Tình Đầu Duy Nhất - Mộ Nghĩa

Chương 46




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Quảng Dã vừa dứt lời, Nhiếp Văn đã ôi chao một tiếng: "A Dã, cậu định nghiêm túc à?" 

Câu này của Quảng Dã không phải nói khoác, từ nhỏ tới lớn dù cho anh muốn chơi môn thể thao hay trò chơi khó đến thế nào, muốn đạt được mục tiêu cao đến đâu, chỉ cần anh muốn là sẽ làm được, chưa bao giờ nhận thua. 

“A Dã, có… có phải cậu lập xong kế hoạch rồi không?” 

Trương Bác Dương hỏi, Tang Lê cũng không nhịn được ngẩng đầu nhìn Quảng Dã, đáy lòng như bị khơi dậy. Dáng vẻ nghiêm túc thật sự của anh sẽ trông thế nào đây… 

Lúc này chủ quán bưng bún ra, cả đám dừng cuộc trò chuyện lại, động đũa ăn bún nóng.

Mọi người đều đang ăn, chỉ có mình Quảng Dã không động đũa, anh lướt điện thoại, hình như là đang tra cứu gì đó. 

Trong quán có rất nhiều nữ sinh nhìn về phía anh, thích thú xì xào bàn tán, Dụ Niệm Niệm để ý thấy: "Cảm giác như có nhiều người đang nhìn chúng ta lắm ấy?" 

Nhiếp Văn cười: "Quen là ổn thôi, đi ra ngoài ăn với A Dã đều như thế này, nhìn thôi là còn tốt chán, lúc trưa chúng tôi ăn cơm ở nhà ăn còn có một em gái khoá dưới trực tiếp chạy tới hỏi A Dã học lớp nào cơ." 

"Uầy, sau đó thì sao?" 

“Làm gì có sau đó nữa? Lúc đó A Dã nhìn em ấy một cái rồi lạnh nhạt hỏi một câu 

"Cô là ai_Nét mặt lúc đó lạnh như băng ấy, nói xong thì đi luôn.”

Với tính cách và tính tình của Quảng Dã, dù cho nữ sinh thích anh có nhiều như nước biển đi chăng nữa thì cũng chẳng có mấy người đủ can đảm theo đuổi, những người mạnh dạn theo đuổi anh đều là những em gái khoá dưới không rõ tình hình, nhưng chỉ cần đợi một thời gian thôi, đợi đến khi tính cách như lời đồn thổi của anh lộ ra, từng người một sẽ dần từ bỏ thôi. "Chỉ là tôi đoán hôm nay ngoài A Dã đặc biệt thu hút ánh nhìn thì còn bởi vì một nguyên nhân khác…"

Nhiếp Văn nhướng mày nhìn Tang Lê, cả đám lập tức hiểu ý, cười cười nhìn về phía Tang Lê xinh đẹp, Quảng Dã ném điện thoại lên trên mặt bàn, ánh mắt lướt qua: "Cậu nghĩ tôi điếc rồi à? 

“Ăn cơm mà nói chuyện nhiều vậy?" 

Nhiếp Văn nhịn cười: "Tôi ngậm miệng đây…" 

Tang Lê xấu hổ cúi đầu hút nước ép dừa. 

Thôi vậy, lần sau cô sẽ không ngồi đối diện Quảng Dã nữa… 

Mọi người tiếp tục ăn bún, Quảng Dã cũng động đũa, khua vài ba gắp đã ăn xong, anh cầm cặp xách đứng lên, đi trả tiền cho cả bàn rồi ra khỏi quán ăn. 

Một lúc sau năm người còn lại ăn xong bún cũng ra ngoài, lại nhìn thấy Quảng Dã nhận lấy túi cam lớn từ sạp hàng của một bà cụ bên đường, vừa quay trở lại vừa gọi điện thoại: "Em biết rồi, bây giờ em sẽ đến văn phòng gặp thầy." 

Nhiếp Văn gọi anh: "A Dã, chúng ta đi thôi." 

"Cậu về trước đi, tôi đến trường tìm thầy Bạch Nam." 

Quảng Dã đưa cả túi cam cho Trương Bác Dương, lười biếng nói: "Chia nhau đi." 

"Hả? Cậu còn mua cả cam nữa à…"

Quảng Dã quay người đi trước, Trương Bác Dương phát cho mỗi người vài quả, Dụ Niệm Niệm tò mò: "Quảng Dã tìm thầy chủ nhiệm làm gì nhỉ? Không phải trong lòng cậu ấy đã có dự tính gì rồi chứ?" 

Nhiếp Văn cười: "Cậu đừng nói nữa, có thể lắm đó." 

Cuối cùng Nhiếp Văn về nhà trước, bốn người còn lại về trường. 

