Tình Đầu Duy Nhất - Mộ Nghĩa

Chương 112




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Vào đêm APP ra mắt, Quảng Dã, Nhiếp Văn, Trương Bác Dương và Dụ Niệm Niệm ngồi trên sân thượng công ty uống bia và ăn thịt nướng.

“Tớ không ngờ rằng một ngày nào đó bốn người chúng ta sẽ cùng nhau khởi nghiệp.” Nhiếp Văn mỉm cười.

Trương Bác Dương: "Thời gian trôi qua... nhanh quá. Cảm giác như ngày hôm qua chúng ta vẫn... vẫn còn đi học mà chớp mắt một cái, tớ đã sắp trở thành Trương... Trương tổng rồi"

"Ha ha ha Trương Bác Dương, nhìn xem, cậu cười đến mức mắt không thấy kẽ hở rồi. Lúc đầu tớ đã nói gì? Theo tớ nhất định sẽ ăn sung mặc sướng."

Dụ Niệm Niệm cắn một miếng thịt nướng, nhìn cậu ta: “Liên quan gì tới cậu? Đó là bởi vì Quảng Dã giỏi đó có được không?”

Nhiếp Văn vòng tay qua vai Quảng Dã nói: "Điều đó thì đương nhiên rồi. Nếu không có A Dã thì sẽ không có chúng ta ngày hôm nay"

Dụ Niệm Niệm: “Hôm nay Nguyệt Nguyệt đã gọi điện cho tớ, cậu ấy nói sau khi tốt nghiệp trở về Vân Lăng muốn tham gia cùng chúng ta.”

"Nhất định rồi, làm sao chúng ta có thể quên Tiểu Nguyệt Nguyệt được chứ? Cậu ấy học kế toán, sau này sẽ giúp công ty quản lý tài chính, ha ha ha.”

Dụ Niệm Niệm nhìn bầu trời đầy sao trên đầu và thở dài: "Nếu Lê Lê cũng ở đây thì tốt biết mấy"

Sắc mặt Nhiếp Văn lập tức tối sầm lại, cười lạnh nói: "Đừng phá hỏng bầu không khí, đang yên đang lành nhắc đến cậu ta làm gì? Người ta ra nước ngoài, lên như diều gặp gió rồi, sao còn quan tâm đến công ty này của chúng ta chứ?"

Vốn đã biết được sự thật nên trong lòng Dụ Niệm Niệm cảm thấy rất khó chịu: "Dù sao trước đây Lê Lê với chúng ta cũng thân thiết như vậy..."

"Những thứ cậu nói đều là trước đây rồi, bây giờ cậu ta còn nhận ra chúng ta sao?"

"Cậu ấy.."

Quảng Dã ném cái lon vào thùng rác, kêu bụp một tiếng.

Dụ Niệm Niệm không nói nữa.

Quảng Dã đứng dậy, khuôn mặt u ám trong ánh sáng mờ ảo, giọng nói khàn khàn: "Đừng nhắc đến cô ấy nữa."

Quảng Dã đi vào phòng, Nhiếp Văn cũng đi theo.

Trương Bác Dương không biết sự thật siết chặt tay Dụ Niệm Niệm, nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Đừng nhắc đến... Tang Lê trước mặt A Dã, cậu ấy nghe thấy sẽ tức giận.”

Hai chữ "Tang Lê" đã trở thành điều cấm kỵ đối với Quảng Dã. 

Anh không bao giờ nhắc đến, cũng không cho người khác nhắc đến, như thể anh muốn xóa hoàn toàn "Tang Lê" khỏi trí nhớ của mình.

Dụ Niệm Niệm bức bối đến phát điên, hận không thể trực tiếp nói cho không Quảng Dã biết sự thật: "Quảng Dã thực sự không còn thích Lê Lê nữa sao…”

"Tang Lê... đã đi rồi, cho dù có thích thì cũng... không còn nghĩa gì nữa."

Dụ Niệm Niệm không nói nên lời.

