan tâm, nhưng hôm đó sau khi tan học liền tìm người chỉnh lại camera, trực tiếp đưa camera cho dì Tống, để dì Tống xử lý, còn sắp xếp người đến cổng trường cảnh cáo Tô Bạch Tình cách xa cậu, trả lại những oan ức mà cậu đã chịu trước đó, sau đó Tô Bạch Tình nhanh chóng chuyển trường, cũng là do sức ép của nhà họ Quảng”

Trong đầu Tang Lê lại bị gõ một lần nữa, cô choáng váng.

“A Dã không cho chúng tớ nói chuyện này với cậu, sợ cậu bị những lời dư luận đó tổn thương đến lòng tự trọng, cho nên trong lúc cậu không biết, cậu ấy đã thay cậu giải quyết tất cả, hiện tại cậu ấy sẽ không để cho bất cứ ai bắt nạt cậu.”

Tang Lê nghe vậy, đột nhiên nhớ đến những lời bác Trương nói lúc chạng vạng.

Thứ bảy mấy tuần trước, Tống Thịnh Lan và cô nhắc đến chuyện buổi sáng học thêm, cô đang chuẩn bị hỏi Lư Hạ Dương về lớp học thêm tiếng Anh, lúc đó Quảng Dã ở bên cạnh cũng nghe thấy, cho nên vì cô, anh đã chủ động đề nghị học thêm, còn vì cô mà mời giáo viên nước ngoài tiếng anh.

Trong tiết học thể dục, Quảng Dã nghe được Tô Bạch Tình cười nhạo nói xấu cô học lõm ở bên ngoài, rồi nhìn thấy cô tập nhảy trong phòng đập vào đầu gối, cho nên anh đã đặc biệt làm phòng tập nhảy cho cô.

Ngày hôm đó anh dẫn cô đến phòng tập nhảy, nói những chuyện cô từng bị bắt nạt sẽ không bao giờ xảy ra nữa, bởi vì cho dù là Tô Bạch Tình hay là bất kỳ chuyện gì khác, anh ở phía sau đã giải quyết hết tất cả vì cô.

Giống như một bánh răng nào đó trùng hợp khớp vào, rất nhiều chuyện đột nhiên được liên kết với nhau, trở nên rõ ràng minh bạch.

Nhiếp Văn: "Tang Lê, nếu như cậu ấy thật sự chỉ đơn thuần là đùa giỡn thì cậu ấy sẽ không tốn tâm tư làm những chuyện này vì cậu đâu, tớ chưa bao giờ nhìn thấy A Dã đối xử với một cô gái nào tốt như vậy, cậu là người đầu tiên."

Nhiếp Văn nói, hy vọng cô sẽ suy nghĩ thật kỹ.

Sau đó cậu ta cúp điện thoại, Tang Lê chậm rãi đặt điện thoại xuống, đi về phía trước, đôi mắt dường như bị gió thổi hơi se cay.

Lúc trước, khi vừa mới ở nhà họ Quảng, cô biết Quảng Dã ghét cô, cho nên cô luôn giữ khoảng cách với anh, sau này họ dần dần thân thiết, cho dù có cãi nhau và chiến tranh lạnh, nhưng họ cũng từ từ hiểu nhau.

Cô phát hiện điểm sáng trên người anh, cũng phát hiện nhiều khía cạnh mà không mấy người biết của anh.

Sau đó họ trở thành bạn bè, anh cùng cô trải qua nhiều niềm vui và nỗi buồn, nhưng cô không ngờ rằng có một số chuyện cô biết, có một số chuyện không biết, hóa ra đều là do 

Quảng Dã cố ý sắp đặt. 

Nhưng anh chưa từng nói cho cô biết.

Cho đến hiện tại, anh vẫn không nói.

Cô chớp mắt, chậm rãi đi đến đài quan sát.

Cô vẫn nhớ chủ nhật tuần trước, cô từ bên hồ trở về, lúc đó Quảng Dã đang ngồi trên này, cô và anh nhìn nhau, trong lòng cô rối bời. Coca hình như rất thích đài quan sát, nó muốn chạy lên đài quan sát, Tang Lê do dự, đành phải dắt nó chầm chậm đi lên.

Đây là lần đầu tiên cô đi lên đây.

Sau khi lên đây, cô mới phát hiện tầm nhìn ở đây thực sự rất tuyệt, bao quát toàn bộ Sơn Trang.

Trên đài quan sát có một bảng vẽ rất lớn, trên bàn bên cạnh bày rất nhiều màu vẽ và giấy vẽ.

Quảng Dã chắc thường xuyên vẽ tranh ở đây...

Cô đi qua, tùy tiện lật tranh sơn dầu xem.

Bên trên có vẽ sông núi gần đó, vẽ trang trại, còn vẽ cả Coca đáng thương nằm bò gục đầu dưới chân, trông sống động như thật.

Tang Lê thuận tay lật xem một bức tranh, bất chợt ngây người...

Trong tranh là một cô gái.

Dưới ánh hoàng hôn, cô gái đứng bên mặt hồ trong veo lấp lánh, tựa vào lan can, mái tóc đen tung bay, nở nụ cười dịu dàng điềm tĩnh, cả người ánh vàng rực rỡ.

Gương mặt vô cùng quen thuộc.

Cách ăn mặc cũng vô cùng quen thuộc.

Không phải là chính cô thì còn có thể là ai được.

Khung cảnh này cũng rất quen thuộc

Cảnh tượng ngày hôm đó trong phút chốc hiện lên tâm trí Tang Lê...

Chính là chạng vạng chủ nhật tuần trước, lúc đó cô đang đứng bên hồ, Dụ Niệm Niệm chụp hình cho cô.

Hóa ra khoảnh khắc đó không chỉ được ống kính ghi lại, mà còn được anh họa lại bằng tranh vẽ.

Hóa ra ngày đó anh nói với đám Nhiếp Văn thích cô, anh ngồi ở trên đài quan sát vẽ tranh cho cô...

Tang Lê ngây người cầm bức tranh lên, sau đó lật ra mặt sau của bức tranh, phát hiện ở góc dưới bên phải trống ghi một dòng chữ.

“Đôi lúc, cuộc đời một người chỉ dành cho một cuộc gặp gỡ đặc biệt.”

Đôi khi cuộc đời chỉ có vài khoảnh khắc như vậy.

Đôi lúc chỉ vì gặp gỡ một số người mà trở thành kỷ niệm đáng giá.

Cho nên đối với Quảng Dã mà nói, cuộc gặp gỡ đặc biệt đó, chính là cô.

Tất cả mọi cảm xúc ngay lập tức vỡ òa.

Chóp mũi Tang Lê chua xót, đôi mắt ngay lập tức ửng đỏ.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.