(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Buổi tối, sáu người của nhóm tiểu đội Phất Nhanh gặp nhau.
Bên ngoài gió lạnh thổi ầm ầm, thời tiết lạnh giá, mặt đất đóng băng cả lại nhưng nồi lẩu trong phòng đang sôi sùng sục, ấm nóng đến mức bỏng cả lồng ngực.
Dụ Niệm Niệm và Trương Bác Dương đến trước sớm hơn một lúc, tiếp sau đó là Lữ Nguyệt tới sau khi tăng ca ở công ty xong, Tang Lê và Quảng Dã đến thứ ba, Nhiếp Văn tới cuối cùng.
Khi cậu ta đi vào phòng riêng, Lữ Nguyệt cười: “Có chuyện gì vậy Nhiếp Văn, từ nhà cậu đến chỗ này chỉ mất mười phút đi đường, tụi tớ đều đã gọi món xong rồi mà giờ cậu mới đến”
Dụ Niệm Niệm chọc ghẹo: “Ăn cơm mà không hăng hái tức là tư tưởng có vấn đề rồi, người tới cuối cùng đừng ăn nữa, hôm nay có trách nhiệm nhúng đồ ăn cho tụi tớ”
Nhiếp Văn là người chịu toàn bộ ức hiếp trong nhóm sáu người, cậu ta kéo chiếc ghế bên cạnh Quảng Dã ra ngồi xuống, đặt chìa khóa xe lên trên bàn, bất đắc dĩ cười: “Tự nhiên mọi người nói muốn ăn lẩu nên tớ không sắp xếp thời gian được, tớ vừa mới đưa Nhiên Nhiên về trường trước, buổi tối cô ấy còn có việc ở trường”
Mấy người họ ngay lập tức đánh hơi được có chuyện để hóng hớt: “Nhiên Nhiên ở nhà cậu? Cậu lừa được Nhiên Nhiên về nhà rồi hả?”
“Bảo sao tới chậm như vậy, rõ ràng là trọng sắc khinh bạn mà!”
Mọi người ồn ào, ngày thường toàn Nhiếp Văn trêu chọc người khác, hôm nay hiếm thấy bị người ta chọc lại, mặt hơi đỏ lên: “Suy nghĩ của mấy người các cậu mẹ nó có thể nào đừng bỉ ổi vậy được không, tớ chỉ kêu Nhiên Nhiên qua nhà ăn trưa thôi mà.”
“Ây da, bắt đầu thể hiện phẩm chất của người đàn ông tốt rồi kìa ha ha ha.
“Không đúng, Văn Tử, ăn thử cơm cậu nấu xong có khi người ta vừa quay đầu đã chạy mất ha ha…”
Dụ Niệm Niệm lắc đầu chậc lưỡi: “Nhiếp Văn, cậu nói xem cậu thích Nhiên Nhiên nhà người ta lâu như thế rồi mà bây giờ mới dám chủ động, bên cạnh người ta toàn là nam sinh viên đại học tinh thần bồng bột phấn chấn, cậu đã già rồi không còn sức cạnh tranh nữa rồi”
Lữ Nguyệt: “Nhiếp Văn, cái tuổi này của cậu không phù hợp nữa rồi, cậu thế này gọi là.. là..."
Tang Lê gặm dưa, mỉm cười bổ sung: “Trâu già gặm cỏ non.”
“Đúng đúng đúng! Lê Lê nói rất đúng!”
Mấy người họ túm tụm lại một chỗ cười ầm lên, Nhiếp Văn vừa tức vừa buồn cười: “Tang Lê, cậu cũng thông đồng làm bậy với bọn họ từ khi nào thế, chắc chắn là bị A Dã dạy hư này.”
Trương Bác Dương khuyên Nhiếp Văn: “Văn Tử, bây giờ nếu cậu muốn... muốn theo đuổi Nhiên Nhiên, còn không mau lấy lòng A Dã, cậu ấy là anh... anh trai Nhiên Nhiên mà.”
Nhiếp Văn phản ứng lại, nhanh chóng ôm lấy bả vai Quảng Dã: “Quan hệ của tớ với A Dã là gì cơ chứ, còn phải dốc sức lấy lòng sao? Tình hữu nghị nhiều năm như vậy không cần phải nói nữa, chắc chắn cậu ấy sẽ thật lòng chúc phúc.”
Đuôi mắt Quảng Dã nhướng lên: “Tôi không đồng ý, không chúc phúc đâu.”
