(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Quảng Dã chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ như vừa rồi của Tang Lê.
Má cô mềm mềm như viên bánh gạo nếp màu trắng, đôi mắt khi cười trong veo, lại lấp lánh rạng rỡ, tràn đầy vui thích cùng hiếu kỳ.
Ánh mắt ấy tựa như một đứa trẻ tan trường mẫu giáo xế chiều, tay ôm một túi kẹo rồi vui vẻ chia sẻ những gì mình nghe thấy với các bạn cùng lớp.
Nhìn qua… trông thơi ngốc.
Quảng Dã cảm giác như trái tim mình đang bị một đôi tay đùa giỡn, đôi mắt đen bắt đầu gợn sóng, mấy giây sau anh cầm quả bưởi lên, từ từ ổn định cảm xúc rồi đi xuống lầu.
Ở dưới nhà, đúng lúc Tống Thịnh Lan từ công ty trở về, nhìn thấy anh liền vội vàng ngăn cản: "Tiểu Dã, tối nay đừng ra ngoài, ở nhà ăn cơm được không?"
Mắt Quảng Dã nheo lại, không chút để ý đi đến sô pha ngồi xuống: "Con vốn không định ra ngoài."
Tống Thịnh Lan cảm thấy tâm tình anh hôm nay có vẻ khá hơn, bà ấy thở phào nhẹ nhõm đi đến, nhìn thấy vật trong tay anh thì hỏi: "Bưởi ở đâu ra vậy?"
Quảng Dã cụp mắt, dùng dao rạch vỏ rồi bóc ra. "Từ bên trang trại đưa."
"Ôi chao, chỗ bưởi ấy có thể thu hoạch rồi à."
Quảng Dã gỡ ra một múi đưa cho Tống Thịnh Lan, Tống Thịnh Lan nhận lấy rồi nếm thử, một lúc sau, bà ấy nhìn thấy Tang Lê đi xuống từ trên lầu liền nói: "Lê Lê à, cháu mau qua đây."
Tang Lê chào Tống Thịnh Lan, khi dời mắt đi thì thấy Quảng Dã ở bên cạnh.
Cảnh tượng xấu hổ mới vừa rồi lại hiện lên trong đầu cô.
Hai má cô lại bắt đầu đỏ lên.
Nhưng dù sao phần lớn hưng phấn đã qua đi, cô giả vờ như không có chuyện gì đi tới, Tống Thịnh Lan mỉm cười bảo cô ngồi xuống, đưa bưởi cho cô: "Lê Lê, cháu ăn thử bưởi này đi, ngon lắm đó."
Ơ...
Tang Lê sửng sốt khi nhìn thấy quả bưởi không thể quen hơn này, Quảng Dã ở bên cạnh cười khẽ: "Mẹ lại còn tỏ ra nhiệt tình nữa, bưởi này là người ta mang về đấy."
Tang Lê giải thích đầu đuôi, Tống Thịnh Lan biết được liền cười nói: "Ồ, thế là hôm nay bác Trương đưa cháu lên núi à, sao nào, trên đấy chơi vui lắm đúng không?"
"Dạ."
Tống Thịnh Lan nói: "Về sau cháu mà còn muốn lên đấy thì để Tiểu Dã dẫn cháu đi, thằng bé là thổ địa ở sơn trang đấy."
Tang Lê bắt gặp đôi mắt đen của Quảng Dã, chầm chậm đáp lại.
Chắc là thôi đi, anh không rảnh, mà có lẽ còn không thích cô lên núi nữa kìa...
Lúc này bữa tối đã chuẩn bị xong, Tang Lê đứng dậy đi theo Tống Thịnh Lan vào phòng ăn, chợt nghe được một giọng nam thản nhiên truyền đến từ bên cạnh: "Thỏ tai cụp thường hoạt động nhiều vào buổi tối, vì ban ngày chúng thích nghỉ ngơi và ngủ trong chuồng, nên sẽ ăn rất ít cỏ."
