(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hai tuần trước khai giảng xảy ra quá nhiều chuyện nên Tang Lê và Quảng Dã ít gặp mặt, thời gian hẹn hò cơ bản đều là vào buổi tối, hai người đi bộ trong trường không dễ bị để ý nên rất ít người biết quan hệ của họ.
Gần đây nữ sinh muốn làm quen với Quảng Dã rất nhiều, đi siêu thị mua nước cũng có người đến xin Wechat, có từ chối cũng không hết, trước đây chưa hẹn hò anh đã cảm thấy phiền, hiện tại ở bên Tang Lê, anh lại càng muốn giải quyết chuyện này cho xong.
Hơn nữa tuy cô gái nhỏ không ghen tuông nhưng anh vẫn muốn đem lại cho cô cảm giác an toàn tuyệt đối, không muốn cô chịu bất kỳ sự khó chịu nào.
Vậy nên sáng nay anh mới đi mua đồ ăn sáng, cố ý tới ký túc xá sớm để đợi cô.
Chuyện liên quan đến cô, anh không muốn che giấu chút nào.
Tang Lê bị Quảng Dã kéo lấy, cô phát hiện rất nhiều nữ sinh qua đường đều đang nhìn về phía này, ánh mắt vô cùng kinh ngạc.
Ba người bạn cùng phòng đi tới, giờ phút này trong đầu cũng bị kích thích đến long trời lở đất, cằm muốn rớt xuống: "Lê Lê, cậu và.."
Tang Lê không ngờ vẫn giải thích chậm một giây, cô nghiêng đầu nhìn Quảng Dã, nhỏ giọng lúng túng: "Bạn cùng phòng vẫn chưa biết anh..."
Quảng Dã chào hỏi họ: "Chào các cậu, tôi là bạn trai của Tang Lê"
Bạn cùng phòng:????
Tang Lê ngượng ngùng giải thích với bạn cùng phòng: "Ban nãy tớ cũng định nói với các cậu."
Ba người kinh ngạc, trong lòng hưng phấn hét lên, Quảng Dã có bạn gái thật kìa, hơn nữa lại là Tang Lê?!
Quả nhiên trai đẹp luôn đi cùng gái xinh mà! Quảng Dã lại cầm bịch đồ ăn sáng khác bên cạnh lên, nói vừa nãy mang cho bạn cùng phòng của Tang Lê luôn, ba người vội vàng cảm ơn rồi nhận lấy.
Mấy người đi ra ngoài, đám bạn cùng phòng cười cười để không gian cho hai người bên nhau, tại Tang Lê nóng bừng, cô bị Quảng Dã ôm đi về phía trước.
Xung quanh cô phóng tới rất nhiều ánh mắt, cô trước nay luôn ngại ngùng, trái tim đập như trống: "Anh định đưa em đến lớp sao.."
"Có thể dự thính không?"
"Hȧ?"
"Anh lên lớp với em."
"Lên lớp?!"
"Chúng ta cùng chuyên ngành, anh không được nghe sao?"
Tang Lê sao có thể không biết mục đích của anh, hai gò má như bị chọc thủng, hơi nóng tràn vào: "Anh vội vàng lên lớp vậy sao..."
Quảng Dã nhướng mày: "Vội vàng đi cùng em, có vấn đề gì không?"
Anh cụp mắt nhìn cô: "Không phải nhiều người hỏi anh có bạn gái không lắm sao, bạn học Tang Lê, cho dù em không ghen thì cũng phải tuyên bố chủ quyền chứ?"
“...”
Đây là lần đầu tiên cô thấy có người chủ động yêu cầu cô tuyên bố chủ quyền đó.
Trong tim tràn đầy mật ngọt, cô nhẹ nhàng trả lời, một lúc sau, hai người bọn họ đi đến phòng học, phần lớn sinh viên đã đến phòng học lớn, đây là lớp học lớn có hai lớp tham dự, lúc Tang Lê dẫn Quảng Dã vào, rất nhiều người đều quay đầu nhìn lại, lập tức ngây người...
