(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tang Lê và Dụ Niệm Niệm ở bên ngoài lớp học nhìn một tiếng đồng hồ, tiếp theo là thời gian luyện tập của học viên nên hai người rời đi trước.
Ra khỏi câu lạc bộ, Dụ Niệm Niệm hỏi Tang Lê cảm thấy thế nào, Tang Lê gật đầu khẳng định: "Tớ cảm thấy giáo viên dạy rất tốt, có thể học ở trong đó nhất định thu hoạch được nhiều đấy."
Dụ Niệm Niệm thở dài: "Lê Lê, tiếc là bây giờ tớ không học múa ở Thịnh An nữa, nếu tớ còn học thì nói không chừng có thể dẫn cậu vào luyện tập cùng."
"Không sao đâu, dù sao tớ cũng không đăng ký." Đôi mắt hạnh của Tang Lê cong lên: "Có thể cảm nhận bầu không khí đã rất vui rồi."
"Lê Lê, trước đây cậu có từng học múa chưa?"
"Ừm, mẹ tớ rất khuyến khích tớ học múa."
Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần cô muốn làm cái gì, Tang Tĩnh đều rất ủng hộ cô, nếu như mẹ cô còn sống, hiện tại chắc chắn sẽ hy vọng cô tiếp tục học múa.
Dụ Niệm Niệm không biết chuyện: "Vậy tại sao bây giờ dì ấy không cho cậu học vậy?"
"Mẹ tớ... không phải mẹ tớ không cho, là do tớ cảm thấy thi nghệ thuật đắt quá, học múa vẫn nên coi là sở thích thôi."
Dụ Niệm Niệm nắm lấy cánh tay Tang Lê: "Không sao, dù sao Lê Lê cậu giỏi như vậy, sau này nhất định có thể thi vào một trường đại học danh tiếng, hơn nữa tương lai cũng không thể nói chắc được, nói không chừng cậu còn có thể trở thành vũ công nữa."
Nghe vậy, Tang Lê mỉm cười, đương nhiên đây là mơ ước của cô.
Đi dọc theo con phố, Dụ Niệm Niệm nhảy nhót: "Vậy chúng ta đi đâu tiếp đây? Khó khăn lắm mới thi xong giữa kỳ, nhất định phải thư giãn cho đã mới được."
Tang Lê mỉm cười: "Cậu muốn đi đâu, tớ đi với cậu."
"Được đó! Chúng ta tới phía trước đi dạo đi..."
Cuối cùng Tang Lê và Dụ Niệm Niệm đi tới trung tâm thương mại gần đó.
Trong trung tâm thương mại, Tang Lê mua một số nhu yếu phẩm hàng ngày cho Liên Vũ Châu, đồng thời cũng chọn trước một chiếc vòng cổ bạc cho Từ Hiểu vì tháng sau là sinh nhật cô ấy.
Hai người đi dạo cho đến xế chiều, hơn ba giờ chiều, mẹ Dụ Niệm Niệm gọi điện thoại bảo cô ấy về nhà làm bài tập, sau khi Dụ Niệm Niệm rời đi, Tang Lê cũng về nhà.
Sau khi trở về, Tang Lê không vội làm bài tập mà dọn dẹp phòng, dành không gian tập múa.
Cô nhớ lại điệu múa hôm nay cô thấy bên ngoài lớp và cố gắng tái hiện lại.
Nhảy tách chân, hạ eo, nhảy bước nhỏ, xoay tròn...
Không gian hoạt động trong phòng tương đối nhỏ, một lúc sau, Tang Lê xoay người lại, đầu gối chân trái không cẩn thận va vào góc bàn, đau đến nổi cô co người lại.
"Ừm..."
Cô vội vàng đỡ lấy bàn, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Quang Dã đứng đó.
Sao người này lại ở đây??!!
Cô sững sờ, trước khi kịp lên tiếng đã nhìn thấy chàng trai nhíu mày bước vào: "Chân cậu không sao chứ?"
"Không sao..."
Anh hạ mắt xuống nhìn, không hiểu sao tai Tang Lê nóng lên, co chân lại, giọng nói mềm mại như bông: "Thật sự không sao, chỉ va vào một cái thôi."