Tang Lê vào trong lớp lấy sách học lớp Hoả Tiễn, Lư Hạ Dương đến tìm cô: "Tang Lê, đi chung không?" 

"Được." 

Hai người đi xuống cầu thang, Lư Hạ Dương cười nói: "Khi nãy tớ có thấy cậu ở ngoài trường, ở quán bún của chú Trần ấy." 

Tang Lê ngạc nhiên: "Cậu cũng ở trong quán à?" 

"Không có, lúc đó tớ trùng hợp đi ngang qua thôi." 

Ánh mắt Lư Hạ Dương rơi xuống người cô: "Sáu người các cậu thân thiết thật nhỉ?" 

"Cũng bình thường, chúng tớ từng đi chơi chung hồi Quốc khánh." 

Lên đến tầng hai, hai người vừa lúc nhìn thấy Quảng Dã đi vào văn phòng trường, Lư Hạ Dương ngạc nhiên: "Sao Quảng Dã vẫn còn ở trường?"

Tang Lê nhìn về phía đó rồi nhẹ giọng nói: "Hình như cậu ấy đến tìm thầy chủ nhiệm bàn chuyện biểu diễn tại lễ khai mạc đó." 

Lư Hạ Dương cười: "Không phải cậu ta tới tìm thầy chủ nhiệm để xin rút đấy chứ?" 

Tang Lê mím môi: "Hình như là không phải đâu, chắc cậu ấy có ý tưởng gì rồi…"

"Không thể vậy được, có ý tưởng nhanh như thế sao, đừng bảo là lại hô khẩu hiệu cũ rích như năm ngoái đấy nhé." 

Tang Lê nghe xong không đáp lại, cúi đầu đọc từ mới. 

… 

Mây đen tản ra che lấy bầu trời, ánh trăng dần dần ngoi lên. 

Sau khi nói chuyện xong với thầy Bạch Nam, Quảng Dã bước ra từ văn phòng, anh đến sân thể dục và cuối cùng là về nhà. 

Lúc anh vào cửa trước biệt thự, Tống Thịnh Lan đang đọc sách trong phòng khách, thấy anh về liền hỏi: "Con lại chạy đi đâu chơi thế? Muộn thế này mới về nhà." 

"... Con vừa từ trường về." 

"Ở trường có việc gì sao?"

Quảng Dã đi vào phòng khách, anh ngã xuống sô pha như người không xương, mò đĩa trái cây trên bàn, bắt đầu kể chuyện ngày hôm nay, nghe xong Tống Thịnh Lan không nhịn được cười: 

"Thầy chủ nhiệm mới đến này có vẻ khá tin tưởng con đấy nhỉ?" 

Quảng Dã quay đầu nhìn mẹ mình: "Mẹ, không phải là do mẹ sắp xếp đấy chứ?" 

"Không liên quan gì đến mẹ hết, mẹ vẫn chưa gặp thầy chủ nhiệm của con mà, hơn nữa tổ chức một tiết mục có khó lắm sao? Con trai mẹ lúc nào cũng xuất sắc mà." 

Quảng Dã bất lực dừng lời, anh đặt đĩa trái cây lên bàn, không ăn nổi nữa: "Mẹ, có phải hôm nay mẹ có chuyện gì muốn nói với con không?" 

"Sao thế, khen con mấy câu không được sao? Xem ra mẹ vẫn nên phê bình con thì tốt hơn."

"Lão Quảng đâu." 

"Ông ấy vẫn còn ở công ty, có lẽ phải muộn mới về nhà." 

Tống Thịnh Lan ngập ngừng một lúc rồi ân cần nói: "Dạo gần đây tai con thế nào rồi? Bệnh ù tai còn nghiêm trọng không?" 

Lông mày Quảng Dã khẽ động, anh thản nhiên nói: "Vẫn như trước thôi."

"Ừm… bình thường con phải tự để ý một chút, phải đi khám định kỳ đấy." 

Quảng Dã cầm lấy quả bưởi, không đáp lại. Điện thoại của Tống Thịnh Lan đổ chuông, sau khi cúp máy bà ấy nói ở tập đoàn có chuyện gấp cần đến đó giải quyết, bà cầm dầu xoa bóp trên bàn trà lên: "Mẹ nhờ người ở nước ngoài mang về một lọ dầu xoa bóp rất tốt, mẹ định đưa cho Lê Lê, mà chắc là con bé cũng có việc ở trường, đến giờ vẫn chưa về nhà."

"Cậu ta đi học bù rồi." 

Quảng Dã nói hôm nay hai người họ cùng đi ăn cơm cùng với mấy người bạn, Tống Thịnh Lan ngạc nhiên trêu ghẹo: "Dạo này các con càng ngày càng thân thiết hơn đấy nhỉ?" 

