(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Vài ngày trước khi đến Luân Đôn, dường như mọi cảm xúc dâng trào vượt quá sức chịu đựng của cơ thể, Tang Lê ốm nặng.
Cô nằm trên giường bệnh, ý thức hỗn loạn, thường xuyên mơ thấy mình ở bên Quảng Dã, rồi lại mơ thấy anh biến mất ở bên cạnh cô, dù có cố gắng thế nào cô cũng không thể tìm thấy anh.
Mới mấy ngày mà cô tưởng chừng như nửa cuộc đời đã trôi qua.
Buổi sáng ngày xuất viện, cô đang ngồi bên giường thì nghe thấy Lục Lệ nhận được điện thoại, nói rằng cuối cùng Quảng Dã cũng về nước rồi.
Thật ra anh đang liều mạng tìm kiếm cô, tìm đến mức kiệt quệ sức lực và không còn hy vọng.
Ánh mắt Tang Lê trống rỗng, nhìn bầu trời u ám ngoài cửa sổ.
Trên cây ngô đồng, chim hót líu lo, cô nhìn qua lớp kính, thấy mình như người bị nhốt trong lồng.
Trong tập thơ trên tay, cô tình cờ lật đến bài: “Hoàng hôn mùa thư”: Mong rằng yêu nhau cuối cùng sẽ về bên nhau mong tình yêu sẽ tồn tại suốt đời hoặc là ngược lại cực kì ngắn ngủ vội vàng lụi tà mong tôi từ nay sẽ không bao giờ nhắc đến nữa...
Mối quan hệ giữa họ chỉ tồn tại trong thời gian ngắn ngủi, bây giờ là lúc phải đánh thức giấc mơ.
Từ khi xuất viện, Tang Lê được nhà họ Quảng sắp xếp cho cô vào biệt thự, có một bảo mẫu đặc biệt chăm sóc cuộc sống hàng ngày cho cô.
Mỗi ngày cô vẫn nhận được rất nhiều tin nhắn, hầu hết là từ tiểu đội Phất Nhanh. Dụ Niệm Niệm và Lữ Nguyệt vẫn luôn liên lạc với cô, Nhiếp Văn bày tỏ sự bất bình cho Quảng Dã:
[Tang Lê, A Dã tốt với cậu như vậy, cậu nói đi là đi, cậu không cảm thấy có lỗi với cậu ấy sao? Chơi đùa cậu ấy như vậy rất vui sao?]
[A Dã chưa bao giờ đối xử tốt với một cô gái như vậy, cậu là người đầu tiên. Cuối cùng cậu lại từ bỏ cậu ấy vì tương lai của mình?]
[Nếu cậu thực sự không quan tâm đến A Dã và bọn tôi thì sau này đừng liên hệ nữa, tôi sẽ coi như không có người bạn như cậu.]
Sau khi gửi tin nhắn cuối cùng đó, Nhiếp Văn đã giải tán nhóm chat của tiểu đội Phất Nhanh.
Vì sự ra đi của cô nên không còn tiểu đội Phất Nhanh nữa.
Cô đã mất đi Quảng Dã, cũng mất đi tình bạn quý giá nhất.
Đầu tháng 9, Tang Lê có kết quả bài kiểm tra ngôn ngữ và phỏng vấn vào trường, cô đã đỗ và được nhận vào trường chuyên ngành múa.
Sau khi khai giảng, ngày nào cô cũng ở trong phòng tập luyện như một cỗ máy nhảy vô hồn.
Cô cố quên đi, không nghĩ đến những điều đó, tê liệt mọi cảm xúc, cho đến một đêm cuối tháng 10, cô nhận được cuộc gọi từ Quảng Dã.
Anh hỏi có phải cô chưa từng thích anh không.
Ở đầu điện thoại bên này, cô đã rơi nước mắt, cô nói dối anh.
Cô không dám để lại cho anh dù chỉ là một chút hy vọng.
Anh nói thà rằng chưa bao giờ từng gặp cô.
Đêm đó cô đã gọi điện cho Từ Hiểu kể lại chuyện đó, cô suy sụp và khóc trong đau đớn.
Cô biết Quảng Dã đã không còn tình yêu với mình nữa, chỉ còn lại hận.
Mọi chuyện giữa họ đã hoàn toàn kết thúc.
Đầu tháng 11, Lữ Nguyệt gửi cho cô một tin nhắn, nói hôm nay là sinh nhật âm của mình, muốn nghe Tang Lê chúc mừng sinh nhật.
Cả cô ấy và Dụ Niệm Niệm đều tin rằng đằng sau chuyện Tang Lê rời đi nhất định là có nguyên nhân gì đó. Dù thế nào đi chăng nữa, Tang Lê vẫn sẽ luôn là người bạn thân nhất của họ.