Anh liếc nhìn xung quanh: "Đừng nhảy trong phòng nữa, muốn nhảy thì xuống phòng thể dục dưới lầu đi."
"Không sao, tôi chỉ tập luyện qua loa chút thôi."
Căn phòng đó mỗi lần cô đi qua đều phải di chuyển thiết bị, thỉnh thoảng Tống Thịnh Lan phải tới tập thể dục, cô thấy hơi bất tiện.
Cô ngẩng đầu lên nhìn anh: "Cậu tìm tôi có chuyện gì à..."
"Mẹ tôi bảo cậu rảnh thì lên lầu, mẹ tôi có chuyện tìm cậu."
Vừa rồi khi Quảng Dã tìm cô thì thấy cô đang nghiêm túc tập múa nên không lên tiếng quấy rầy.
Cô gật đầu đồng ý.
Anh nhìn về phía cô, thuận miệng hỏi: "Hôm nay đi học viện múa thế nào?"
Tang Lê gật đầu, không nhịn được chia sẻ với anh: "Sáng nay bọn tôi ở bên ngoài quan sát lớp học của người ta, tôi nói cậu nghe, giáo viên dạy múa đó giỏi lắm, vừa nãy tôi vừa thử luyện tập lại điệu múa vừa thấy sáng nay đó."
Cứ nghĩ là cô lên lớp, ai ngờ lại là ngồi ngoài xem người khác múa...
Quảng Dã rủ mắt xuống nhìn cô gái vẫn đang tươi cười vui vẻ, đôi mắt to tròn đen láy đầy cảm xúc, chưa từng thấy cô ngốc nghếch như vậy.
Nói được vài câu, Tang Lê đáp: "Vậy bây giờ tôi đi tìm dì Tống đây."
Anh nhẹ nhàng trả lời rồi rời đi trước.
Tang Lê rửa mồ hôi ướt đẫm trên mặt rồi đi lên lầu.
Tống Thịnh Lan đang làm việc ở thư phòng, nhìn thấy Tang Lê liền bảo cô ngồi xuống, thấy vết tái xanh trên đầu gối cô liền hỏi có chuyện gì, Tang Lê nói cô vô tình va phải khi đang tập nhảy trong phòng, không có gì nghiêm trọng cả.
Tống Thịnh Lan bảo sau này cô đừng tập ở trong phòng nữa, có thể tới phòng khách hoặc chỗ nào rộng rãi cũng được, thuận miệng nói chuyện phiếm vài câu, Tống Thịnh Lan nhắc đến chuyện chính: "Không phải dì luôn nói với Tiêu Dã muốn tìm giáo viên dạy thêm cho nó sao? Thằng nhóc này cuối cùng cũng đồng ý rồi, vậy nên dì định mời gia sư, sau đó dì lại nghĩ dù gì cũng mời giáo viên tới nhà rồi, Lê Lê cũng học thêm chung với nó luôn đi, cháu có muốn nỗ lực không?"
Tang Lê sững người: "Cháu học chung…"
Tống Thịnh Lan đoán được gì đó, vội nói: "Cháu không cần lo lắng về Tiêu Dã, dì đã nói chuyện với thằng bé rồi, nó sẽ không làm ảnh hưởng đến việc học của cháu đâu, nếu như cháu để tâm thì để dì mời giáo viên riêng cho hai đứa."
"Không có, cháu không để ý đâu ạ." Tang Lê rất vui vì có thể học thêm, chỉ là cô ngại việc Tống Thịnh Lan tốn tiền vì mình, hơn nữa cô quả thực rất phiền lòng môn tiếng Anh của mình: "Cháu rất muốn học thêm, cảm ơn dì ạ."
Tống Thịnh Lan cười: "Vậy quyết định như vậy nhé, dì sẽ xác nhận với giáo viên."
Tang Lê đồng ý, không còn chuyện gì nữa nên rời đi trước.
