Tình Đầu Duy Nhất - Mộ Nghĩa

Chương 125




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Không phải chiều nay anh ấy không ở công ty sao...

Tang Lê ngơ ngác nhìn Quảng Dã, cô đè nén khát vọng mãnh liệt mấy ngày qua, trong lòng xao xuyến nhưng chỉ dám đứng yên bên cạnh Thiều Tuyết Âm, không dám bước đến gần.

Quảng Dã bước từng bước đến, Thiều Tuyết Âm nhìn vẻ lạnh nhạt trong mắt anh, đôi môi đỏ mọng cong lên, vội vàng nói chuyện để thu hút sự chú ý của anh: “A Dã …”

Cô ta gọi anh một cách thân mật, như thể cô ta và anh có quan hệ không bình thường.

Tuy nhiên anh rất thờ ơ với cô ta, Thiều Tuyết Âm vội vàng nói: “A Dã, bây giờ cậu có rảnh không? Tôi thay mặt Bách Nhạc muốn bàn bạc lại về buổi biểu diễn thương mại của thị trấn, được không?”

Cô ta còn chưa kịp nói gì thêm, anh đã thẳng thừng từ chối không chút thương tiếc: “Không rảnh, cô tự bàn bạc với người phụ trách liên quan đi.”

Thiều Tuyết Âm lúng túng: “...”

Vẻ mặt Quảng Dã thản nhiên, bình tĩnh nhìn Tang Lê đang ở bên cạnh: “Đi thôi, tôi đưa cậu lên”

Tang Lê sửng sốt một lúc rồi nhẹ giọng đáp lại, sau đó cũng đi lên.

Nụ cười trên mặt Thiều Tuyết Âm trở nên cứng đơ.

Tang Lê, Sài Hoằng và Liễu Hà cùng với Quảng Dã và trợ lý của anh bước vào thang máy riêng dành cho Quảng Dã.

Thang máy đi lên, Tang Lê và Quảng Dã đứng cạnh nhau.

Trong đầu Tang Lê còn đang nhớ lại cảnh tượng vừa xảy ra, không ngờ Quảng Dã đối xử với Thiều Tuyết Âm vẫn lạnh lùng như lúc trước vậy.

Cô di chuyển tầm mắt nhìn về phía Quảng Dã, mở miệng bắt chuyện: “Không phải cậu nói chiều nay không ở công ty sao?”

Quảng Dã tỏ vẻ thờ ơ: “Hủy bỏ rồi.”

Dung Vũ ở phía sau mang vẻ mặt bối rối nghĩ thầm: “Không phải là tổng giám đốc cố tình hoãn lại cuộc họp với các công ty khác sao???" 

Tang Lê đáp lại một tiếng, trong lòng vui vẻ.

Đã mấy ngày không gặp anh rồi, thật tốt.

Cô nhẹ nhàng cúi xuống, ngay sau đó, cô lại bắt gặp ánh mắt của Quảng Dã được phản chiếu qua cửa thang máy, khuôn mặt cô hơi nhăn lại vì xấu hổ. Quảng Dã quay mặt đi.

Sau khi ra khỏi thang máy, Quảng Dã đi đến văn phòng, không tham gia họp cùng họ, Ninh Luân ở lại đợi nhóm Tang Lê, đưa họ đến phòng họp.

Ở phía sau, Sài Hoằng nháy mắt với Tang Lê: “Tang Lê, tôi cảm thấy tổng giám đốc Quảng đối với cô rất đặc biệt đấy? Còn đặc biệt đưa cô đến đây, quá rõ ràng rồi còn gì.”

Hai má Tang Lê đỏ lên, cô nói anh ta hãy tập trung vào việc thảo luận hợp tác đi.

Trong phòng họp, Ninh Luân nói Vân Chiêm vẫn hài lòng với Trừng Vũ nhất, hôm nay gọi họ đến là để ký hợp đồng và xác nhận lại vài chi tiết trong hợp đồng.