Nhiếp Văn: “..”
Bốn người còn lại cũng cười lên, Nhiếp Văn đẩy anh ra: “Mẹ nó Quảng Dã, tình em anh chúng ta chấm dứt từ đây đi..
Trong lúc chọc ghẹo cười đùa, đồ ăn lần lượt được bưng lên, từng món từng món đều là thịt, có cảm giác như là lượng ăn cho cả mười người. Trương Bác Dương nói: “Đêm nay tớ mời khách, các... các cậu cứ tự nhiên, không đủ thì lại gọi thêm”
Nhiếp Văn nheo mắt lại: “Ái chà Trương Bác Dương, hôm nay xuống tay mạnh đấy, không phải là có chuyện vui gì chứ?”
Trương Bác Dương ngoảnh lại nhìn Dụ Niệm Niệm, Dụ Niệm Niệm nhịn ý cười nơi khóe môi xuống, mọi người đều nhận ra có chuyện gì đó nên bắt bọn họ khai nhanh, cuối cùng Trương Bác Dương lấy hai cuốn sổ màu đỏ từ trong cặp ra, sờ đầu cười: “Hôm nay tụi tớ hẹn các cậu ra ăn... ăn lẩu là vì muốn thông báo tin vui này cho mọi người... tụi tớ đăng ký kết hôn rồi.”
"?!!!!"
“Ôi đệt cậu được lắm nha Bác Dương! Tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi à!”
“Hai cậu đăng ký hồi nào vậy, cho chúng tớ xem với..”
Mấy người họ kích động truyền tay nhau đọc, nhao nhao nói quá nhanh quá nguy hiểm, Dụ Niệm Niệm nói rằng bọn họ mới đi đăng ký vào buổi chiều, tháng trước người lớn hai nhà đã gặp mặt, những việc trong đám cưới như sính lễ, của hồi môn các thứ đều đã bàn bạc ổn thỏa rồi, cả hai nhà đều rất vừa lòng với đối phương, Trương Bác Dương bảo nửa đầu năm sau sẽ làm đám cưới.
Tang Lê ngạc nhiên: “Sao lại gấp gáp vậy? Không phải nên đính hôn trước à?”
“Giờ đính hôn có lẽ không kịp rồi. Gò má Dụ Niệm Niệm ửng đỏ: “Bởi vì... có một ít chuyện bất ngờ xảy ra.”
“Niệm Niệm cậu…”
Mọi người sửng sốt một hồi, chỉ trong nháy mắt đã phản ứng lại.
Đúng vậy, Dụ Niệm Niệm mang thai ngoài ý muốn, đã được một tháng rồi.
Sáng nay vừa kiểm tra ra, Trương Bác Dương đã nhanh chóng nói cho ba mẹ hai bên, ba mẹ hai bên đều nhất trí tổ chức hôn lễ sớm hơn, buổi chiều cậu nhanh chóng dắt Dụ Niệm Niệm đi Cục Dân Chính luôn, vốn dĩ bọn họ định sau khi đính hôn mới đi đăng ký kết hôn.
Sáng nay hai người đều vô cùng lúng túng, nhưng cũng đã nhanh chóng chấp nhận rồi, dù sao việc muốn có con này cũng nằm trong kế hoạch, Trương Bác Dương nắm lấy tay Dụ Niệm Niệm, đáy mắt đong đầy tình cảm dịu dàng: “Hai tụi tớ đều muốn có đứa nhỏ này, nên vẫn muốn sinh... sinh nó ra, sau này tớ sẽ chăm sóc Niệm Niệm thật tốt.”
Mấy người họ biết được tin vui này, nhao nhao ngỏ lời chúc mừng, cạn ly với hai người họ: “Chúc mừng chúc mừng! Trương Bác Dương, tốc độ này của cậu cứ như ngồi tên lửa ấy, sắp làm ba rồi kìa.”
Nhiếp Văn vừa cười vừa sụt sịt với Trương Bác Dương: “Hóa ra hôm nay hai người các cậu song hỷ lâm môn, thế mà chỉ mời chúng tớ một bữa lẩu là tống cổ đi được à?!”
Trương Bác Dương cười ngây ngô: “Do Niệm Niệm thèm... thèm ăn lẩu, mọi người muốn ăn thêm gì nữa, lần sau lại gọi.”
“Niệm Niệm muốn ăn lẩu thì thôi đi, dù sao lần sau tụi tớ cũng sẽ ra sức làm thịt cậu một trận nữa.”