Gì cơ?
Tang Lê sững sờ quay đầu nhìn Quảng Dã. …
Anh đang đáp lại những gì cô kể vừa nãy sao?
Bấy giờ cô mới phản ứng lại, nhẹ giọng trả lời một tiếng, Quảng Dã cụp mắt thấy vẻ mặt lại giữ khách sáo của cô, khác một trời một vực so với vẻ hào hứng nói chuyện với anh của cô khi nãy.
Đầu lưỡi Quảng Dã cứng lại, anh giương mắt lên, nuốt những lời muốn nói vào rồi bước về phía trước.
Trong phòng ăn, ba người ngồi xuống.
Ngay sau đó, Quảng Minh Huy từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy Quảng Dã, mắt ông ấy lập tức sáng lên: "Tiểu Dã cũng ở đây à?"
Quảng Dã chầm chậm cầm đũa lên: "Sao, không được à?"
Anh ít nhiều cũng phải đâm chọc ông ấy mấy câu mới thấy thoải mái.
Quảng Minh Huy vội giải thích không phải vậy, Tống Thịnh Lan cười nói: "Ba con rất mong con ở nhà đấy, những món này là ông ấy bảo đầu bếp làm, ông ấy đều nhớ khẩu vị của con là gì."
Quảng Minh Huy ngồi xuống, gắp thức ăn cho Quảng Dã: "Nào, Tiểu Dã, cá tuyết chiên mà con thích này, còn món này nữa..."
Tang Lê ngồi đối diện, nhìn thấy trên mặt Quảng Dã thoáng hiện ưu phiền, anh cầm bát cơm cùng chỗ đồ ăn xếp cao thành núi một lúc lâu, không khỏi hừ nhẹ: "Được rồi, ông ăn đi, cũng không phải là tôi không biết gắp."
Quảng Minh Huy cười: "Được được, con ăn nhiều một chút."
Mọi người ngồi ăn cơm, tuy không nói lời nào nhưng Tang Lê lại cảm nhận được không khí gia đình ba người đã dịu hơn rất nhiều, có vẻ cũng không căng thẳng như hôm qua nữa.
Một lúc sau, khi đang ăn cơm, điện thoại của Quảng Minh Huy reo lên.
Ông ấy nhìn rồi nói: "Là mẹ."
Ông nhanh chóng trả lời: "Mẹ ạ…"
Bên kia, ở một nơi yên tĩnh trên núi, hương trà bay thoang thoảng trong căn phòng, một bà lão với tóc lấm chấm bạc bên mai đang được người giúp việc xoa bóp vai và cổ, bà lão cầm tách trà lên: "Từ London về rồi đấy à?"
"Vâng, con mới về từ đêm hôm trước, mà hai ngày nay công ty có việc, Lan Lan cũng khá bận, con đang tính ngày mai cùng cô ấy lên núi thăm mẹ."
Phạm Mạn Chi cười nói: "Con đừng bận tâm, mẹ đang rất tốt, xe cộ đi lại trên núi vất vả lắm, vài ngày trước mẹ đã bảo người đưa đến đặc sản trên núi, để mấy đứa tẩm bổ cơ thể."
Tống Thịnh Lan cũng qua hỏi thăm: "Đúng rồi đó mẹ, Tiểu Dã cũng ở đây, để con bảo nó qua nói chuyện với mẹ, chắc chắn thằng bé cũng rất nhớ mẹ."
Tống Thịnh Lan nhìn Quảng Dã, anh đặt đũa xuống và tiếp lấy điện thoại: "Bà nội ạ."
"Tiểu Dã đấy à."
Phạm Mạn Chi mỉm cười yêu thương nói: "Lâu rồi bà chưa gọi điện cho cháu, dạo này cháu thế nào rồi? Đi học ở trường có vất vả lắm không?"