Mẹ kiếp, đây không phải là Quảng Dã lớp ba sao?!!
Hai người ngồi vào chỗ, Tang Lê cảm thấy bầu không khí lớp học như đang đun nước sôi vậy, xung quanh là đủ loại ánh mắt, bàn tán, tò mò, hoài nghi và sự đau lòng của rất nhiều chàng trai trong lớp thích thầm Tang Lê...
Tang Lê dường như đã quay lại thời Quảng Dã công khai mối quan hệ của họ vào lễ tốt nghiệp, xấu hổ đến mức muốn giấu đi.
Quảng Dã nói muốn đi vệ sinh, ngay khi anh rời đi, vài cô gái đi tới tò mò hỏi, Tang Lê ngại ngùng nhưng vẫn hào phóng thừa nhận, bạn cùng phòng bên cạnh hỏi: "Lê Lê, cậu và Quảng Dã quen nhau từ trước à?"
"Ừm, bọn tớ là bạn cấp ba."
"Bảo sao, tớ nói mà, khai giảng chưa tới một tháng hai cậu đã yêu đương, tốc độ này cũng nhanh quá rồi."
"Lê Lê, bạn trai cậu đẹp trai thật đấy, hai cậu đi với nhau xứng đôi lắm"
"Đúng đúng đúng, ban nãy bạn tớ đi đường nhìn thấy ngoại hình và chiều cao của hai cậu cực kỳ xứng đôi, quả thực đỉnh lắm luôn ấy!"
Quảng Dã là trai đẹp với nét đẹp khỏe khoắn, hình dáng ngũ quan rõ ràng, tướng của Tang Lê cũng tốt, mũi vừa nhỏ vừa thẳng, khi không trang điểm thì trong sáng, mang lại cảm giác mỹ nhân, lúc trang điểm lại biến thành đại mỹ nữ tinh tế.
Mấy người bạn cùng phòng đều ghen tị khen ngợi, Tang Lê ngại ngùng đỏ mặt, sau khi Quảng Dã quay lại, chẳng mấy chốc chuông lớp reo lên, giáo viên bước vào, dưới bàn, bàn tay của Tang Lê bị Quảng Dã nắm lấy, cô sững sờ muốn kéo lại: "Quảng Dã.."
Quảng Dã mỉm cười, không buông tay: "Học bá đừng để bị ảnh hưởng."
Anh ở bên cạnh, sao cô có thể không bị ảnh hưởng chứ...
Tang Lê đảo mắt nhìn anh, đột nhiên có cảm giác như quay lại thời cấp ba, tuy người bàn trước người bàn sau nhưng khi tối đến về nhà, bọn họ có thể cùng học tập chung một chỗ.
Lúc ấy là gần thi đại học, hai người càng nỗ lực học tập, không khí lại càng trở nên mơ hồ, có một lần sau khi làm bài tập về nhà lúc đêm khuya, hai người ra ban công ngắm trăng, cô cùng anh trò chuyện, mặt mày đáng yêu cong cong, hai người đứng sát gần, Quảng Dã rũ mắt xuống nhìn cô, kiềm chế cười nhẹ: "Tang Lê, tớ muốn hôn cậu."
Lúc ấy tim cô đập loạn, xấu hổ vội vàng chạy đi, thế nhưng sau khi tốt nghiệp vẫn bị bắt lại.
Trên bục giảng, giảng viên bắt đầu tiết học, Quảng Dã không làm phiền cô nữa, anh lấy một mảnh giấy ra viết bài, nhàn nhã vẽ mấy nét đơn giản, Tang Lê cũng kệ anh, chuyên tâm nghe giảng một mình.