Không ngờ lại được ký hợp đồng trực tiếp, ba người thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng cười nói vui vẻ.

Vài người đang nói chuyện trong phòng họp, bên ngoài, Thiều Tuyết Âm cũng đi lên theo, nói muốn tìm Ninh Luân bàn bạc, phó giám đốc dự án biết cô ta, mỉm cười nói: “Cô Thiều, rất xin lỗi, người biểu diễn lần này đã được quyết định rồi, quản lý Ninh đang ký hợp đồng với đối tác.”

“Quyết định rồi?" Cô ta kinh ngạc: “Là ai?"

Thiều Tuyết Âm nhìn về phía phòng họp, lờ mờ nhìn thấy bóng dáng Tang Lê, lông mày nhíu chặt lại: “Các người đã quyết định chọn Trừng Vũ rồi sao …”

“Đúng vậy.”

Phó giám đốc nói Bách Nhạc rất giỏi, chỉ là lần này xem xét trên nhiều phương diện, đoàn ca múa nhạc dân tộc sẽ phù hợp với phong cách của thị trấn nước Nguyệt Lãng hơn là dàn nhạc giao hưởng. Thiều Tuyết Âm nghe xong, sắc mặt càng lúc càng khó coi.

Những năm gần đây cô ta đều âm thầm quan sát Tang Lê, ban đầu cô ta cảm thấy dù Tang Lê đã từng ra nước ngoài học nhưng cũng không được coi là “từ gà rừng hóa phượng hoàng”, không ngờ cô càng ngày càng nổi tiếng, tự mình thành lập nhóm nhảy, còn trở thành đội trưởng.

Từ khi Tang Lê về nước, Quảng Dã luôn chiếu cố dành các suất biểu diễn cho cô...

Vốn dĩ Thiều Tuyết Âm muốn nhờ Tống Thịnh Lan nói giúp vài câu, để Vân Chiêm cho Bách Nhạc đi cửa sau, cô ta còn khoe khoang hứa hẹn với các thành viên của ban nhạc chắc chắn sẽ giành được cơ hội biểu diễn, nhưng cô ta không ngờ kết quả đã được quyết định rồi.

Cô ta chưa bao giờ thắng được Tang Lê.

Nghĩ đến việc đối mặt với ánh mắt của các thành viên, Thiều Tuyết Âm rất xấu hổ, tức giận nắm chặt tay: “Quảng Dã đâu, tôi muốn gặp cậu ấy.”

Một lúc sau, cửa phòng Tổng giám đốc bị trợ lý đẩy ra.

Thiều Tuyết Âm bước vào, cô ta đến trước bàn của Quảng Dã, nhìn anh, không thể kiềm chế được nữa: “A Dã, cậu đã cho Trừng Vũ biểu diễn trong đêm diễn thương mại ở thị trấn nước rồi sao?”

Quảng Dã vẫn gõ máy tính, không thèm nhìn cô ta: “Đây không phải việc của tôi.”

“Không phải việc của cậu? Vậy tại sao Trừng Vũ lại được chọn? Bách Nhạc chúng tôi thua họ ở điểm nào? Hay là vì Tang Lê đã ra mặt?!”

Quảng Dã thẳng thừng ngồi xuống bấm số cố định, lạnh lùng gọi Dung Vũ: “Tại sao loại người nào cậu cũng cho vào đây vậy, mau vào đây lôi cô ta ra ngoài”

Dung Vũ rất nhanh bước vào, Thiều Tuyết Âm thấy Quãng Dã đối xử với mình không chút thương xót, vẻ mặt thất thần như phát điên: “A Dã, vì một đứa con gái đã bỏ rơi cậu sáu năm, cô ta cũng không thích cậu, tại sao cậu cứ nhớ mãi không quên? Rốt cuộc thì Tang Lê có gì tốt? Xem ra đơn giản là cô ra có quan hệ với cậu nên được chọn chứ gì!”