Hơn sáu giờ tối, quản gia lên lầu thông báo với Tống Thịnh Lan đã đến giờ ăn tối, Tống Thịnh Lan dừng công việc, đi ra khỏi thư phòng rồi tiến về phía thang máy, đúng lúc Quảng Dã cũng đứng ở bên trong.
Quảng Dã dựa vào tường nhìn bà ấy, hờ hững hỏi: "Cậu ấy nói thế nào vậy mẹ?"
Tống Thịnh Lan cười: "Con quan tâm con bé có đồng ý hay không đến vậy à?"
"…"
Quảng Dã nghiêng mắt, xoa xoa tai, ý cười của Tống Thịnh Lan càng sâu, không trêu chọc anh nữa: "Được rồi, mẹ nói với Lê Lê rồi, con bé đồng ý rồi nhé."
Sáng nay, lần đầu tiên Quảng Dã tìm đến Tống Thịnh Lan chủ động đề cập đến việc đồng ý tìm giáo viên dạy kèm, Tống Thịnh Lan sửng sốt há hốc miệng, hỏi anh bị cái gì kích thích mà lại tự nhiên thay đổi muốn học thêm, nhưng mà anh vẫn giữ dáng vẻ đó, không đưa ra bất kỳ lý do nào.
Thật ra trong thâm tâm anh biết rất rõ lý do.
Đã có một lớp Hòa Tiễn chết tiệt rồi, anh tuyệt đối không để Tang Lê và Lư Hạ Dương cùng nhau học thêm nữa.
Có điều, Quang Dã đã chịu học thêm rồi, sao Tống Thịnh Lan lại không đồng ý cho được, chỉ sợ anh đổi ý nên vội vàng nói sẽ mời gia sư cho anh, cho đến khi Quang Dã cuối cùng nhẹ nhàng lên tiếng bảo gọi Tang Lê học cùng, Tống Thịnh Lan mới phát giác ra mánh khóe của anh.
Thì ra là vì Tang Lê.
Đi ra khỏi thang máy, Tống Thịnh Lan quay đầu nhìn Quang Dã: "Đã học thêm rồi thì học đàng hoàng vào, con nghiêm túc một chút cho mẹ."
Quang Dã không trả lời.
"Với lại..." Tống Thịnh Lan mỉm cười trêu chọc: "Mẹ phát hiện quan hệ của con với Lê Lê khá tốt nhỉ?"
Tim bị đâm một cái, biểu cảm của Quang Dã hơi cứng lại, vài giây sau lên tiếng: "Mẹ nghĩ nhiều rồi."
Quang Dã đi đến phòng ăn trước, Tống Thịnh Lan bất đắc dĩ thở dài.
Mặc dù nói ba mẹ hiểu rõ con cái nhất, vậy nhưng sau khi xảy ra chuyện lúc nhỏ, bọn họ lại ngày càng xa cách, bà ấy cũng thường xuyên không biết Quảng Dã thực sự nghĩ gì.
Có điều có lẽ là bà ấy suy nghĩ nhiều rồi, con trai mỗi ngày chỉ biết đến mô tô và chơi game, hẳn là không có hứng thú gì với con gái đâu.
Nếu không chỉ với khuôn mặt của Quảng Dã, bà ấy còn phải lo lắng anh đi học đã yêu đương hơn tám trăm lần rồi.
Khi bọn họ đến phòng ăn, Tang Lê đã tập múa và tắm rửa xong nên nhanh chóng đi xuống lầu, ba người cùng ngồi ăn cơm, Tống Thịnh Lan nói với bọn họ: "Mẹ đã tìm giáo viên cho bọn con xong rồi, hai buổi tối trong tuần, mỗi buổi hai tiếng, thời gian cụ thể do giáo viên sắp xếp, chủ yếu là dạy kèm bài tập về nhà, thứ bảy còn có lớp cơ bản và nâng cao, đến lúc đó trình độ không giống nhau nên sẽ học tách riêng nhé."
Tống Thịnh Lan quản lý cả một tập đoàn, hiệu suất làm việc trước giờ đều rất cao, nhanh chóng đưa ra quyết định.
Tang Lê nhớ ra điều gì đó: "Dì Tống, có thể trong tuần cháu phải tới lớp Hòa Tiễn một buổi tối, tám giờ rưỡi mới về tới nhà được ạ."