Tang Lê không nhịn được mà bắt máy, ở đầu bên kia, Lữ Nguyệt nghe thấy giọng nói của cô, mắt lập tức đỏ hoe: "Lê Lê, cậu vẫn ổn chứ…”
Hai người trò chuyện, dưới sự tra hỏi liên tục của Lữ Nguyệt, cuối cùng Tang Lê cũng nói cho cô ấy biết lý do mình rời đi. Cô dùng tình bạn của họ để de dọa, không cho phép Lữ Nguyệt nói với Quảng Dã, Lữ Nguyệt đau lòng đồng ý: "Lê Lê, chắc lúc đó cậu vô cùng khó chịu."
Sống mũi Tang Lê cay cay: “Tớ khó chịu nhưng Quảng Dã chắc chắn còn khó chịu hơn tớ.”
Từ góc nhìn của anh, làm sao anh có thể chấp nhận được tất cả những điều này.
Tang Lê không nhịn được hỏi thăm tình hình của Quảng Dã như thế nào.
Lữ Nguyệt nói lúc hai người mới chia tay, Quảng Dã chán chường, sa đọa, ngày nào cũng say khướt, khiến người ta cảm thấy rất đau lòng.
Sau khi khai giảng, vì Tang Lê không vào đại học Vân Lăng nên tin tức cô và Quảng Dã chia tay và ra nước ngoài nhanh chóng lan truyền đến các bạn học cũ, nhiều người vô cùng bàng hoàng rồi bàn tán về chuyện này.
Tang Lê không cần đoán cũng biết rằng chắc chắn có rất nhiều người đều đang mắng cô.
Lữ Nguyệt hỏi Tang Lê: "Lê Lê, chuyện giữa cậu và Quảng Dã thật sự sẽ kết thúc như vậy sao?"
Tang Lê nhíu mày: “Nếu cậu ấy có thể buông bỏ thì cũng tốt.”
Cô khó chịu cũng không sao cả, cô chỉ mong anh có thể sống tốt. Cô nghĩ có lẽ Quảng Dã sẽ bước sang một giai đoạn mới của cuộc đời, lại gặp được một cô gái mình thích, anh sẽ theo đuổi cô ấy, hai người môn đăng hộ đối và có thể ở bên nhau.
Dù cảm thấy rất đau lòng khi nghĩ như vậy nhưng cô không còn dám ích kỷ hy vọng rằng mình và Quảng Dã sẽ còn có tương lai.
Vài tháng sau khi chia tay Quảng Dã, cô rơi vào thời khắc đen tối nhất của cuộc đời. Cô đã không còn nhớ mình đã trải qua khoảng thời gian đó như thế nào nữa.
Cho đến đầu tháng 12, khi nhìn thấy các học sinh của đoàn múa của trường lần đầu tiên biểu diễn tại một nhà hát nổi tiếng ở Luân Đôn, đại diện của đoàn múa lên chào cảm ơn giữa sân khấu, cô đột nhiên chỉ có một suy nghĩ đọng lại trong tâm trí cô - chăm chỉ tập luyện, cô muốn thực hiện được ước mơ của mình.
Có rất nhiều người coi thường cô, cô không thể tiếp tục sa ngã, cô phải chứng tỏ bản thân, đứng trên sân khấu.
Cô liên lạc với Lục Lệ, chuyển ra khỏi biệt thự mà họ sắp xếp cho cô, sau đó cùng thuê một chung cư với bạn học.
Cô cũng từ chối mọi nguồn cung cấp tài chính từ Phạm Mạn Chi.
Cô nói rằng một xu mình cũng không cần, cô không còn dựa dẫm vào bà ấy mà sống nữa.
Tang Lê bắt đầu đi làm thêm.
Hàng ngày, ngoài những lúc đi học, cô còn làm những công việc lặt vặt ở rất nhiều nơi, mệt đến mức chỉ ngủ được năm sáu tiếng mỗi ngày.
Cô dùng số tiền kiếm được để chi trả học phí và sự hỗ trợ từ nhà họ Quảng.
Trong kỳ nghỉ đông, cô trở về nước thăm Liên Vũ Châu ở Đài Thông.
Liên Vũ Châu vẫn chọn sống trên núi, Tang Lê nói chỉ cần cho cô thêm vài năm nữa, cô nhất định sẽ có thể cho bà ngoại một cuộc sống tốt hơn.
Thời gian trôi qua rất nhanh.
Tang Lê dần dần kiếm được học phí và chi phí sinh hoạt, cô chăm chỉ học múa, trở thành một trong những học sinh ưu tú nhất lớp.
Cô bắt đầu gia nhập đoàn múa của trường và trở thành diễn viên thay thế, thường học hỏi được rất nhiều từ các tiền bối xuất sắc.
Cô dần dần thân thiết hơn với các bạn cùng lớp và có thêm nhiều bạn bè.
Có rất nhiều chàng trai theo đuổi cô nhưng cô đều từ chối, tập trung hết mình cho việc học múa.