Quảng Dã nhướng mày nhìn cô ta, ánh mắt lạnh như băng: “Cô dám nói thêm một câu nữa, tôi sẽ kêu bảo vệ ném cô ra ngoài.”

Khí chất của anh khiến người đứng sau rùng mình, cả người Thiều Tuyết Âm cũng run rẩy: “Quảng Dã…”

Một giọng nữ vang lên cắt ngang: “Cô Thiều, phiền cô nói chuyện có chừng mực.”

Thiều Tuyết Âm quay lại, cô ta thấy Dụ Niệm Niệm đi giày cao gót, bước vào nhanh như gió, cong môi nói: “Cô Thiều, chuyện nhỏ như chọn người biểu diễn không cần Tổng giám đốc Quảng quyết định, cậu ấy đi công tác từ tuần trước, hơn nữa vốn dĩ Trừng Vũ phù hợp với chương trình hơn, thêm nữa Tang Lê cũng nổi tiếng không kém Bách Nhạc, rất nhiều chương trình tranh nhau mời cô ấy biểu diễn.”

Sắc mặt Thiều Tuyết Âm đông cứng.

“Còn nữa, nếu muốn dựa vào quan hệ, căn bản Tang Lê không cần dựa vào Quảng Dã, Tang Lê là bạn thân của tôi, tôi là phó Tổng giám đốc cũng đủ để cô ấy dựa vào rồi, có vấn đề gì sao?”

Dụ Niệm Niệm cười: “Cô Thiều, cô là đại diện của Bách Nhạc, tôi khuyên cô đừng làm những chuyện quá khó coi, ảnh hưởng xấu đến Bách Nhạc.”

Mọi người đều bênh vực Tang Lê khiến Thiều Tuyết Âm mất hết mặt mũi, cô ta nói không nên lời, cuối cùng tức giận bỏ đi.

Sau khi cô ta rời đi, Dụ Niệm Niệm cảm thấy thể xác và tinh thần thoải mái trở lại: “Thiều Tuyết Âm cũng thật can đảm, ở Vân Chiêm mà còn dám nói bậy bạ về Tang Lê, đây là địa bàn của ai chứ.”

Cô ấy nhìn Quảng Dã, tò mò trêu chọc: “Quảng Dã, tổ chức biểu diễn lần này cậu không cho chúng tớ nhúng tay vào, cậu sợ Lê Lê không được chọn sao?”

Quảng Dã lật văn kiện, nhỏ giọng nói: “Chẳng lẽ thực lực của cô ấy không đủ sao?”

Anh bình thản xem qua danh sách ứng viên được chọn, đã bỏ qua toàn bộ quá trình, từ đầu đến cuối anh đều cảm thấy cô rất mạnh mẽ, không cần phải dựa vào anh.

Nghe được lời nói chứa đầy sự cưng chiều, Dụ Niệm Niệm không khỏi nghĩ đến một chuyện: “Đúng rồi, dạ dày của Lê Lê sao rồi?”

“Cậu phải là người biết rõ hơn mới đúng chứ?”

“Vậy tớ chắc chắn cậu chưa biết rồi, Tang Lê lúc lên cơn đau dạ dày luôn tự đến bệnh viện.” 

Dụ Niệm Niệm nháy mắt ra hiệu như đang đánh cồng bên cạnh: “Quảng Dã, cậu phải quan tâm đến Tang Lê nhà tớ nhiều hơn nữa, cậu ấy bây giờ đang sống một mình ở Vân Lăng không ai chăm sóc, thật đáng thương mà.”

Quảng Dã ngẩng đầu nhìn cô ấy.

Dụ Niệm Niệm đút hai tay vào túi quần, vừa thở dài vừa bước ra ngoài: “Dù sao bây giờ Tang Lê cũng rất có sức hút, có rất nhiều người đàn ông muốn quan tâm chăm sóc cậu ấy, người nào đó không quan tâm thì để người khác quan tâm vậy.”

"...”

Quảng Dã nhìn vào máy tính, đôi mắt đen trở nên sâu thẳm.