"Cũng phải, dì nhớ rồi, vậy nếu vừa hay tới ngày đó phải làm thế nào? Tiểu Dã tự học nhé?"
Quảng Dã lười biếng ăn canh: "Hôm đó giáo viên tới muộn một chút có được không?"
"Vậy để mẹ hỏi thử, dù sao bắt đầu từ tuần sau hai đứa sẽ cùng học trên lầu bốn, có vấn đề gì thì cứ nói với mẹ."
Quảng Dã không nói chuyện, cũng tức là anh không có ý kiến, Tang Lê cũng ngoan ngoãn đồng ý.
…
..
Một trận mưa đã kết thúc hai ngày cuối tuần trôi qua chóng vánh.
Suốt đêm, mưa như trút nước, sáng thứ hai, mưa tạnh, nhiệt độ giảm xuống còn dưới hai mươi độ, sau khi rời giường, Tang Lê mở cửa ban công, không khí bên ngoài dường như đã được gột rửa, hơi lạnh hôn lên mặt cô từng đợt.
Cây sơn trà sau vườn đã nở hoa, những bông hoa nhỏ màu trắng vàng phủ đầy lông tơ phía trên, những bông hoa tụm lại thành chùm tỏa hương thơm nhẹ nhẹ.
Tang Lê duỗi lưng một cái rồi trở về phòng đánh răng rửa mặt.
Sáu giờ rưỡi, cô đến lớp, Lữ Nguyệt cũng đến sớm nên hai người cùng nhau nghe nhạc và trò chuyện.
Một lúc sau, Lư Hạ Dương bước tới: "Tang Lê."
Tang Lê tháo tai nghe rồi ngước lên nhìn cậu ấy, Lư Hạ Dương khẽ hỏi: "Chuyện học thêm cậu tính thế nào rồi? Cậu phải nhanh tranh thủ thời gian đăng ký đi nhé."
Tang Lê đang muốn nói chuyện này với Lư Hạ Dương: "Tớ không đăng ký nữa đâu, tớ tìm được chỗ học thêm khác rồi."
"Tìm được rồi? Trung tâm nào vậy?"
"Tớ cũng không rõ, là dì tớ tìm." Tang Lê cảm thấy có lỗi: "Xin lỗi lớp trưởng, còn phiền cậu tốn thời gian hỏi giúp tớ nữa."
Lư Hạ Dương lắc đầu cười nhẹ: "Đâu có, chuyện đơn giản ấy mà."
Sau khi Lư Hạ Dương rời đi, Lữ Nguyệt nằm trên mặt bàn, lông mi cong cong lẩm bẩm với Tang Lê: "Tớ cảm thấy lớp trưởng rất thích cậu."
"…"
Tang Lê cạn lời: "Cậu học xấu theo Niệm Niệm rồi."
Lữ Nguyệt cười hi hi, một lúc sau Dụ Niệm Niệm tới lớp, Tang Lê về chỗ, cùng cô ấy đi lấy nước.
"Lê Lê, tớ nghe nói thứ bảy tuần này giáo viên kia đến dạy nữa đấy, nếu cậu muốn xem thì tớ dẫn cậu đi."
Tang Lê xé túi trà hoa nhài: "Thứ bảy tuần này tớ phải học thêm rồi, không có thời gian rảnh."
"Hả? Học thêm gì cơ?"
Tang Lê giải thích cụ thể cho cô ấy, chỉ là không đề cập tới Quảng Dã, Dụ Niệm Niệm đáp: "Vậy lần sau rảnh thì chúng ta đi, hơn nữa nếu sau này có hoạt động miễn phí nào thì tớ lại dẫn cậu đi cùng."
Tang Lê đồng ý.
Chắc sau này cô cũng sẽ không thường xuyên đến đó, dù sao cô cũng không đăng ký lớp, ở bên ngoài nhìn cũng hơi xấu hổ...
Đổ đầy nước xong, hai người rời đi, mấy giây sau, Tô Bạch Tinh bước ra từ phòng vệ sinh bên cạnh, đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Tang Lê.
