Tình Đầu Duy Nhất - Mộ Nghĩa

Chương 137




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Một đêm mưa to mang theo gió lớn, mưa như trút nước đổ xuống, lá cây bị gió mạnh thổi đến mức đung đưa qua lại, lung lay sắp đổ, những giọt nước trong suốt tí tách từng chuỗi rơi xuống trong xô. Sau mấy ngày khô ráo đến mức bực bội, cuối cùng thì cũng đã nghênh đón một trận mưa lớn.

Sau nửa đêm, mưa rơi đến mức vui vẻ rồi mới từ từ tạnh lại.

Ban đêm, kim đồng hồ đong đưa, mỗi phút mỗi giây đều bị hơ nóng đến mức mềm mại, cùng với tầng tầng lớp lớp tình yêu quyến luyến, trở nên đặc biệt ngọt ngào.

Sáng sớm hôm sau, bầu trời Vân Lăng xuất hiện màu trắng bạc như bụng cá, mây tan mưa tạnh.

Dáng vẻ buồn ngủ của thành phố vẫn còn chưa tan biến hết, sương mù tụ tập ở bên ngoài, gió se se lạnh.

Gần 8 giờ, sau khi Quảng Dã tỉnh dậy, anh đi đánh răng rửa mặt xong rồi đi đến thư phòng để giải quyết công việc.

Một lúc lâu sau, điện thoại vang lên, là Dụ Niệm Niệm. Đối phương báo cáo chuyện ở công ty với anh, cuối cùng mới thuận miệng nói thầm một câu: “Đúng rồi, Lê Lê có ở cùng với cậu không? Tớ gọi điện thoại cho cậu ấy từ tối qua đến bây giờ mà cậu ấy vẫn chưa bắt máy”

Giọng nói trầm thấp của anh vang lên có chút thâm thúy: “Cô ấy vẫn còn đang ngủ, điện thoại di động đang đặt ở phòng ngủ”

Dụ Niệm Niệm kinh ngạc, lập tức hiểu ra mọi chuyện, cô ấy cười xấu xa: “Quả nhiên, tớ biết ngay là cậu bắt cóc Lê Lê đi mà, hai ngày trước cậu ấy còn hỏi tớ có muốn đi ra ngoài dạo phố hay không, vậy mà đến bây giờ tớ vẫn không thấy tin tức gì từ cậu ấy cả.”

“Có lẽ hôm nay cô ấy vẫn không đi được, tối hôm qua cô ấy ngủ rất muộn.”

Dụ Niệm Niệm lập tức hiểu ra: “Hiểu rồi, hiểu rồi, chắc là cậu ấy không còn sức lực để đi dạo phố với tớ chứ gì. Vậy cậu để cậu ấy nghỉ ngơi cho thật tốt, tớ cũng không quấy rầy thế giới riêng của hai người các cậu nữa, ha ha ha.”

Cúp điện thoại, Quảng Dã cụp đôi mắt đen xuống, tiếp tục xử lý công việc.

Một nơi khác, tại phòng dành cho khách, rèm cửa sổ đóng chặt, tia nắng hiếm hoi lọt được qua khe hở, màn bụi nhảy nhót trong tia sáng.

Trong bóng tối, người đẹp vẫn còn ngủ say ở trên giường. 

Cô nằm nghiêng, chiếc chăn màu xám che đi da thịt trắng nõn như sữa bò, gương mặt xinh đẹp kết hợp giữa sự thuần khiết và duyên dáng, hàng mi dày che đi đôi mắt, tóc đen dán ở trên lưng, hô hấp nhẹ nhàng.

Tối hôm qua không thể ngủ ở phòng ngủ chính, cuối cùng Tang Lê bị anh ôm đến phòng ngủ phụ.

Xương cốt của cô giống như là bị từng tấc tình yêu nghiền nát, đến mức mềm mại như bùn, sau đó lại bị khâu lại một lần nữa, không còn chút sức lực nào.