Quảng Dã nuốt nước bọt: "Chỉ là ăn cơm chung thôi, thân thiết gì chứ." 

Ý cười trên mặt Tống Thịnh Lan càng sâu hơn: "Tốt lắm, Tang Lê hướng nội, con có thể dẫn con bé đi kết giao bạn bè, con đưa con bé lọ dầu xoa bóp này giúp mẹ, mẹ đến tập đoàn đây." 

Tống Thịnh Lan rời đi, con ngươi đen láy của Quảng Dã nhìn về phía dầu xoa bóp trên bàn trà, lời Tang Lê nói tối nay như thể lại quẩn quanh bên tai anh…

"Tớ bỏ phiếu cho Lư Hạ Dương." 

"Cảm thấy lớp trưởng có kinh nghiệm nhất, năng lực cũng giỏi nhất, tổ chức tiết mục cần nhất là uy tín và năng lực…" 

Trong lòng anh bỗng dâng lên cảm giác nóng nảy khó tả. 

Vài giây sau, đôi lông mày lạnh lùng rũ xuống, anh đứng dậy đi lên tầng chuẩn bị cho lễ khai mạc. 

Đến khi buông bút xuống đã là hơn một tiếng sau. 

Quảng Dã chụp lại những gì đã viết rồi gửi cho Bạch Nam, anh đặt điện thoại lên mặt bàn, thấy thời gian đã là tám giờ rưỡi liền cầm đồ đi ra khỏi phòng. 

Chàng trai lắc lư đi xuống tầng, trùng hợp dưới tầng truyền đến cuộc trò chuyện của Tang Lê và quản gia. 

Tang Lê vừa từ trường về nhà, cô ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt trong veo khẽ dao động như làn nước gợn sóng. 

Quảng Dã bước xuống bậc thang, quản gia nhìn thấy anh: “Tiểu Dã, ở nhà vừa mới nấu món canh đậu xanh hạt sen ngon lắm, cháu có muốn vào nhà ăn nếm thử không?” 

Quản gia lại hỏi thêm Tang Lê, Tang Lê đáp nhẹ một câu, thấy Quảng Dã đi vào trong bếp, cô cũng đặt cặp sách xuống phòng khách rồi đi theo anh vào trong.

Sau khi múc đầy hai bát canh, quản gia đi vào bếp, Tang Lê nhìn thấy trên bàn có một lọ dầu xoa bóp cùng với giọng nói khàn khàn vang lên… 

“Mẹ tôi bảo tôi đưa cho cậu, là dầu xoa bóp.” 

Tang Lê ngẩn người giây lát rồi nhận lấy: “Cảm ơn.” 

“Tay cậu sao rồi?” 

Tang Lê cúi đầu xem vết thương ở cổ tay: “Đã đóng vảy rồi, chỉ là hơi ngứa thôi.” 

Anh lười biếng nói: “Vậy thì sắp khỏi rồi, đừng gãi.” 

“Ừm, tôi biết rồi…” 

Cô đảo mắt nhìn anh kéo ghế ngồi xuống, nghĩ tới chuyện tối qua liền thuận miệng hỏi: “Tối nay cậu đi tìm thầy chủ nhiệm có phải vì đã có ý tưởng biểu diễn cho lễ khai mạc không?” 

Bây giờ cô không còn muốn trốn tránh anh như lúc đầu nữa, thỉnh thoảng ngẫu nhiên gặp anh vẫn có thể chuyện trò được vài câu, tuy nhiên người này vẫn có nhiều lúc khiến người ta thấy ghét. 

Quảng Dã uống canh: “Gần như vậy.”

Hôm nay anh đến văn phòng tìm Bạch Nam và nói về kế hoạch với thầy ấy, anh cứ nghĩ Bạch Nam sẽ cảm thấy quá rườm rà và không đồng ý, không ngờ đối phương lại đáp ứng ngay, còn ủng hộ hết mình. 

Suy đoán trong lòng Tang Lê đã được chứng thực: “Nhanh thật đấy nhỉ.” 

“Chỉ mới lên ý tưởng thôi, vẫn chưa làm chi tiết.” 

Tang Lê đã hiểu gật đầu, cô kìm lại nỗi tò mò trong lòng, không hỏi thêm câu nào nữa. 

Cô cầm lấy lọ đường rồi ngồi xuống, Wechat trong điện thoại nhảy lên một tin nhắn thoại, cô mở ra, giọng nói dịu dàng của Lư Hạ Dương vang lên: “Tang Lê, cậu đã về nhà chưa? Câu 3 của bài cuối bài tập tối nay cậu giải được chưa? Chúng ta so đáp án với nhau đi.” 