Sau khi về lớp, Tang Lê đi nộp bài tập về nhà.
Giờ đọc sách buổi sáng, Bạch Nam tới lớp sắp xếp cho mọi người nghe lại đề kiểm tra nghe giữa kỳ, nghe xong Bạch Nam sẽ sửa bài.
Vì là đề chung toàn thành phố nên đề thi chưa thể sửa nhanh vậy, đoán chừng phải mất một hai ngày hoàn thành chỉnh sửa rồi mới nhập kết quả thống kê.
Có điều cho dù chưa có điểm nhưng vẫn có thể chữa bài trước.
Trong hai tiết toán học buổi sáng, Hoàng Lão Tà sửa bài xong liền bảo mọi người dự đoán điểm số.
Môn toán khá dễ đoán vì đã có đáp án chính xác, dự đoán xong Hoàng Lão Tà hỏi: "Có mấy bạn cảm thấy mình có thể thi được 140 điểm? Giơ tay lên nào."
Mọi người trong lớp nhìn nhau, cuối cùng chỉ có hai cánh tay giơ lên.
Một người là Lư Hạ Dương.
Cậu ấy nói mình dự đoán thi được 146 điểm.
Người còn lại là Tô Bạch Tình.
Cô ta giơ tay, sắc mặt lạnh nhạt, trả lời: "Em tầm khoảng 142 điểm ạ."
Hoàng Lão Tà: "Rất tốt, lần này thì được 140 điểm không dễ đâu..."
Hoàng Lão Tà nói tiếp tới lớp toán Hòa Tiễn sẽ dựa vào thành tích thi lần này chọn thành viên lại lần nữa, bởi vì kết quả lần này có giá trị hơn bài kiểm tra trước: "Mỗi lớp vẫn có hai suất, nếu không có ai thì được hơn 140 điểm thì chắc là Bạch Tình và Hạ Dương rồi."
Juna lén lút giơ ngón tay cái với bạn cùng bàn: "Cuối cùng cũng lấy lại được thứ thuộc về cậu rồi."
Tô Bạch Tình mỉm cười, ánh mắt đảo qua hàng ghế sau tổ hai, trong mắt đầy vẻ kiêu ngạo.
Tang Lê không giơ tay.
Nhiều người trong lớp phát hiện ra, hơi kinh ngạc.
Vậy nên lần trước Tang Lê chỉ đơn giản là gặp may thôi sao? Cuối cùng vị trí trong lớp Hòa Tiễn vẫn thuộc về Tô Bạch Tình à?
Dụ Niệm Niệm cũng khó hiểu, cô ấy lại gần nhỏ giọng hỏi cô: "Lê Lê, điểm ước chừng của cậu không được 140 sao?"
Tang Lê cắn nhẹ môi đùa: "Có hai câu tớ quên đáp án nên không chắc lắm." Cô vẫn dừng giơ tay thì hơn, lỡ đâu không thi được như vậy thì mất mặt lắm.
Dụ Niệm Niệm cười ranh mãnh: "Lê Lê, tớ vẫn mong cậu vào được lớp Hòa Tiễn, như vậy thì tớ sẽ tự hào lắm đó."
Tang Lê dùng bút gõ đầu cô ấy: "Bản thân thì tốt còn tự hào hơn đó."
Dụ Niệm Niệm mím môi: "Thôi đi, tớ tự biết rõ môn toán của mình."
...
Sau tiết toán, mọi người gần như dành cả ngày để ôn bài, cũng may tiết thứ ba buổi chiều là tiết thể dục thư giãn.
Sau khi tan học, sáu người cùng nhau đi xuống lầu, Nhiếp Văn vỗ vai Quảng Dã: "Ốc Tử nói có vài bạn nam trong lớp hẹn cậu, hôm nay cậu đi với bọn họ không?"
Quảng Dã nghịch quả bóng trong tay: "Sao cũng được."
"Trương Bác Dương, hôm nay cậu cũng nhất định phải tới đấy, cậu không chơi bóng bao lâu rồi hả?"