Người thường xuyên mất ngủ như cô cũng không nhịn được mà ngủ say.

Mãi cho đến khi hơn 9 giờ, Quảng Dã cũng đã giải quyết xong một cuộc hội nghị online, trở về nhìn thấy cô vẫn chưa tỉnh lại.

Thật ra Tang Lê đã tỉnh rồi, chỉ là cô vẫn còn muốn nằm ỳ ở trên giường. Cô híp mắt, một lúc sau có cảm giác bản thân được ôm lấy, kéo vào một cái ôm ấm áp. Ngửi được hơi thở mát lạnh quen thuộc, cô làm nũng, nhẹ lẩm bẩm: “Quảng Dã..”

Tiếng cười nhẹ của anh dừng ở bên tai: “Buồn ngủ như vậy sao? Mệt như vậy hả?”

Cô dựa vào đầu vai của Quảng Dã, hừ một tiếng, giọng nói dính ngọt: “Buồn ngủ.”

Bị anh giày vò đến hơn hai giờ, sao có thể không buồn ngủ chứ.

Dáng vẻ này của cô thực sự quá xinh đẹp.

Quảng Dã hôn lên lỗ tai phiếm hồng của cô, giọng anh khàn khàn: “Tối hôm qua có thoải mái không?”

Gò má của cô đỏ lên, mềm mại đáp lại.

Không hề có một chút dối trá nào, lớn đến chừng này, từ trước đến nay cô chưa từng nghĩ tới việc trên đời này còn có một loại vui sướng cùng thỏa mãn như vậy.

Một phần là do được làm cùng với người mình yêu, phần khác là bởi vì bản thân Quảng Dã, điều kiện sức khỏe cùng năng lực của anh đều không chê vào đâu được, lập tức khiến cho cô cảm thấy sung sướng. Cô nghĩ đến những lời tàn nhẫn mà anh đã nói với cô mấy ngày hôm trước.

Tối hôm qua, có mấy lần đầu óc của cô giống như trống rỗng, nước mắt không chịu khống chế mà rơi xuống, giống như đánh vào bông.

Cô đối diện với ánh mắt của anh, nhịn không được mà nhẹ giọng hỏi: “Anh…”

“Em không cảm giác được sao?”

Gò má của cô đỏ lên, Quảng Dã áp môi vào tai cô lẩm bẩm: “Tối hôm qua làm ông đây sướng đến điên rồi, sao em có thể lợi hại như vậy hả Tang Lê.”

Cảm giác kia vượt qua sức tưởng tượng của anh gấp trăm ngàn lần.

Cô gái mà anh yêu đến tận xương cuối cùng đã trở lại bên cạnh anh, chân chính thuộc về anh.

Trong lòng anh hiện tại chỉ có chữ thỏa mãn vô cùng.

Ngoài ra, Tang Lê còn nhảy múa nhiều năm, thể lực tất nhiên cũng không kém, hơn nữa thân thể còn mềm mại đến mức tưởng chừng như cô có thể tùy ý gấp lại, như thế nào cũng có thể phối hợp.

Anh quá mãnh liệt nóng bỏng, người bình thường không chống đỡ được, nhưng tất cả lại bị sự mềm mại quyến rũ của cô đón nhận được, quả thực là sự phù hợp trời sinh hoàn mỹ.

Tang Lê bị lời nói không chút tế nhị nào của anh làm cho mặt đỏ như có thể ép ra được nước ép cà chua, cô xấu hổ đến mức không thể tiếp tục cái đề tài này, Quảng Dã gạt đi sợi tóc dính trên mặt cô, nhẹ nhàng hỏi: “Trên người em có đau nhức không?”

“Cũng bình thường”

“Đầu gối có bị đau hay không?”

Thảm cảnh quỳ xuống đất hiện lên trước mắt, mặt Tang Lê càng đỏ: “Không đau..”