Xung quanh, rất nhiều bạn học đều đang âm thầm chú ý tới bọn họ, trong lớp, giảng viên cũng chú ý tới Quảng Dã, độ nổi tiếng của Quảng Dã cũng đã tới tai giảng viên, giảng viên cố tình hỏi anh một câu, Tang Lê thay anh lau mồ hôi, không ngờ Quảng Dã lại đứng lên đưa ra câu trả lời chính xác.
Giống như hồi cấp ba, bề ngoài anh có vẻ vô tư nhưng thực tế là đang nghe giảng...
Giảng viên khen ngợi, lại không khỏi trêu chọc: "Đúng rồi, bạn học, tôi nhớ hình như em là sinh viên lớp ba phải không?"
Trong mắt Quảng Dã tràn đầy ý cười: "Vâng, bạn gái em nói lớp toán nâng cao của thầy rất hay nên em đến dự thính"
Anh không ngại mọi người bàn tán mà công khai quan hệ của mình với Tang Lê.
Quảng Dã vừa dứt lời, cả lớp đều náo loạn, âm thanh ồn ào đến tận trần nhà.
"Má nó má nó, hai người họ thật sự là một đôi à?!!!"
Trong lúc nhất thời, cả lớp náo nhiệt như chợ trời, giảng viên cũng mỉm cười: "Tốt, em thích nghe thì sau này theo bạn gái tới nhiều vào nhé."
Mọi người bật cười, Tang Lê ngượng ngùng vùi đầu, mặt đã đỏ thành quả hồng.
Sau tiết học này, tin tức Quảng Dã và Tang Lê là một cặp một truyền mười, mười truyền trăm, nhanh đến mức khi Quảng Dã quay về lớp ba của mình, các bạn học của anh cũng biết chuyện nên đến hỏi.
Ngay sau đó, tin tức cũng lan truyền trên các nền tảng xã hội như confession, có người chụp hình Quảng Dã và Tang Lê đi cùng nhau, nhiều người thốt lên: [Không hổ là mắt thẩm mỹ của trai đẹp hàng đầu, bạn nữ này đẹp quá luôn ấy.]
[Vốn dĩ tôi đã tuyệt vọng với việc xin phương thức liên hệ của Quảng Dã rồi, bạn gái cậu ấy cũng đẹp nữa là sao.]
[Tôi là con gái mà cũng rung động nữa trời ơi, sao da cậu ấy trắng quá vậy!]
Có người nói chuyện Quảng Dã công khai mối quan hệ với Tang Lê trong lớp, có bạn học lúc trước từng học ở Giang Vọng thì nói hai người họ tốt nghiệp cấp ba xong thì ở bên nhau rồi: [Ban đầu Quảng Dã không học hành gì đâu, cậu ấy vì Tang Lê mới thi vào đại học Vân Lăng đấy.]
Mọi người không ngờ trai đẹp mặt lạnh xa cách lại theo đuổi nữ sinh thâm tình như vậy, lần lượt lên thuyền.
Hôm đó, Quảng Dã lại có động thái mới trên vòng bạn bè, là bức ảnh Tang Lê và ảnh chụp chung của họ: [Cô ấy là người đầu tiên, cũng là người duy nhất.]
Thế giới của anh sẽ chỉ xuất hiện một cô gái là cô.
Sau khi mối quan hệ giữa Quảng Dã và Tang Lê được công khai, không ai đến bắt chuyện với họ nữa, hai người thường xuyên đi ăn cùng nhau, Quảng Dã đến lớp cùng Tang Lê, cô tham gia đội múa của trường, anh cũng sẽ đến đón cô, hai người rất được chú ý ở khoa máy tính, thậm chí ở cả đại học Vân Lăng, rất nhiều người nói đây là cặp đôi bắt mắt và xứng đôi nhất trong trường.
Hơn nữa cả hai đều rất ưu tú, học lực của Tang Lê tốt, thành tích xuất sắc, hơn nữa lại có kỹ năng múa đỉnh cao, được đánh giá cao trong đội múa của trường, giảng viên cũng có ý định bồi dưỡng cô, còn năng lực vận động của Quảng Dã rất mạnh nên tham gia vào đội bóng rổ của trường... và nhiều cuộc thi khác nhau.