Dụ Niệm Niệm ở phía trước nhướng mày nhìn Trương Bác Dương: "Này, chơi tốt vào, đến lúc đó tụi tớ sẽ đi xem."
Trương Bác Dương gãi đầu: "Đừng mà, tớ... lâu rồi tớ không chơi bóng."
Nhiếp Vân nhướng mày nói: "Không sao, đội lúc đó có người tới xem thi đấu, biết đâu cậu lại phát huy vượt bậc thì sao."
Trương Bác Dương nhăn mặt đẩy cậu ta ra.
Đến sân chơi, ba chàng trai chuẩn bị ra sân thì lớp phó thể dục Khang Hàng tới: "Tang Lê, Quảng Dã, hôm nay tới lượt hai cậu phân phát và sắp xếp dụng cụ rồi."
Số thứ tự của hai người liền nhau nên thường bị phân vào cùng một nhóm.
Tang Lê quay đầu lại liền bắt gặp ánh mắt của Quảng Dã, tưởng anh muốn chơi bóng nên nói: "Cậu đi chơi bóng rõ đi, tôi tự làm là được."
Dụ Niệm Niệm: "Ừm, để tớ giúp Lê Lê cho."
Nhưng Quảng Dã lại ném bóng cho Nhiếp Vân, xoay người đi về phía phòng dụng cụ ở bên kia, không mặn không nhạt nói: "Nhanh lên đi."
Tang Lê hơi sửng sốt, đành phải đi theo.
Sau khi hai người rời đi, Nhiếp Vân kinh ngạc: "Có chuyện gì vậy? Không phải trước đây A Dã chưa từng quan tâm đến mấy cái dụng cụ sao? Sao hôm nay lại chủ động đi vậy?"
Dụ Niệm Niệm quay đầu lại: "Không phải là vì Tang Lê đi đó chứ?"
"Không thể nào, chắc là do hôm nay tâm trạng A Dã tốt chăng?"
Phía bên kia, Tang Lê đi theo Quảng Dã vào phòng dụng cụ.
Tang Lê bước vào quét dọn xung quanh, nhìn Quảng Dã: "Vậy cậu lấy bóng chuyền và cầu lông, tôi lấy bóng rổ và bóng bàn nhé?"
Tang Lê chật vật kéo một cái xe sắt tới, sau đó bỏ từng quả bóng vào rổ, Quảng Dã nhìn nhìn: "Chờ cậu làm xong chắc cũng đến giờ tan học mất."
"…"
Anh bước tới kéo cô qua một bên: "Ra cửa đứng đi, đọc cho tôi xem cần bao nhiêu."
Tang Lê thở dài, đứng ở cửa giúp anh đọc số, sức lực Quang Dã lớn, động tác lại nhanh, một lát đã bỏ xong toàn bộ vào xe đầy.
Cuối cùng, Quang Dã đẩy xe ra khỏi phòng dụng cụ, ngược lại, Tang Lê đi bên cạnh lại rất thoải mái.
Sau giờ học, mọi người chạy xong, giáo viên thể dục liền để bọn họ tự do hoạt động, Quang Dã và một vài nam sinh khác đi đánh bóng rổ, Tang Lê, Dụ Niệm Niệm và Lữ Nguyệt thì ngồi dưới bóng cây nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng lại nhìn mọi người trong sân chơi bóng rổ.
Trên bầu trời, mây trắng trôi nhẹ từng tầng, thời tiết ám về u ám.
Sân bóng bên cạnh có rất nhiều người xem, tiếng huyên náo và hoan hô liên tiếp vang lên.
Ba cô gái chơi mệt rồi, trong giờ giải lao, Dụ Niệm Niệm xem các nam sinh thi đấu, không nhịn được cười: "Không phải nói chứ, tớ tưởng đỗ mọt sách như Trương Bắc Dương chỉ khuấy động không khí thôi, không ngờ mấy môn bóng bánh cũng khá phết."
Lữ Nguyệt gật đầu: "Trương Bắc Dương không thấp, chắc chắn cậu ấy biết chơi bóng rổ."
"Có điều Quảng Dã quá bắt mắt rồi, cậu ấy mới là tâm điểm của đám đông, đẹp trai quá đi."