Trong phòng họp.

Vào mùa đông ở Vân Lăng, mặt trời lặn rất sớm, chiều tối ánh đèn ngoài phòng mờ nhạt, hai bên đã hoàn thiện phương án hợp tác, cuối cùng đã ký xong hợp đồng.

Ninh Luân vui vẻ đưa họ ra ngoài, Tang Lê quay đầu lại thì nhìn thấy Dụ Niệm Niệm, Dụ 

Niệm Niệm bước đến chỗ cô: “Ký hợp đồng xong rồi à?” 

“Ừ”

“Qua đây ngồi một chút đã, đừng đi vội.”

Tang Lê thấy vậy, cô bảo Liễu Hà và Sài Hoằng về trước, Ninh Luân nhìn thấy Dụ Niệm Niệm nắm tay Tang Lê, bất ngờ: “Phó tổng Dụ, hai người…”

“Tang Lê là bạn thân của tôi, lần này các anh tìm rất đúng người để hợp tác.”

Ninh Luân ngạc nhiên: “Trùng hợp như vậy sao …”

Dụ Niệm Niệm kéo Tang Lê đi về phía trước, Tang Lê ngạc nhiên: “Quản Lý Ninh không biết sao?”

“Không, là Quảng Dã không cho chúng tớ nói ra, cậu ấy nói cậu rất có năng lực, nếu như chúng tớ nhúng tay vào, trong lòng cậu cũng sẽ có khúc mắc, không muốn để cậu nghĩ nhiều”

Quãng Dã lại hiểu suy nghĩ của cô như vậy sao...

Hai người đi đến khu văn phòng, có rất nhiều nhân viên nhìn thấy Tang Lê thì hai mắt sáng lên, đây là mỹ nữ xinh đẹp nào vậy?

Có người nhận ra cô: “Đây là Tang Lê sao?”

Dụ Niệm Niệm cười: “Này, thực sự nhận ra sao, để chúng tôi giới thiệu một chút, đây là Tang Lê của đoàn ca múa nhạc Trừng Vũ, cũng là người biểu diễn chính trong đêm diễn thương mại ở thị trấn nước Nguyệt Lãng, cũng là bạn thân của tôi, thế nào, có phải cực kỳ xinh đẹp không?”

Mọi người đều đồng ý, Tang Lê không chỉ có ngũ quan thanh tú, khi nhảy múa dáng người cũng thon gọn và mềm mại, khí chất xuất thần.

Tang Lê cười chào hỏi với họ, có vài nhân viên nữ yêu thích Tang Lê còn chủ động xin chụp ảnh cùng cô, cũng có vài nhân viên nam cũng ngượng ngùng bước đến, muốn xin chụp ảnh cùng.

Ở đây rất náo nhiệt, Tang Lê hơi quay người lại thì nhìn thấy Quảng Dã đang ngồi trong căn phòng rộng rãi.

Chụp hình xong, Dụ Niệm Niệm nắm lấy tay Tang Lê: “Được rồi, đừng nhìn nữa, tớ dẫn cậu qua đó.”

Tang Lê đỏ mặt để cô ấy kéo đi.

Gõ cửa phòng Tổng giám đốc, sau đó hai người đi vào, Dụ Niệm Niệm mỉm cười với cô: “Lê Lê, bây giờ cậu ở đây nghỉ ngơi một chút, tớ đi làm việc tiếp đây, tối nay không cùng cậu ăn cơm được rồi.”

Dụ Niệm Niệm đóng cửa phòng Tổng giám đốc rồi rời đi, vành tai Tang Lê đỏ lên, quay đầu lại thì bắt gặp ánh mắt của Quảng Dã: “Ký hợp đồng xong rồi à.”

“Ừ”

"..."

Cô từ từ bước đến, Quảng Dã nhìn dáng vẻ dè dặt ngốc nghếch đáng yêu của cô thì nói: “Tôi còn phải mời cậu ngồi nữa sao?"