Dụ Niệm Niệm cười trừng cậu ta: “Đợi sau này cậu có tin vui, cẩn thận tớ trả thù lại”
Lữ Nguyệt: “Cậu nói thế cậu ta lại cầu còn không được, chỉ tiếc sao không thể mời mọi người ăn cơm ngay ngày mai luôn ấy chứ.”
"Ha ha ha ha..."
Một lúc sau, Dụ Niệm Niệm nói muốn đi WC, Tang Lê và Lữ Nguyệt cũng đi cùng, ba chị em bước ra khỏi phòng riêng, Dụ Niệm Niệm dở khóc dở cười nhìn về hai người đang đứng hai bên dìu cô ấy: “Các cậu có thể đừng làm lố lên vậy được không, bây giờ tớ mới được một tháng thôi, không cần căng thẳng vậy đâu.”
Lữ Nguyệt cười sờ bụng cô ấy: “Thế thì không được, sau này cậu sẽ là nhân vật cấp quốc bảo trong đám tụi mình.”
Dụ Niệm Niệm cảm thán: “Thật ra chuyện này tớ vẫn chưa chuẩn bị tinh thần xong nữa.
“Không vội, cứ từ từ thôi, cậu đừng căng thẳng, bây giờ cần phải thả lỏng, hơn nữa sinh em bé sớm một chút thì sẽ có thể hồi phục lại sớm hơn mà” Đôi mắt Lữ Nguyệt sáng lên: “Ôi, thế là tớ đây sắp thành mẹ nuôi rồi?!”
Tang Lê mỉm cười: “Tớ cũng vậy, tớ cũng muốn làm mẹ nuôi”
“Ây, thật ra chuyện này thực sự ngoài ý muốn, vốn dĩ tớ còn muốn chờ thêm hai năm nữa cơ.”
Dụ Niệm Niệm nói cô ấy và Trương Bác Dương đều đã làm biện pháp phòng ngừa, nhưng lần đó không cẩn thận làm rách mất, cô ấy đã uống thuốc tránh thai nhưng vẫn dính bầu.
Dụ Niệm Niệm cảm khái mà giữ chặt tay Tang Lê: “Có bài học của tớ ở đây, nên cậu với Quảng Dã phải chú ý một chút đó.”
Lữ Nguyệt cười hì hì: “Lê Lê, có phải dạo này cuộc sống của hai người các cậu cực kỳ ngọt ngào đúng không? Cậu không biết đâu mấy hôm nay người trong công ty đều nói Quảng Dã như biến thành một người khác vậy, trên mặt đã nở nụ cười rồi, rõ ràng là dễ nói chuyện hơn nhiều, không còn là bản mặt khó đăm đăm kia nữa, quả nhiên sau khi cậu ở bên cậu ấy, bầu không khí xung quanh cậu ấy cũng đã thay đổi luôn rồi.”
Tang Lê nở nụ cười ngọt ngào.
Đúng là mấy tuần sau khi ở bên nhau này, Quảng Dã cứ như con cún bự đã được vuốt lông, ngoại trừ việc trên giường vẫn mạnh mẽ ngang ngược như vậy, những thời điểm khác đều rất dịu dàng, bởi vì có thể đến với nhau một lần nữa, bọn họ đều vô cùng vui vẻ.
Ba chị em quay trở lại phòng riêng, tiếp tục ăn lẩu, mấy người họ nói tới chuyện kỷ niệm ngày thành lập trường của Đại học Vân Lăng ngày hôm qua, dường như Lữ Nguyệt nghĩ tới điều gì đó, nhìn về phía Tang Lê: “Hai hôm nay cậu có xem tin tức trên mạng không? Ảnh của cậu và Quảng Dã ở trường ngày hôm qua bị người qua đường chụp được rồi đăng lên mạng, có người nhận ra Quảng Dã là tổng giám đốc của Vân Chiêm, bây giờ trên mạng vẫn hot lắm.”
Có người cắt nối biên tập ảnh chụp của hai người họ lại thành video, ban đầu đăng lên account marketing, nói là gặp được một đôi tình nhân có giá trị nhan sắc đỉnh chóp trong trường học, chẳng bao lâu sau đã có rất nhiều tới đu CP.