Nghe vậy, Tang Lê không khỏi đảo mắt về phía sân bóng.
Vóc dáng của Quảng Dã cao gầy, đường cong cơ bắp ở đùi hiện rõ, chạy nhanh nhất, nhảy cao nhất, cho dù xuất hiện ở đâu cũng vô cùng bắt mắt.
Nửa tiếng sau, lớp A8 dẫn đầu và giành chiến thắng cách biệt.
Một mình Quảng Dã cũng nhanh chóng lấy được 20 điểm, mấy bạn nam nói đùa lần tới phải buộc anh rời sân vào làm trọng tài.
Sau khi rời sân, mười mấy nam sinh cùng nhau sát cánh cười nói, cùng đi đến siêu thị bên cạnh căn tin mua nước.
Ra khỏi siêu thị, Quảng Dã mở chai nước ra uống, mồ hôi theo yết hầu chảy dọc xuống.
Mấy người đi bộ về đi qua con đường rợp bóng cây.
Ven hồ lấp loáng sóng nước, mấy người đi ngang qua một gian hàng gần bờ hồ, trong gian hàng, Tô Bạch Tình, Juna và tám, chín cô gái khác đang ngồi quay lưng lại với nhau tán gẫu.
"Có thật không vậy Bạch Tình, Tang Lê thật sự đến lớp học múa của bạn cậu học sao?"
Âm thanh bên trong truyền tới, Quảng Dã bắt được một cái tên đặc biệt.
Anh thở hổn hển, bước đi dừng lại một chút.
Trong gian hàng, mấy cô gái không để ý tới một nhóm nam sinh đang nói chuyện rôm rả, Tô Bạch Tình ngồi ở giữa cười khúc khích: "Tớ cũng không biết, bạn tớ chụp gửi cho tớ đó, bạn tớ nói học phí của giáo viên dạy múa đó rất đắt, Tang Lê không đăng ký mà chỉ đứng bên ngoài nhìn cả buổi học, đây cũng là lần đầu tớ gặp chuyện như vậy luôn đấy."
Vài cô gái chơi cùng với Tô Bạch Tình trước giờ đều không có hảo cảm với Tang Lê, cảm thấy cô giả vờ ngây thơ, Juna kinh ngạc: "Còn có kiểu vậy nữa à? Tang Lê này thật sự rất kỳ lạ, có điều cậu ta múa cũng được đấy, chắc là bình thường cũng có học qua nhỉ?"
Những người khác khinh thường: "Tớ cảm thấy cậu ta không có tiền thì có, nói không chừng điệu múa của cậu ta cũng học lỏm nhiều buổi đó, không có tiền còn giả bộ thanh cao, cướp vị trí cầm cờ của Bạch Tình."
Tô Bạch Tình cười nói: "Có cảm cỏ hay không tớ không quan tâm, có điều các cậu còn nhớ khẩu ngữ tiếng Anh của cậu ta không, giọng đúng là quê mùa thật đấy."
"Đúng đúng đúng! Cậu ta đúng là phiên bản tiếng Anh quê mùa mà ha ha ha."
"Tớ nghe nói Tang Lê chuyển trường từ nông thôn miền núi tới đó, các cậu nhìn diện thoại của cậu ta chưa, nát lắm luôn ấy, còn là cái kiểu tớ dùng từ thời tiểu học rồi."
Tô Bạch Tình cười lạnh: "Nếu cậu ta có tiền thì cũng không đến nỗi đi học lỏm, cũng không biết sao năm nay lại có nhiều bạn nam chú ý tới cậu ta như vậy, chỉ là một đứa nhà quê nhà nghèo thôi mà."
Lời còn chưa dứt, một chai nước khoáng đột nhiên bay tới, đập vào thành ghế của cô ta rồi tóe nước ra.
Nụ cười kiêu ngạo và khinh miệt trên mặt Tô Bạch Tình đột nhiên bị cắt ngang, cô ta bị dọa đến nỗi hết to thì nghe được giọng nam lạnh lùng và tức giận của Quang Dã: "Nói đủ chưa?"
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");