Anh kiểm tra cho cô, sức lực của anh lớn, lại sốt ruột, có nhiều lúc không biết nặng nhẹ.

Kiểm tra xong lại cảm thấy khô nóng, cuối cùng anh phải nhịn xuống, cầm lấy váy ngủ mặc vào cho cô, ôm cô lên, đi đến phòng tắm ở phòng ngủ chính.

Bên trên bồn rửa mặt là một mớ hỗn độn, cũng là một chỗ đã từng làm qua.

Anh thả cô xuống, đôi môi đỏ mọng của cô lại bị cắn, vuốt ve thật lâu, gò má của cô ửng đỏ: “Quảng Dã..”

Anh cười, dừng lại, sau đó mới buông tha cô.

Sau khi anh rời đi, gương mặt Tang Lê mới giảm đi độ nóng, nhìn thấy những gói vuông nhỏ bị xé toạc trên mặt bàn.

Tối hôm qua, ban đầu người này còn có chút kiềm chế, không bao lâu sau liền kéo cũng không dừng lại được.

Lúc thì dịu dàng như nước, lúc thì giống như một dòng suối đang chảy xiết, lúc thì lại giống như thác nước vang ầm, cô bị anh kéo vào lưới tình do anh thêu dệt, không chạy thoát được.

Ấn tượng sâu sắc nhất, là cuối cùng anh cố chấp ôm chặt lấy cô, kêu cô nói sẽ không bao giờ rời đi nữa. Đôi mắt Tang Lê cũng đỏ hoe, dịu dàng nhìn chăm chú vào đôi mắt đen cuồn cuộn của anh: “Quảng Dã, em sẽ không bao giờ rời khỏi anh nữa.”

Anh thực sự sợ sẽ mất đi cô một lần nữa, mà cô cũng giống như vậy.

Trong lòng Tang Lê mềm như mật, nhẹ nhàng thu hồi lại suy nghĩ mà đi rửa mặt.

Sửa soạn xong, cô đi ra khỏi phòng tắm đến phòng ngủ chính, nhìn thấy trong phòng cũng là một mớ lộn xộn, trên chiếc tủ thấp bên cạnh còn có một cái hộp đang mở, có mấy cái gói rơi trên mặt đất, đều đã bị xé mở.

Cô đếm thử, cộng với mấy cái ở trong phòng tắm, quả nhiên là không khác gì với trong trí nhớ, vừa đủ năm cái.

Chẳng phải đã nói lần đầu tiên của con trai sẽ không như vậy sao...

Mặt của cô giống như đang bị ngâm trong nước nóng, vội vàng sửa sang lại ga trải giường. 

Chẳng bao lâu sau thì Quảng Dã tiến vào: “Em đang làm gì vậy?”

“Em đang dọn dẹp...

“Để anh dọn cho, em giành cái gì chứ.”

Anh ngồi ở mép giường, ôm cô vào trong ngực, cô ngượng ngùng mà cắn môi đỏ: “Đều là do em gây ra…”

Anh cười: “Chẳng lẽ không phải là do anh gây ra sao?”

Quên đi, để anh xử lý.

Quảng Dã vừa ôm cô, vừa sửa sang lại cái tủ: “Anh mua ít quá, hai hộp thì không bao lâu đã dùng hết rồi, phải tích trữ cả một thùng mới đủ.”

Tim cô đập thình thịch: “Nếu tích trữ nhiều quá thì sẽ hết hạn…”

Anh cười một cách lười biếng: “Dùng trên người em thì làm sao có thể để cho nó quá hạn chứ?”

Chiếu tối hôm qua chính xác là như thế. Cô đỏ mặt, nắm chặt lấy cổ áo của anh, hơi thở không đều của anh ấn vào đôi môi đỏ mọng của cô: “Nhu cầu của ông đây rất lớn, em phải thông cảm một chút.”