Năm 2016, Tang Lê tốt nghiệp đại học.

Ở nước ngoài, cô dần dần trở thành một vũ công chuyên nghiệp có khả năng làm chủ sân khấu. Cô đăng ký học thạc sĩ thành công và tiếp tục học ở Anh học sâu hơn, học âm nhạc và soạn nhạc. Đồng thời tham gia thiết kế các hình thức biểu diễn khác nhau cùng với các giáo viên của mình... 

Sau khi chiến thắng nhiều cuộc thi quốc tế, cô ngày càng trở nên nổi tiếng.

Cô vẫn thích múa dân gian, quảng bá múa dân gian Trung Quốc ra nước ngoài và kết hợp nó với múa hiện đại.

Về phần Quảng Dã, số lượng người dùng APP Vân Chiêm đã phá vỡ mốc một triệu. Sau khi xây dựng khu du lịch Sam Cẩm, Quảng Dã đã dẫn dắt nhóm phát triển ở một số khu vực khác. Đồng thời quay trở lại Vân Lăng để giúp nâng cấp các điểm du lịch địa phương và đẩy nhanh sự chuyển đổi cải tạo, phát triển của các nhà hát, bảo tàng và các cơ sở văn hoá, thể thao công cộng khác theo định hướng du lịch nhằm mục đích tập hợp các nguồn lực và thúc đẩy sự phát triển của ngành du lịch văn hóa.

Kế hoạch lớn của Quảng Dã là xây dựng Vân Lăng thành một thánh địa du lịch ở một đô thị hiện đại, kế hoạch nhỏ của anh là giúp hồi sinh quê hương.

Quảng Dã đã hoàn trả số tiền mà mình mượn của Quảng Minh Huy. Vân Chiêm được một số quỹ đầu tư mạo hiểm trong nước coi trọng, đã hoàn thành đợt cấp vốn đầu tiên, quy mô không ngừng mở rộng.

Năm 2017, 4 năm đại học của Quảng Dã trôi qua trong chớp mắt.

Anh không chỉ là sinh viên mà còn trở thành một doanh nhân.

Anh là sinh viên tốt nghiệp loại xuất sắc của đại học Vân Lăng, trong trường ai cũng biết thành tích của anh, rất nhiều người ngưỡng mộ anh, những cô gái thích anh xếp cả một hàng dài.

Nhưng suốt 4 năm qua, Quảng Dã không hề yêu đương.

Khi có người hỏi đến, anh chàng chỉ cười trừ và nói rằng mình bận chuyện sự nghiệp nên không có thời gian yêu đương.

Mùa hè năm tốt nghiệp, khi Quảng Dã trở về nhà cũ thăm Phạm Mạn Chi thì xảy ra một chuyện lớn...

Quảng Dã từ chối yêu cầu hẹn hò với Thiều Tuyết Âm của Phạm Mạn Chi và đã xảy ra một cuộc tranh cãi lớn với bà ấy.

Trong suốt bốn năm đại học, Thiều Tuyết Âm dù có cố gắng thế nào cũng không thể lại gần Quảng Dã. 

Thấy suốt bốn năm đại học, anh không có bạn gái, Phạm Mạn Chi cảm thấy rất có hy vọng nên đích thân ra mặt để tác hợp cho hai đứa trẻ.

Ngày hôm đó, Phạm Mạn Chi khen ngợi Thiều Tuyết Âm trước mặt Quảng Dã, còn đề cập rằng nhà họ Thiều và nhà họ Quảng môn đăng hộ đối, vô cùng hoàn hảo, Quảng Minh Huy và Tống Thịnh Lan cũng thuyết phục Quảng Dã để anh cố gắng tìm hiểu Thiều Tuyết Âm.

Tuy nhiên Quảng Dã đã từ chối thẳng thừng, nói rằng anh không thích.