Hiếm khi Quảng Dã thu lại tính tình ngang bướng nổi loạn của mình mà trả lời lễ phép, bà cụ dặn dò Quảng Minh Huy và Tống Thịnh Lan: "Mấy đứa cũng đừng đặt quá nhiều áp lực lên Tiểu Dã, nếu Tiểu Dã không thích học thì cứ để thằng bé làm những gì nó thích là được."
Quảng Minh Huy bất đắc dĩ cười khuyên giải: "Mẹ, bây giờ thằng bé là học sinh, học tập là quan trọng nhất, mẹ nuông chiều thằng bé quá rồi."
"Cháu trai của mẹ thì mẹ phải nuông chiều chứ sao, dù sao Tiểu Dã khỏe mạnh là người bà như mẹ cũng yên tâm lắm rồi."
Tống Thịnh Lan nhẹ nhàng nói: "Mẹ à, gần đây thời tiết trở lạnh, nhiệt độ trên núi lại chênh lệch rất nhiều, mẹ chú ý giữ gìn sức khỏe nhé, ngày mai con và Minh Huy sẽ lên thăm mẹ, dù sao ngày Quốc Khánh cũng không bận việc gì."
Phạm Mạn Chi thoải mái nói: "Cũng được, các con không cần lo lắng đâu, hai ngày trước Tuyết Âm nghỉ cũng lên chơi với mẹ.”
"Âm Âm dạo gần đây thế nào ạ?"
Ánh mắt Phạm Mạn Chi xuyên qua tấm màn trúc, nhìn về cô bé đang ngồi bên ngoài tập trung sắc thuốc cho bà, khóe mắt đã có nếp nhăn hiện lên tươi cười: "Con bé rất tốt, trước đấy vừa mới tham gia cuộc thi dương cầm quốc tế, tháng sau phải bay sang New York, nhưng không hề chểnh mảng chuyện học hành, nhiều lần đều đứng nhất."
Tống Thịnh Lan cũng cười: "Đứa nhỏ này thật đúng là càng lớn càng ưu tú."
"Con bé cũng quan tâm bọn con đấy, nếu ngày mai mấy đứa lên núi thì cùng nhau ăn cơm."
"Dạ được."
Ăn cơm xong, Quảng Dã lên lầu trước, Quảng Minh Huy cũng tiếp tục xử lý công việc, vừa vặn gói hàng của Phàm Mạn Chi được chuyển tới, ngoại trừ đồ bổ đắt tiền thì còn có một ít trái cây.
Bóc xong mấy quả quýt, Tống Thịnh Lan gọi Tang Lê tới ăn cùng: "Giống này được trồng trên núi chỗ bà nội Quảng Dã đấy, rất ngọt nước."
Tang Lê nhận lấy: "Bà nội Quảng Dã ở trên núi ạ?"
"Đúng vậy, sức khỏe bà cụ không tốt nên giờ đang ở thành phố Hồ Châu dưỡng bệnh, bình thường không có việc gì sẽ không để ai quấy rầy."
Tống Thịnh Lan nhân tiện kể về Phạm Mạn Chi với Tang Lê, nói rằng bà lão đã thành lập tập đoàn Quảng thị khi còn trẻ, bà ấy là nữ cường nhân trong nữ cường nhân, sắc sảo và đầy bản lĩnh.
Tuy giờ đây đã có tuổi, cũng không còn khỏe như trước, nhưng lời nói của bà vẫn rất có trọng lượng ở nhà họ Quảng.
Phạm Mạn Chi có năm người con, Quảng Minh Huy là con thứ tư: "Tiểu Dã là cháu trai út của bà cụ, từ nhỏ đã là bảo bối tâm can của bà, muốn gì được nấy."
Tang Lê hỏi: "Vậy chắc Quảng Dã nghe lời bà nội lắm ạ?"
"Thôi thôi, nếu bà cụ có thể quản được thằng bé thì dì có đau đầu như bây giờ không?"