Nhiếp Văn nuốt miếng dạ dày xuống, cũng hùa theo: “Tớ cũng nghe Nhiên Nhiên nói rồi, hôm qua sau khi A Dã đưa Tang Lê đi tham gia kỷ niệm ngày thành lập trường, các diễn đàn của trường đều bị lướt đến mức bùng nổ, vốn dĩ A Dã là người làm mưa làm gió trong trường, trước đây có bao nhiêu cô gái đã theo đuổi cậu ấy mà vẫn chưa thành công, bây giờ cậu ấy dắt Tang Lê đến, không bị người ta chú ý mới là la."
Trương Bác Dương: “Nhớ tới lần tốt nghiệp cấp 3 đó, bây giờ sau khi hai người các cậu quay lại với nhau, trong nhóm chat đám bạn cấp 3 đó cũng rất phấn khích, A Dã, cậu nghĩ như thế nào?”
Quảng Dã nghịch tay của Tang Lê dưới gầm bàn, lười biếng hỏi lại: “Cũng đâu phải lan truyền tin giả, cần phải giấu diếm sao?”
Anh vẫn giống như lúc trước, cảm thấy tình yêu của bọn họ xứng đáng để được công khai.
Tang Lê đối diện với ánh mắt anh, trái tim như được ngâm trong hũ mật.
Buổi tối sau khi ăn cơm xong, mọi người cũng ai về nhà nấy, Tang Lê và Quảng Dã đều đã uống chút rượu, nên chậm rãi đi bộ về thành phố Tung Hải.
Trên đường, Tang Lê mở Weibo trên điện thoại lên, không ngờ tin nhắn riêng cũng đã nổ tung rồi, rất nhiều fans đang hỏi mối quan hệ giữa cô và Quảng Dã, bên ngoài còn có người đang phổ cập khoa học về thân phận của Quảng Dã, trong lúc nhất thời dư luận nổi lên bốn phía, sức ảnh hưởng còn lớn hơn trong tưởng tượng của cô nhiều.
Tuy chưa đến mức hotsearch bùng nổ, nhưng vẫn thu hút được sự chú ý của khá nhiều người trong phạm vi nhỏ.
Quảng Dã cũng có Weibo, ngày thường anh rất ít khi đăng bài, chủ yếu là dùng để giải quyết công việc, phía bên anh cũng bị thất thủ, mọi người đều không ngờ rằng Quảng Dã và Tang Lê sẽ ở bên nhau, rất nhiều cư dân mạng thấy dáng vẻ xứng đôi vừa lứa của hai người họ trong tấm ảnh, cùng với ý cười lưu luyến khi Quảng Dã nhìn về phía Tang Lê đều bắt đầu đẩy thuyền cặp đôi này.
Gò má Tang Lê ửng đỏ, cô ngước mắt lên nhìn Quảng Dã: “Trên mạng có rất nhiều người đang hỏi, làm sao bây giờ?”
Quảng Dã ôm lấy bờ vai cô, cụp mắt xuống nhìn cô: “Em muốn xử lý thế nào? Nghe theo em cả.”
“Nghe em á?”
Đôi mắt đen nhánh của anh mang theo cảm giác uể oải: “Nếu không thì sao đây? Fans của em nhiều như vậy, bây giờ công bố tình yêu có làm ảnh hưởng đến sự nghiệp của em không? Anh chỉ lo lắng điều này thôi, bằng không thì em tưởng anh không muốn nói với cả thế giới ư?”
Quảng Dã vẫn hy vọng có thể bảo vệ cô trước, không để cô chịu ảnh hưởng của những lời đồn đãi vô căn cứ, cho nên phải làm thế nào, anh tôn trọng cô.
Tang Lê nghe vậy, mắt hạnh hiện lên ý cười: “Em cũng đâu phải sao nữ nào, yêu đương không phải là chuyện rất bình thường sao?”
Cô ngước mắt nhìn anh: “Quảng Dã, bây giờ em cũng không muốn che giấu nữa”
Bây giờ cô đã dũng cảm hơn nhiều, cũng không sợ người bên ngoài bàn luận, chúc phúc cũng được, nghi ngờ cũng không sao, bàn tán cũng không vấn đề gì, dù sao thì tốt hay xấu gì cũng sẽ không ảnh hưởng đến tình cảm của bọn họ, cô chỉ quan tâm Quảng Dã.
Quảng Dã nở nụ cười: “Được, không che giấu nữa.”
Hai người họ trở lại chung cư, Quảng Dã mân mê điện thoại một lúc, sau đó ôm cô vào trong lòng, cúi đầu hôn xuống, giọng nói trầm thấp từ tính: “Anh đăng rồi.”