Họ là niềm tự hào của đối phương.
Mỗi khi Quảng Dã thi bóng rổ, Tang Lê đều sẽ đến xem, cô còn nhớ hôm ấy là lần đầu tham gia lớp toán hỏa tiễn, cô không quan tâm đến việc xem anh chơi bóng, thế mà bây giờ, cô lại đang ở ngoài sân cổ vũ cho anh với tư cách bạn gái.
Chàng trai tràn đầy khí khái thiếu niên mặc áo không tay màu đỏ và quần đùi đen, tự do phóng khoáng trên sàn thi đấu, vẫn rực rỡ như cô thấy lúc ban đầu.
Tang Lê nhìn anh, cong môi đỏ, trong lòng tràn đầy kiêu ngạo.
Quảng Dã kết thúc trận đấu bằng cách dẫn dắt đội với tỷ số đè bẹp đội đối thủ, sau trận đấu, Tang Lê mang nước cho anh, thành viên đội cười lớn cùng hô chị dâu, Tang Lê bị chọc đến nỗi mặt ửng hồng.
Rời khỏi sân bóng rổ, Tang Lê và Quảng Dã đi bộ trong khuôn viên trường, từ trong cổ họng anh phát ra giọng nói lười biếng: "Không có lời bình luận nào cho anh sao?"
Chàng trai này đang chờ khen ngợi...
Cô gật đầu tán thành: "Hay lắm, em cảm thấy trạng thái hôm nay của anh vô cùng tốt."
"Bởi vì em là khán giả."
Có cô ở đây, sao anh có thể biểu hiện không tốt chứ.
Tang Lê mỉm cười: "Đồng đội của anh, số 12 cũng rất đẹp trai, cú ba điểm cuối cùng ngầu quá"
Khuôn mặt Quảng Dã tối sầm lại: "Hôm nay ông đây cũng đánh ba cú ba điểm, không đẹp trai sao?"
"Ôi trời, em lại không chú ý mất rồi, chủ yếu là số 12 quá lợi hại, em chỉ nhìn thấy cậu ấy thôi."
Quảng Dã túm gáy cô, mỉm cười: "Em đang cố ý chọc giận anh đúng không hả?"
Đêm đó, Tang Lê không thể về ký túc xá, ở nơi không người trong ký túc xá gần công viên, cô bị Quảng Dã ôm vào lòng và hôn trừng phạt.
Sau khi đánh bóng xong, cơ thể nam sinh rất khô ráo, hơi thở nồng đậm vị hormone, Tang Lê bị thân hình cao lớn của anh bao phủ, bắt đầu không thể đứng vững, hơi thở nặng nề của anh thổi vào tai: "Chỉ nhìn người khác thôi hả?"
Tang Lê đoán rằng anh sẽ thế này, mặt đỏ bừng: "Quảng Dã, em cố ý chọc anh thôi, sao anh lại dễ ghen thế chứ…”
Càng yêu lâu lại càng giống bình dấm…
Đôi mắt đen của anh đảo đảo, anh cắn đôi môi đỏ mọng của cô, giọng nói trầm thấp thoát ra từ đôi môi của anh, dữ dằn, lại bá đạo: "Không cho phép em nhìn ai khác, em chỉ được nhìn anh thôi."
Tâm trí Tang Lê hoàn toàn bị anh chiếm hữu, cô nắm chặt tay áo anh, vụng về đáp lại anh, đợi nụ hôn kết thúc, đối diện với ánh mắt rực lửa của anh, trong tim cô như xẹt qua một dòng điện, đơn thuần mà chân thành tha thiết nhìn anh: "Quảng Dã, em chỉ có thể nhìn thấy anh thôi."
Chỉ cần anh xuất hiện, hết thảy xung quanh đều sẽ ảm đạm phai mờ, sao cô còn có thể nhìn thấy người khác.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");