Tống Thịnh Lan thở dài: "Có một số việc ai cũng không thể can thiệp được, dù sao tính thằng bé này chính là như vậy.”
…
..
Buổi tối, Tang Lê cùng Tống Thịnh Lan trò chuyện một hồi, ăn xong trái cây, Tống Thịnh Lan đi làm việc còn cô thì về phòng học bài.
Một đêm cứ thế trôi qua.
Sáng ngày hôm sau, khi Tang Lê rời giường xuống lầu ăn sáng, cô mới biết Quảng Minh Huy và Tống Thịnh Lan đã rời nhà từ sớm, đi đến Hồ Châu ở thành phố bên cạnh.
Lúc Tang Lê đang ăn, cô nhận được tin nhắn của Tống Thịnh Lan: [Lê Lê à, hôm nay dì và chú Quảng đưa Tiểu Dã đi thăm bà nội, nếu cháu ở nhà một mình thấy buồn thì ra ngoài đi chơi một chút, để bác Trương đưa cháu đi nhé.]
Ra là Quảng Dã cũng đi cùng...
Tang Lê đưa nốt miếng trứng rán vào miệng, cầm di động nhắn lại: [Dạ được dì, dì và chú đi đường cẩn thận ạ.]
Hôm trước cô đã ra ngoài chơi một ngày rồi, nên hôm nay cô muốn ở nhà học bài và tập múa.
Ăn sáng xong cô liền đến thư phòng để đọc sách.
Hơn mười giờ sáng, một thông báo về tin nhắn mới được gửi từ Dụ Niệm Niệm, trong nhóm phát tài gồm sáu người: [Buổi sáng tốt lành nha mọi người!]
Lữ Nguyệt: [(mặt trời) Chào buổi sáng~]
Nhiếp Văn: [Cũng hơn mười giờ rồi, mặt trời chiếu đến mông rồi mà còn chào buổi sáng.]
Dụ Niệm Niệm: [Haha, tôi đã dậy từ sớm rồi, ăn sáng xong còn phơi quần áo với học bài kìa (khinh thường.jpg)]
Trương Bác Dương: [@Nhiếp Văn, không phải hôm qua cậu thức xuyên đêm chơi LOL sao, giờ này đã dậy rồi à?]
Nhiếp Văn lười biếng nằm dài ở trên sô pha: [Không, chơi đến hai giờ thì offline rồi, mấy ván thua liên tục làm trái tim tôi băng giá rồi.]
Trong nhóm, Dụ Niệm Niệm cười nhạo không chút lưu tình, Tang Lê nhìn thấy tin nhắn cũng thi thoảng tham gia.
Khi mọi người vẫn đang nhắn tin, Nhiếp Văn nói thật nhàm chán, hỏi mọi người buổi chiều có muốn ra ngoài chơi không, cậu ta liên tục tag và nhắc đến Quảng Dã vẫn luôn im lặng nãy giờ, một lúc sau, Quảng Dã gửi đến một đoạn video kèm tin nhắn: [Không có ở Vân Văng.]
Tang Lê nhìn thấy video, thuận tay ấn vào, xuất hiện trong video là quang cảnh núi rừng, còn có giọng của Quảng Minh Huy và Tống Thịnh Lan nói chuyện, chợt trong video truyền ra một giọng nữ mềm mại, trong trẻo: "A Dã, lại đây nhìn chút này.”
Giống như là vô tình bị bắt lấy, một giây sau video liền hết.
Hình như là giọng của một thiếu nữ…
Tang Lê tắt đi, cũng không suy nghĩ gì nhiều về nó.
Vì Trương Bác Dương về quê, hôm nay Dụ Niệm Niệm phải ra ngoài với ba mẹ, Tang Lê cũng không muốn ra ngoài, thành ra cuộc hẹn buổi chiều chỉ đành bỏ đi.
Cả một ngày hôm nay, Tang Lê ở nhà một mình.
Buổi sáng đọc sách, buổi chiều thì tập múa, vì thế buổi tối cô ra ngoài và đi dạo quanh khu biệt thự.