Mặt Phạm Mạn Chi biến sắc, bà ấy thuyết phục anh hết nước hết cái, thậm chí còn lần đầu tiên phê bình anh một cách đầy tức giận: "Tiểu Dã, rốt cuộc Âm Âm có điểm nào không tốt? Tại sao con lại không coi trọng con bé như vậy!"

Nhưng Quảng Dã dứt khoát nói, dù thế nào đi nữa anh cũng sẽ không suy nghĩ lại, cho dù cả đời này mình không kết hôn, anh cũng sẽ không bao giờ yêu Thiều Tuyết Âm, một chút cơ hội nhỏ nhoi cũng sẽ không.

"Bà muốn can thiệp vào chuyện của cháu, trừ khi cháu chết."

Thái độ của Quảng Dã thậm chí còn cứng rắn hơn Phạm Mạn Chi.

Thực sự không ai có thể quản được anh nữa.

Phạm Mạn Chi không ngờ anh lại quả quyết như vậy: “Tiểu Dã, bà nội làm vậy là vì muốn tốt cho cháu thôi, sao cháu lại không hiểu chứ.”

Quảng Dã hoàn toàn không chịu thỏa hiệp, nảy sinh mâu thuẫn với Phạm Mạn Chi. Trước khi rời đi anh chỉ nói một câu nếu ép buộc anh, anh sẽ rời khỏi nhà họ Quảng và không thừa kế tập đoàn Sang Huy, anh sẽ từ bỏ mọi thứ của nhà họ Quảng.

Phạm Mạn Chi vô cùng choáng váng.

Bà ấy không ngờ rằng kế hoạch mình mong chờ nhiều năm như vậy lại bị Quảng Dã kịch liệt từ chối. Một Thiều Tuyết Âm tốt như vậy, Quảng Dã lại nhất quyết không thích.

Phạm Mạn Chi giống như vừa bị tát một cái: “Sao Tiểu Dã có thể trở nên như thế này chứ…”

Thấy vậy, Quảng Minh Huy cảm thấy buồn bã: “Mẹ, Tiểu Dã đã lớn rồi, không còn là một đứa trẻ mà mẹ có thể quản lý nữa. Mẹ đã ép cô gái duy nhất mà nó muốn cưới bỏ đi, bây giờ có lẽ thằng bé sẽ không chấp nhận bất cứ cô gái nào nữa. Nói không chừng cả đời này cũng sẽ không kết hôn."

“Cả đời không kết hôn.." Sắc mặt Phạm Mạn Chi tái nhợt, cả người như chết lặng.

Kể từ hôm đó, Quảng Dã không trở lại ngôi nhà cũ nữa, như thể anh muốn chiến đấu với Phạm Mạn Chi đến cùng vậy.

Trong năm 2018, 2019, Vân Chiêm thực hiện đợt huy động vốn thứ hai, giá trị thị trường tăng lên. Quảng Dã bắt đầu hợp tác với chính quyền thành phố Vân Lăng để xây dựng một khu du lịch thị trấn cổ có tên là "Nguyệt Lãng Thuỷ Trấn" ở Vân Lăng và phát triển bất động sản ở khu vực xung quanh.

Anh trở thành người mới nổi trong giới kinh doanh và có địa vị cao trong ngành.

Trong hai năm qua, Tang Lê đã tổ chức nhiều buổi biểu diễn quy mô lớn và thu hút được nhiều fan hâm mộ cũng như người ủng hộ. Cô dẫn đầu và thành lập một studio với một số sinh viên Trung Quốc. Một số người đã bỏ tiền ra đầu tư và chiêu mộ nhiều vũ công xuất sắc, thành lập vũ đoàn quy mô lớn, tên là Trừng Vũ.

Một mặt biểu diễn thương mại, mặt khác cung cấp dịch vụ dạy múa và biểu diễn, quy mô của Trừng Vũ không ngừng mở rộng, nổi tiếng cả trong và ngoài nước.

Tang Lê của hiện tại, không cần có sự tài trợ của nhà họ Quảng cũng có thể tự mình sống một cuộc sống tốt đẹp.