Tang Lê: “Đợi chút nữa tớ chụp cho cậu, tớ tính ra là 3 cái…” 

Cô nói xong thì Quảng Dã cũng uống một ngụm hết bát canh, anh đứng dậy đi ra khỏi phòng ăn. 

Cô thu lại ánh nhìn, khóa màn hình điện thoại, cho thêm chút đường vào canh, điện thoại lại kêu lên, nhưng không phải là Lư Hạ Dương mà là cuộc gọi của Từ Hiểu.

Cô bắt máy, đầu bên kia nói cô ấy đang ở nhà bà ngoại: “Điềm Điềm, trưa nay tớ ra cổng làng nhận gói hàng cậu gửi rồi! Tớ vừa đưa cho bà ngoại thử mấy bộ quần áo, tớ gửi ảnh sang cho cậu nhé.” 

Liên Vũ Châu đau lòng hỏi Tang lê có phải quần áo này rất đắt không, bảo cô sau này đừng lãng phí tiền, Tang Lê nói với Liên Vũ Châu bà đừng nghĩ ngợi gì nhiều, cô và Tống Thịnh Lan đã nói rõ sẽ ghi lại số tiền này, đợi sau này đi làm sẽ trả sau. “Bà ngoại, sau này bà thiếu cái gì bà cứ nói với cháu, cháu sẽ mua cho bà, phải rồi Hiểu Hiểu, phiền cậu lát nữa dạy bà cách dùng gối mát xa nhé.” 

Từ Hiểu đáp không thành vấn đề, cười toe toét nhìn vào gương: “Điềm Điềm, balo nhỏ cậu mua cho tớ dễ thương quá đi mất, ở đây của chúng ta chưa từng bán thứ nào đẹp như thế này, quả thật là đồ ở thành phố rất tốt, chiều nay tớ đeo nó đi học, có nhiều người khen nó đẹp lắm đó.” 

Tang Lê cong mi: “Tớ cũng thấy nó rất hợp với cậu.” 

Sau khi cúp điện thoại, Tang Lê nhận được ảnh của Liên Vũ Châu, bà cụ mái đầu bạc trắng mặc quần áo mới, vui vẻ ngây ngốc nhìn về phía máy ảnh cười. 

Tang Lê nhìn ảnh chụp, cong mi cười xán lạn.

Thật tốt, chỉ cần nhìn bà ngoại mạnh khỏe vui cười là cô chẳng còn gì bận lòng nữa. 

… 

Thời gian chậm rãi trôi qua. 

Sau hoạt động tập thể, chuyện biểu diễn ở lễ khai mạc dường như bị gác lại, không hề có tin tức mới gì nữa, Bạch Nam không nhắc về chuyện này lúc lên lớp, Quảng Dã cũng không nói bất cứ điều gì. 

Nhiều bạn học trong lớp buồn bực, trước buổi học sáng thứ sáu, vài bạn nam nữ tụm năm tụm ba lại nói chuyện: “Lớp A10 và lớp A11 đều đã bắt đầu luyện tập rồi, sao lớp chúng ta không có động tĩnh gì hết vậy, chuyện này là sao đây?” 

“Không phải Quảng đại thiếu gia định kệ xác không làm gì đó chứ, nhưng thầy chủ nhiệm thật sự không quan tâm sao?” 

“Các cậu còn không biết lý do thầy chủ nhiệm đề cử Quảng Dã sao?” 

“Tại sao?” 

“Cậu nói xem bối cảnh gia đình nhà Quảng Dã thế nào?” 

“Ồ ồ, thì ra là vậy…”

Cừu Hạo ngồi làm bài tập bên cạnh mỉa mai: “Tôi đã nói rồi, chuyện này giao cho Quảng Dã không đáng tin cậy chút nào, cậu xem tôi nói đúng không Hạ Dương?” 

Lư Hạ Dương nhớ đến buổi chiều thứ tư hôm đó: “Có lẽ Quảng Dã đã bỏ không muốn làm nữa rồi, chắc là thầy chủ nhiệm đang nghĩ cách.” 

“Thật ra không tập luyện cũng tốt, chúng ta càng tiết kiệm được thời gian, tôi nghĩ không cần thiết phải làm lắm, nhỡ đâu trễ nải việc học hành thì sao.” 

“Không phải là không cần thiết, là người ta căn bản không muốn làm thôi.” 

Cả đám nói cười, tiếng chuông vang lên, Lư Hạ Dương tổ chức kỷ luật, yêu cầu mọi người bắt đầu tiết đọc buổi sáng. 

Đổ đầy nước xong, Tang Lê và Dụ Niệm Niệm về lớp, lấy sách giáo khoa ra.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.