Cho đến hơn chín giờ tối, cô mới đi tắm rồi chuẩn bị ngủ sớm chút, mà gia đình ba người vẫn chưa về.
Cô không suy nghĩ nhiều, vì buồn ngủ nên rất nhanh chìm vào giấc mộng.
Khoảng mười một giờ, Quảng Minh Huy, Tống Thịnh Lan và Quảng Dã mới từ thành phố kế bên trở về.
Kim đồng hồ chậm rãi quay, cứ thế đã đến ngày hôm sau.
Tối qua ngủ sớm nên sáng nay Tang Lê cũng dậy sớm.
Sau khi nhanh chóng rửa mặt, cô đi xuống tầng một, không ngờ gặp phải người giúp việc vừa nhận điện thoại và đang định lên lầu.
Tang Lê thấy vẻ mặt nóng vội của bà nên hỏi một câu, đối phương nói: "Phu nhân nói bà ấy sốt."
"Hả?!"
Tang Lê giật mình, vội vàng đi theo đến phòng Tống Thịnh Lan, Tống Thịnh Lan nằm trên giường với gương mặt xanh xao, mở mắt ra nhìn thấy cô thì nói: "Lê Lê, sao cháu ở đây..."
"Dì ơi, dì Văn nói dì bị sốt ạ?"
Tống Thịnh Lan bất đắc dĩ cười: "Không sao đâu, tối qua dì không để ý nên bị nhiễm lạnh."
Đêm qua, trên đường từ trên núi về bà ấy bị trúng gió, lại thêm gần đây bận rộn công việc, không được nghỉ ngơi kĩ nên sức đề kháng kém hơn.
Dù thân nhiệt sau khi đo là hơn ba bảy độ, nhưng bà ấy vẫn có chút mệt và nhức đầu, chỉ cần uống thêm thuốc là đỡ nên không cần gọi bác sĩ gia đình.
Vì Tống Thịnh Lan không muốn uống thuốc, Tang Lê liền nói xuống dưới bếp làm cho bà ấy chút nước đường với gừng, ngày trước khi Tang Lê bị cảm cô thường uống thứ này, rất có hiệu quả.
Hai mươi phút sau, cô nấu xong rồi bưng lên lầu cho Tống Thịnh Lan uống, tiếp theo đắp khăn ướt lên trán bà ấy, cô luôn tay luôn chân, lại khiến người giúp việc ở bên cạnh không có việc gì làm.
Bà ấy cười và khen Tang Lê ngoan ngoãn nhanh nhẹn, Tống Thịnh Lan nắm tay Tăng Lê: "Lê Lê, cháu không cần vất vả thế đâu, để dì Văn ở với dì là được, cháu cứ làm việc của mình đi."
Tang Lê cười dịu dàng: "Không sao đâu dì Tống, dù sao cháu cũng đang được nghỉ nên có thời gian chăm sóc cho dì, dì chỉ cần nghỉ ngơi cho khỏe thôi ạ."
Tống Thịnh Lan thấy ấm áp trong lòng: "Được..."
... Sau khi uống nước gừng, trong buổi sáng, Tống Thịnh Lan đổ mồ hôi rồi hạ sốt, còn Tang Lê vừa để ý Tống Thịnh Lan vừa đọc sách.
Trước đây cô từng chăm sóc mẹ và bà ngoại khi bệnh, thường xuyên thường trực ở viện, một lần chính là mấy ngày mấy đêm liên tiếp, vì thế cô đã quen với việc này.
Buổi chiều, Tang Lê nhớ Tống Thịnh Lan bảo cháo nhà bếp nấu không hợp khẩu vị nên cô tính tự mình nấu cho Tống Thịnh Lan, tiếp đó liền vào bếp chuẩn bị nguyên liệu.
Trong lúc cô đang hầm cháo thì tình cờ bắt gặp Quảng Dã đi xuống lầu.