Cô ngơ người: “Anh nói thế nào vậy...
“Nếu rảnh thì em tự xem đi.”
“À…”
Còn ra vẻ thần bí nữa chứ.
Anh xoa đầu cô, đi tắm rửa trước.
Tang Lê nhận được một cuộc điện thoại công việc, một lúc sau cô hết bận rồi, ngồi lên ghế quý phi bên cạnh cửa sổ phòng ngủ, mở Weibo lên là nhìn thấy bài đăng mà Quảng Dã đăng lên: [@Tang Lê của tôi]
Lời ít ý nhiều, lại còn giải thích được hết mọi chuyện một cách ngang ngược.
Không hổ là Quảng Dã.
Đây cũng là câu trả lời cho bài lần trước cô đăng lên vòng bạn bè kia.
Các dân cư mạng luôn online suốt 24 giờ, thấy Weibo công bố tình yêu này trong tích tắc đã lần lượt ùn ùn kéo tới, lượt xem tăng mạnh chỉ trong một thời gian ngắn, dưới phần bình luận các dân cư mạng phấn khích gào khóc kêu to.
Cho nên hai người nhìn qua không có chút quan hệ nào với nhau lại là người yêu thật ư?!
Phía dưới, đã có bạn cùng trường từng học trường Giang Vọng và Đại học Vân Lăng thả ảnh chụp của Quảng Dã xuống, còn đăng cả ảnh của Tang Lê nữa, mọi người nhao nhao nói giá trị nhan sắc ngang ngửa nhau, quả thực là tuyệt phối.
Trong chớp mắt, rất nhiều fans cũng vọt tới bên phía Tang Lê, muốn xem thử thái độ của cô.
Một lúc sau Quảng Dã tắm rửa xong bước ra, thấy cô đang ngồi trên sô pha trước cửa sổ sát đất, anh bước qua ôm lấy eo cô: “Đang xem gì đó?”
Quanh hơi thở có mùi tuyết tùng mát lạnh dễ ngửi truyền tới, Tang Lễ nghiêng mắt nhìn anh, nở nụ cười mềm mại ngọt ngào: “Anh cũng đã đăng Weibo rồi, em không được đăng một bài để bày tỏ một chút hả?"
Cuối cùng, cô suy nghĩ một hồi lâu, gõ mấy chữ cực kỳ đơn giản vào điện thoại: [Hy vọng xa vời duy nhất của em, bây giờ cuối cùng cũng đã có được một cách quang minh chính đại @Quảng Dã]
Cô đăng bài xong thì đưa cho Quảng Dã xem: “Thế này có được không anh?”
Đôi mắt đen của người đàn ông như nổi lên gợn sóng, Tang Lê cụp mắt lại: “Quảng Dã, em đã từng cảm thấy em không xứng với anh, chúng ta cứ như người của hai thế giới, chẳng sợ có ở bên nhau cũng chỉ là phù dung sớm nở tối tàn, hồi tốt nghiệp ấy chúng ta bị ép tách ra, em vẫn luôn mơ về một ngày được ở bên anh một lần nữa, đối với em mà nói anh chính là hy vọng xa vời.”
Cô cong môi lên nghiêng sang nhìn anh: “Nhưng bây giờ em thấy bản thân cực kỳ may mắn, em vẫn có được anh rồi.”
Quảng Dã đưa tay kéo cô vào trong ngực, dịu dàng đặt nụ hôn xuống đôi mắt ẩm ướt của cô, giọng nói khàn khàn: “Đồ ngốc này, cái gì mà không xứng chứ, em có biết rằng đối với anh mà nói em cũng là hy vọng xa vời không?”
Trong mắt anh, cô chính là người tốt nhất, là người mà anh dù bằng giá nào cũng muốn dốc hết toàn bộ sức lực để có được.
Quảng Dã tựa lên trán cô, nói với cô: “Đã có được rồi, sau này không cho phép vứt bỏ nữa”
Cô nhẹ nhàng gật đầu, Quảng Dã hơi mỉm cười: “Đêm nay nghe thấy Trương Bác Dương và Dụ Niệm Niệm sắp kết hôn rồi, nếu em vẫn chưa về nước, lòng anh mẹ nó có lẽ khó chịu muốn chết”
Anh ôm chặt lấy cô: “Tang Lê, may rằng em đã quay trở lại.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");