Nếu không phải sợ cô ăn một lần quá nhiều không thể tiêu hóa được, sáng nay anh cũng không có dự định để cho cô ra khỏi được phòng ngủ. 

Hơn nữa, hàng năm anh đều tập thể hình, ham muốn tất nhiên nhiều hơn so với những người đàn ông khác.

Quảng Dã buông cô ra trước, đi dọn dẹp lại phòng. 

Tang Lê ở bên cạnh nhìn, xấu hổ nhưng lại không khỏi cảm thấy ngọt ngào. 

Lúc mới về nước, quan hệ của bọn họ căng thẳng như vậy, ai có thể ngờ cô cùng Quảng Dã sẽ có một ngày như hôm nay.

Sau khi dọn dẹp xong, anh dẫn cô đi ăn bữa sáng. 

Cô nói muốn được anh bế, anh liền bế cô lên, cười nói: “Để cho em nhõng nhẽo một chút.”

Cô cười cong mi, nhìn khuôn mặt được ánh nắng bên ngoài chiếu vào của anh: “Có phải sau này mỗi ngày anh đều hầu hạ em như vậy hay không?”

“Chỉ cần em nguyện ý để anh hầu hạ là được.

“Nguyện ý, vô cùng nguyện ý.”

Anh mỉm cười nghiêng đầu. Đến phòng ăn, cô nói muốn đi tìm đồ ăn trong tủ lạnh: “Quảng Dã, đồ trong tủ lạnh nhà anh cũng quá ít rồi, có phải bình thường anh rất ít khi ăn cơm ở nhà phải không.”

“Hôm nay chúng ta tranh thủ đi siêu thị, em xem thử còn thiếu thứ gì thì cứ mua. Còn nữa, nếu trong nhà có chỗ nào mà em không hài lòng thì em cũng có thể sửa, anh đưa thẻ cho em, em muốn làm gì thì làm.”

Quảng Dã cúi người nhìn cô: “Nữ chủ nhân, nghe có hay không?”

Trái tim cô rung động: “Nghe cũng được…”

Cô đi đến phòng bếp làm bữa sáng, Quảng Dã đột nhiên nhớ tới một chuyện: “Sáng nay Dụ Niệm Niệm có tìm anh, nói có gọi điện thoại cho em nhưng không ai nhấc máy, nói lần sau hẹn em đi dạo phố.”

Tang Lê nhớ ra: “Hai ngày nay bận quá, em đã quên mất…”

Cô vội vàng cầm lấy điện thoại di động. Lúc bị Quảng Dã ôm vào trong ngực, cô nhìn thấy tin nhắn của Dụ Niệm Niệm: [Quả nhiên là như vậy, tớ biết ngay là Quảng Dã nhất định muốn mang cậu qua sống chung mà. Thế nào, Lê Lê, cuộc sống dễ chịu được nuôi dưỡng bởi tình yêu có phải rất vui vẻ hay không (cười gian)]

[Hôm khác chúng ta lại hẹn nhau đi dạo phố vậy, vất vả lắm mới đợi đến cuối tuần, chắc chắn là Quảng Dã luyến tiếc không chịu thả cậu ra.]

[Chú ý nghỉ ngơi nhé, đừng để tối mai không còn sức lực để múa.]

Tang Lê bị tin nhắn của cô ấy làm cho đỏ mặt.

Dụ Niệm Niệm này...

Quảng Dã cũng nhìn thấy tin nhắn trong điện thoại di động, cười: “Anh không nỡ thả em ra."

Tang Lê liếc nhìn anh: “Để hôm khác đi siêu thị đi, buổi chiều hôm nay em còn phải đi diễn tập nữa, ngày mai đã phải biểu diễn rồi.”

Quảng Dã cũng không làm chậm trễ công việc của cô, nói sẽ đưa cô đi sau đó sẽ đón cô trở về, không quên trêu chọc lại một câu: “Còn có sức lực để múa sao?” “Không để ý tới anh nữa..”