Anh mặc một chiếc áo phông trắng trơn phối với chiếc quần sooc đen, dáng người cao gầy, đôi mắt lim dim ngái ngủ, bước đi không chút để ý.
Người này chắc ngủ đến giờ mới dậy...
Tang Lễ thấy anh thì nhanh chóng nói: "Quảng Dã, dì Tống bị ốm."
Quảng Dã nhướng mắt: "Sao?"
Rất nhanh, Quảng Dã đi đến phòng ngủ của Tống Thịnh Lan, vừa lúc bà ấy dậy, lông mày anh nhíu lại: “Tang Lê nói tối qua xuống núi mẹ bị nhiễm lạnh?”
"Có lẽ thế..."
"Lão Quảng đâu rồi?"
Quảng Dã vẫn hay gọi Quảng Minh Huy như vậy, Tống Thịnh Lan trả lời: “Hôm nay ông ấy bận việc công ty, đừng nói cho ba con biết, mẹ hạ sốt rồi.”
Quảng Dã cầm máy đo nhiệt độ để đo cho bà: "37.2 độ, vẫn chưa yên tâm được, đợi chút nữa lại đo cho mẹ."
"Mẹ đỡ hơn nhiều rồi, người cũng không còn đau nữa, may mà có Lê Lê chăm sóc mẹ."
Tang Lê lắc đầu nói không có gì, Quảng Dã nhìn cô: "Bản thân đừng cậy mạnh không lại bị lây bệnh."
"Lê Lê, cháu cũng phải để ý nhé."
"Dạ, giờ dì thấy đói không ạ? Để cháu mang cháo lên cho dì."
"Vậy được, hôm nay dì ăn không nhiều lắm nên cũng hơi đói."
Khi Tang Lê rời đi, Quảng Dã đi đến cửa sổ kéo rèm ra, Tống Thịnh Lan bùi ngùi: "Lê Lê đúng là vừa hiếu thuận lại hiểu chuyện, sáng nay eo mẹ bị đau, con bé đã xoa bóp cho mẹ rất lâu."
Quảng Dã bình tĩnh nói: "Cậu ta vẫn luôn ở đây chăm sóc mẹ à?"
"Đúng thế, hết thay khăn chườm lại bê thuốc lên, còn nấu nước đường với gừng cho mẹ nữa."
Tang Lê không giỏi ăn nói mà chỉ dùng hành động để thể hiện sự quan tâm của mình đối với Tống Thịnh Lan.
Quảng Dã nghe thế, anh nhìn về quyển sách ngữ văn trên ghế sô pha bên cạnh, không nói gì.
Ở dưới tầng, Tang Lê vào bếp, cháo trong nồi đất nung vẫn đang được đun ở lửa nhỏ lửa.
Tang Lê lấy lót nồi mở nắp lên, vì động tác khá nhanh nên hơi nước nóng lập tức bốc lên, cô rụt tay lại, suýt chút nữa đánh rơi nó.
Hít…
Đặt nắp lên đảo bếp, Tang Lê giơ tay phải lên.
Chỗ bị nóng ở cổ tay trông có vẻ không vấn đề gì, nhưng trên da lại thấy như bị thiêu đốt, cảm giác nóng rát thấm vào xương.
Mà thôi, bê cháo lên trước đã.
Cô không để ý lắm, đổ cháo vào trong bát.
Đến phòng, Tang Lê đi tới bên giường: "Dì ơi, có cháo rồi ạ."
Tống Thịnh Lan cười: "Ừ, đây là cháu nấu à?"
"Dạ, là cháo sườn heo Hoài Sơn, không biết có hợp khẩu vị của dì không, nên cháu chỉ múc một bát nhỏ để dì ăn thử."
Tống Thịnh Lan ăn một thìa, vội gật đầu: "Rất ngon, mùi vị thanh lắm, rất vừa miệng dì, hóa ra tài nấu nướng của Lê Lê giỏi như vậy à?"