Cô mím môi, bình tĩnh ngồi xuống sô pha, ánh mắt nhìn quanh phòng Tổng giám đốc của anh.

Đứng ở vị trí cao như vậy ở Central Business District, có thể thấy rõ địa vị và năng lực của công ty Quảng Dã, Tang Lê không khó để tưởng tượng ra Quảng Dã đã làm thế nào để đưa Vân Chiêm phát triển như hiện tại, chắc hẳn cũng phải bỏ ra rất nhiều công sức.

Tang Lê quay lại nhìn Quảng Dã, đây là lần đầu tiên cô và anh cùng xử lý công việc, trước kia anh vốn là người bướng bỉnh, vô kỷ luật lại biến thành một người nghiêm túc và điềm tĩnh như vậy.

Cảm nhận ánh mắt của Tang Lê đã một lúc lâu vẫn chưa dời đi, Quảng Dã ho nhẹ, không cách nào tập trung được, màn hình máy tính đã tắt được một lúc rồi, anh đóng tài liệu lại: “Muốn uống gì không?” 

Cô hơi sửng sốt: “Uống nước là được rồi.”

Quảng Dã đứng dậy, cầm ly lên, đi đến đưa cho cô: “Khi nào mới có báo cáo kiểm tra sức khỏe?”

“Có thể là cuối tuần.”

“Hai ngày nay dạ dày sao rồi?” Anh nhàn nhạt hỏi.

“Không sao rồi, chỉ cần bình thường chú ý một chút thì rất khó tái phát.”

“Cậu bình thường có chú ý sao?”

Không hiểu sao Tang Lê lại nhớ về lúc anh nói muốn quan tâm cô, nhẹ nhàng mím đôi môi đỏ mọng: “Tôi đang cố gắng.”

Quảng Dã không nói gì quay mặt đi.

Thật là hết cách.

Sau khi Quảng Dã làm việc xong, anh cầm điện thoại và áo khoác lên, nhìn cô vẫn còn đang ngoan ngoãn ngồi đó: “Còn không đi sao?”

“Ồ”

Ra khỏi văn phòng, Tang Lê cùng Quảng Dã đi vào thang máy, trên đường đi có vài nhân viên nhìn thấy họ đi cùng nhau, vẻ mặt hơi bất ngờ.

Xuống đến bãi xe, Tang Lê và Quảng Dã lên xe, Quảng Dã khởi động chiếc Bugatti: “Muốn đi đâu?”

“Về nhà đi.”

Xe rời khỏi bãi xe, từ từ hòa nhập vào dòng xe cộ.

Quảng Dã nhìn phía trước: “Nhiếp Văn nói gì thì cũng đừng quan tâm.”

Tang Lê sửng sốt: “Cái gì cơ?”

“Nhiên Nhiên nói với tôi rồi.”

Giản Thư Nhiên nói với anh, hôm đó ở cửa công ty Nhiếp Văn đã mắng Tang Lê đến nỗi cô rơi nước mắt, có lẽ sau khi tâm trạng của cô bị kích thích, chứng đau dạ dày mới tái phát.

Tang Lê hiểu ra, cô lắc đầu: “Tôi không giận Nhiếp Văn, từ trước đến giờ đều không, hơn nữa cậu ấy nói cũng đúng…”

Còn có những chuyện, nếu như Nhiếp Văn không nói với cô, cô cũng không biết Quảng Dã lúc đó lại như vậy.

Cô nghĩ đến một chuyện: “Nhiên Nhiên nói, Thư Niên qua đời rồi.”

Ánh mắt Quảng Dã hơi dao động: “Ừm…”

Trong lòng Tang Lê buồn bã: “Ban đầu tôi đã nghĩ rằng cậu ấy có thể đến Vân Lăng học…”

Không biết có phải số mệnh hay không, Giản Thư Niên đến cuối đời cũng không thể đến được Vân Lăng, để lại rất nhiều hối tiếc.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.