Tang Lê thoát khỏi cái ôm của anh, quay sang ngồi đối diện, Quảng Dã cười thầm.

Ăn sáng xong, Quảng Dã dọn dẹp, Tang Lê sửa sang lại hành lý, bỗng nhiên di động hiện lên cuộc gọi của Tống Thịnh Lan.

Cô sửng sốt nhấc máy: “Dì..”

“Ồ, Lê Lê, cháu tỉnh rồi sao?”

“Dạ...

Nói chuyện phiếm vài câu, Tống Thịnh Lan nhắc tới chuyện tối hôm qua, bà ấy và Quảng Minh Huy nghe được những chuyện mà Tang Lê đã trải qua ở nước ngoài từ miệng Quảng Dã, cùng với tình hình sức khỏe của cô, bà ấy vừa đau lòng vừa áy náy: “Lê Lê, chú dì thực sự xin lỗi cháu, là do chú dì không xử lý tốt chuyện lúc trước, để cháu bị oan ức nhiều như vậy, dì thực sự xin lỗi mẹ của cháu, là do dì không chăm sóc tốt cho cháu...”

Tống Thịnh Lan mất ngủ suốt một đêm, nghĩ đến việc nếu con gái ruột của mình mà bị đối xử như vậy, không biết bà sẽ tức giận đến mức nào.

Tang Lê nghe Tống Thịnh Lan xin lỗi, trong lòng cũng khó chịu. 

Cô nói họ không cần tự trách, trong lòng cô cũng không oán hận, dù sao thì những chuyện đó cũng không phải do bọn họ trực tiếp tạo thành: “Dì à, dì và chú Quảng đã đối xử rất tốt với cháu rồi.”

Tống Thịnh Lan buông tiếng thở dài, cẩn thận quan tâm đến tình trạng sức khỏe hiện tại của Tang Lê, rồi sau đó mới nói: “Tối hôm qua sau khi cháu đi cùng với Tiểu Dã, bà nội Quảng Dã vẫn luôn muốn nói lời xin lỗi với cháu. Lời nói của Tiểu Dã cũng đã đánh thức bà, hiểu rõ vấn đề của mình, bà chỉ là quá mạnh mẽ và cố chấp, chuyện này đã thực sự làm Tiểu Dã tổn thương”

Tang Lê cụp mắt: “Quảng Dã tức giận vì cháu.”

Thật ra nhìn thấy quan hệ của Quảng Dã và Phạm Mạn Chi biến thành như vậy, cô cũng không cảm thấy vui vẻ hả hê. Tuy cô cảm thấy oan ức, nhưng cô yêu Quảng Dã, cô cũng hy vọng anh có thể chung sống hòa thuận với người nhà của anh.

Tang Lê nhẹ giọng nói: “Cháu còn cần thêm chút thời gian, có thể Quảng Dã cũng như vậy.”

“Dì biết.”

Tống Thịnh Lan dặn dò cô không cần có gánh nặng tâm lý, hiện tại chỉ cần ở bên cạnh Quảng Dã là tốt rồi, không cần suy nghĩ đến những việc khác, Tang Lê đồng ý.

Cúp điện thoại, Quảng Dã đẩy cửa tiến vào: “Em đang làm gì ở bên trong vậy? Không ra nhìn xem thử tranh của chúng ta nên đặt ở nơi nào?”

Cô định thần lại, cong môi: “Em tới ngay đây.”

Buổi sáng, Quảng Dã và Tang Lê dính lấy nhau ở căn hộ nửa ngày nữa.

Hai người thu dọn lại hành lý của Tang Lê, sắp xếp búp bê trong căn hộ, cũng treo hai bức tranh lên, đồ dùng sinh hoạt vốn là một cái cũng đã biến thành hai cái, đầy hơi thở cuộc sống.