Thời gian trôi qua vô cùng chóng vánh.

Cô và Quảng Dã giống như hai đường thẳng song song không có điểm giao nhau.

Vào tháng 10 năm 2019, Tang Lê đã tham dự lễ tốt nghiệp và được trao bằng thạc sĩ.

Lúc này, tất cả các khóa học ở nước ngoài của cô đã kết thúc.

Trừng Vũ được mời biểu diễn ở một số buổi biểu diễn ở trong nước, đồng thời họ dự định mở lớp học ở Trung Quốc, với tư cách là một trong những người sáng lập, Tang Lê cũng phải trở về nước.

Sau khi thảo luận, vũ đoàn dự định đến Vân Lăng mở lớp, đúng một tuần sau, nơi vũ đoàn của họ biểu diễn lần đầu tiên tại Trung Quốc là ở Vân Lăng.

Vân Lăng...

Đã sáu năm rồi cô chưa quay lại.

Tang Lê có một người bạn tên là Quý Hoài, là giám đốc nghệ thuật của vũ đoàn. Hai người là bạn cùng lớp từ thời đại học, thuê cùng một chung cư. Anh ấy là người hòa đồng, tốt bụng và có mối quan hệ tốt với cô.

"Tang Lê, cậu có ý định về nước phát triển không?" Quý Hoài hỏi.

Đi trên đường phố Aberdeen, Tang Lê cầm ly cà phê, nghe xong thì lắc đầu: “Không biết, về nước mở studio trước xem có thể thích ứng hay không. Nếu không thể thì tôi định đón bà ngoại ra nước ngoài.”

Tuy nước ngoài không phải quê hương của cô, nhưng mấy năm nay cô đã dần dần thích ứng với nhịp sống ở đó, nhất định cố phải đón Liên Vũ Châu về ở bên cạnh mình.

"Đến Vân Lăng... cậu không sao chứ?" Quý Hoài trêu chọc.

Quý Hoài cũng biết một số chuyện.

Tang Lê sửng sốt: "Đến Vân Lăng biểu diễn thì có vấn đề gì chứ?"

Quý Hoài cười nói: "Vậy thì tốt."

Buổi tối, Tang Lê trở về căn hộ, gọi điện cho Dụ Niệm Niệm.

Dụ Niệm Niệm ở đầu bên kia vừa mới tắm xong, vội vàng bảo Trương Bác Dương đi phơi quần áo. Cô ấy ngồi trên ghế sô pha đột nhiên nhảy dựng lên khi nghe được tin Tang Lê trở về: "A a a a a cậu sắp về Vân Lăng rồi sao?"

Ở ban công, Trương Bác Dương có chút bối rối:???

Tang Lê lau mái tóc dài rồi đi vào phòng ngủ: “Ừ”

Dụ Niệm Niệm phấn khích, vui mừng: "Hu hu hu hu, tốt quá rồi, cuối cùng chúng ta cũng có thể gặp nhau rồi, Nguyệt Nguyệt cũng nói rất nhớ cậu."

Tang Lê mỉm cười: “Tớ cũng rất nhớ các cậu.”

"Lê Lê, cậu trở về Vân Lăng nhất định là một tin chấn động." Dụ Niệm Niệm nghĩ tới điều gì đó: "Nếu Quảng Dã biết được, không biết cậu ấy sẽ như thế nào..."

Tay Tang Lê đang cầm máy sấy tóc liền dừng lại, bình tĩnh nói: “Đã sáu năm rồi, cậu ấy đã quên tớ từ lâu rồi.”

"Hay là tớ bảo Bác Dương tiết lộ một câu nhé? Để xem thái độ của Quảng Dã thế nào."

"Tuyệt đối đừng."

"Hả?"

“Đừng nhắc tới những chuyện này nữa, chuyện đã qua lâu rồi. Tang Lê cụp mắt xuống: “Hơn nữa, cậu ấy cũng không muốn gặp tớ."

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.