Tang Lê che cổ tay lại, ngượng ngùng cười: "Không có đâu ạ, đây là món bà ngoại dạy cháu, sau này bà bị bệnh nên cháu thường xuyên phải nấu cháo, nếu dì thấy ngon thì mai cháu sẽ nấu thêm cho dì nhé."
"Không cần phiền vậy đâu, ngày mai mấy đứa đi học rồi mà."
Tống Thịnh Lan ăn xong, Quảng Dã đưa thuốc cho bà: "Mẹ uống thuốc đi."
Tống Thịnh Lan trêu chọc: "Lê Lê cháu xem, Tiểu Dã theo gương cháu, hiện tại cũng biết quan tâm dì rồi."
Quảng Dã nhếch môi: "Làm như con chưa từng quan tâm đến mẹ vậy."
"Rồi rồi, thế cũng là từ hồi con học cấp hai."
Tống Thịnh Lan đưa cốc nước cho Tang Lê, Tang Lê nhận lấy, lúc này bà mới chú ý đến cổ tay đang đỏ bừng của cô: "Lê Lê, sao chỗ cổ tay cháu đỏ thế?"
"Dạ không có gì, chỉ là vừa rồi cháu chẳng may bị hơi nước làm nóng thôi ạ…"
"Sao cháu không nói gì? Vết bỏng nhìn có vẻ nặng, Tiểu Dã, con xem cho Lê Lê đi."
Quảng Dã nhìn xuống, cau mày nói: "Ra đây với tôi."
Tang Lê khẽ run lên, không thể làm gì hơn ngoài việc theo anh ra ngoài.
Sau khi rời phòng, anh nghiêng người nhìn cô, lông mày toát lên vẻ lạnh lùng: "Đưa tay cho tôi xem."
Cô giơ tay lên: "Không có gì đâu…"
Quảng Dã nhìn cổ tay trắng nõn mịn màng của cô, một mảng đỏ tấy xuất hiện rất rõ ràng.
Cái này mà nói là không có gì.
Quảng Dã không nói gì, lông mày nhăn sâu hơn, anh kéo cô vào nhà vệ sinh, mở vòi nước bồn rửa mặt: “Để tay đây, xả nước lạnh mười phút.”
"Ồ..."
"Chưa từng học sơ cứu khi bị bỏng à? Đầu tiên là phải xả nước, cậu che tay lại thì chữa được chắc?"
"..."
Tang Lê rũ mắt thầm thì: "Tại tôi nghĩ chỉ nóng một chút, cũng không đến nỗi nào."
"Đỏ đến mức này mà kêu không đến nỗi nào? Bị bỏng còn không chịu nói?"
"Không có…"
Tang Lê khẽ cắn đôi môi đỏ mọng: “Là do tôi thấy việc dì ăn cháo quan trọng hơn, nên muốn đem lên trước.”
Quảng Dã cụp mắt, chỉ thấy dưới ánh đèn vàng, Tang Lê đang nhịn rát xả nước, khóe mắt cô ướt át, tựa như ánh sáng phản chiếu trên mặt nước trong vắt.
Cho dù là vụ bạo lực học đường khi ấy, hay hiện tại tận lực săn sóc Tống Thịnh Lan, cô luôn đặt người khác trên hết, còn bản thân thì lại đặt ở vị trí cuối cùng, cho dù là bị bắt nạt oan ức, cho tới bây giờ cô cũng chưa bao giờ chủ động bày tỏ.
Trong thế giới của anh, tôn chỉ chính là "Bản thân là trên hết".
Mà dường như trong thế giới của cô lại là "Tôi có thể không cần chính mình".
Anh chưa từng thấy người nào như cô vậy.
Tận sâu trong tim như bị đâm một nhát, yết hầu Quảng Dã chuyển động, anh nhìn cô, trầm giọng lên tiếng: "Tang Lê, cậu còn có thể ngốc hơn nữa không."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");