Nơi này ban đầu chỉ là một nơi ở đơn giản, nhưng kể từ khi Tang Lê tới đã trở thành nhà, Quảng Dã nhìn thấy từng nụ cười từng cái nhăn mày của cô, cảm giác bình yên tràn ngập đáy lòng. Tiếc nuối lớn nhất cuộc đời anh rốt cuộc cũng được đền bù.

Có cô, Quảng Dã mới thực sự là Quảng Dã.

Thứ bảy, buổi diễn tập tiết mục biểu diễn cũng đã xong. Ngày hôm sau, khu du lịch Nguyệt Lãng Thủy Trấn chính thức mở cửa.

Sáng sớm, Quảng Dã với tư cách là giám đốc của Vân Chiêm, tham dự nghi thức khai trương của khu du lịch. Nghi thức khai mạc rất hoành tráng, với hàng chục ngàn du khách đi vào khu du lịch. Nguyệt Lãng Thủy Trấn tổ chức rất nhiều hoạt động, còn chuẩn bị một bàn dài thức ăn đặc sản địa phương để phục vụ cho khách du lịch.

Quảng Dã lên kế hoạch tạo ra một khu du lịch với khung cảnh của một trấn cổ, nguyên bản và tự nhiên, không bị thương mại hóa, để cho du khách có thể cảm nhận được lịch sử ngàn năm phát triển của Vân Lăng.

Khi màn đêm buông xuống, ánh đèn sáng lên, Thủy Trấn mới thực sự bắt đầu tỏa sáng rực rỡ. Toàn bộ thị trấn cổ đẹp như Trường An thời nhà Đường thịnh vượng, màn biểu diễn của Trừng Vũ cũng đã được kéo màn che ra.

Sau khi tin tức Trừng Vũ có buổi biểu diễn thương mại được công bố, bởi vì mức độ nổi tiếng quá cao, vé đã được bán hết rất nhanh, buổi biểu diễn cũng không còn chỗ ngồi, thực sự mang lại độ quan tâm rất lớn cho Thủy Trấn.

Từng cô gái quần áo nhẹ nhàng, uyển chuyển múa trên sân khấu, phối hợp với phong cảnh hoàn mỹ của Thủy Trấn, hòa hợp thành một thể, khiến khán giả có cảm giác như đang ở trong một bức tranh phong cảnh cổ xưa, đẹp không thể tả xiết.

Tang Lê là vũ công ở vị trí trung tâm, dáng múa của cô tuyệt vời, cùng với dáng người uyển chuyển nhẹ nhàng, Quảng Dã ở dưới đài nhìn lên, ánh mắt hoàn toàn bị cô hấp dẫn.

Đột nhiên, anh có chút buông bỏ khoảng cách sáu năm xa nhau của bọn họ.

Ở một góc độ khác, nếu Tang Lê không ra nước ngoài, ở lại trong nước học ngành khoa học máy tính, cô sẽ bỏ lỡ cơ hội trở thành một nghệ sĩ múa chuyên nghiệp. Có lẽ sáu năm kia cũng là vận mệnh được an bài bởi trời cao, để cho cô thực hiện ước mơ của mình.

Màn trình diễn của Trừng Vũ đã kết thúc một cách hoàn hảo.

Sau khi kết thúc, Tang Lê chụp ảnh chung với người hâm mộ. 

Sau khi làm xong mọi việc, cô nhìn thấy Quảng Dã ôm một bó hoa đi về phía cô: “Chúc mừng nghệ sĩ múa Tang đã biểu diễn thành công.”

Cô mỉm cười đón nhận: “Còn chưa thực sự là một nghệ sĩ múa mà, hôm nay em múa có tốt không?”

“Vô cùng tốt.”

Anh cúi người, sờ đầu cô: “Tang Lê, em thực sự rất ưu tú, không cần tự nghi ngờ bản thân”

Cô cười cong mắt, trong mắt như chứa cả ngàn vì sao.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.