Đến năm thứ hai, cô đã nói tiếng Anh lưu loát, tham gia nhiều cuộc thi múa, giao lưu và học hỏi với các vũ công đến từ nhiều nước, tìm hiểu về văn hóa và triển vọng phát triển nghệ thuật múa của các quốc gia.
Đồng thời, cũng không ngừng nâng cao kỹ năng biểu diễn của bản thân.
Một người trẻ tuổi như cô bắt đầu thể hiện sự nổi bật của mình trong giới nghệ thuật múa.
Cùng lúc đó, Dụ Niệm Niệm cũng đã biết sự thật, cô ấy nói với cô...
Quảng Dã cũng thay đổi rồi.
Sau khi hoàn toàn chia tay với Tang Lê, Quảng Dã không còn chán chường, sa đọa nữa mà dần dần lột xác trở lại là một đại thiếu gia với tính cách khoa trương và ngỗ ngược.
Anh bắt đầu học tập chăm chỉ, không chỉ đứng trong top những người có thành tích chuyên ngành giỏi nhất mà còn chơi nhiều môn thể thao, trở thành đội trưởng đội bóng rổ của trường đại học Vân Lăng, dẫn dắt đội tuyển của trường tham gia giải đấu giữa các trường và giành chức vô địch.
Rất nhiều chàng trai thích làm anh em với anh, cũng có vô số cô gái yêu đơn phương anh. Quảng Dã lại trở nên chói sáng và trở thành nhân vật nổi tiếng ở đại học Vân Lăng giống như ở Giang Vọng trước đây.
Đây mới là con người thật của anh, khí thế hăm hở, toả sáng rực rỡ.
Ngoài giờ học, anh quản lý sơn trang trên núi Tầm An ngày càng tốt hơn, bắt đầu biết đầu tư và trong đầu đã bắt đầu hình thành một bản kế hoạch.
Anh cực kỳ thông minh, hiểu biết và còn có tài kinh doanh hơn Quảng Minh Huy.
Vào năm thứ hai, Quảng Dã đã vay Quảng Minh Huy một số tiền lớn, cùng với số tiền tích lũy và các mối quan hệ của mình, bắt đầu hợp tác với Trương Bác Dương, Dụ Niệm Niệm và Nhiếp Văn cùng nhau khởi nghiệp, xây dựng nên Công ty đầu tư du lịch Vân Chiêm.
Quảng Dã luôn yêu thích sinh thái tự nhiên, cộng thêm nhu cầu du lịch của người dân ngày càng tăng, anh thành lập Vân Chiêm để phát triển cảnh quan thiên nhiên và tài nguyên văn hóa địa phương, cũng như phát triển ngành bất động sản xung quanh các điểm du lịch.
Từ đó thúc đẩy sự phát triển của ngành du lịch địa phương.
Nói một cách đơn giản là làm du lịch, xây nhà, vừa kiếm tiền vừa tạo phúc cho người dân.
Dụ Niệm Niệm học marketing, Trương Bác Dương nghiên cứu khoa học máy tính. Nhiếp Văn được Giản Thư Niên truyền cảm hứng và bắt đầu học tập nghiêm túc sau khi vào đại học. Ngoài ra, Quảng Dã còn chiêu mộ một số sinh viên đại học và nhân tài ưu tú để thành lập đội.
Thời gian đầu, Vân Chiêm hợp tác với một số công ty đầu tư du lịch khác để cùng phát triển một số điểm du lịch sinh thái và văn hóa ở thành phố Vân Lăng. Vì Quảng Dã có tầm nhìn tốt nên những hạng mục mà anh đầu tư, phát triển đều kiếm được tiền.
Khi đó Vân Chiêm đã có một chút vốn và năng lực nhất định, Quảng Dã dẫn đội đến những nơi khác, điểm dừng chân đầu tiên là quê hương của Giản Thư Niên - núi Sam Cẩm.
Quảng Dã và nhóm Nhiếp Văn đã dành toàn bộ kỳ nghỉ hè để khám phá núi Sam Cẩm và một số khu vực xung quanh. Họ nhận thấy núi Sam Cẩm có sinh thái tự nhiên dồi dào, du lịch và tài nguyên văn hóa rất tốt. Vân Chiêm đã khai thác hơn chục địa điểm du lịch, danh lam thắng cảnh và cuối cùng hợp tác với chính quyền thành phố cùng nhau phát triển núi Sam Cẩm.
Phát triển cảnh quan thiên nhiên, xây dựng cảnh quan nhân tạo, cải thiện xây dựng cơ sở hạ tầng, xây dựng cầu đường, sau đó xây dựng biệt thự, khu nghỉ dưỡng trên núi. Đồng thời, họ sử dụng Internet để quảng bá và hợp tác với các công ty thương mại điện tử để trồng các loại cây quý và thảo dược cũng như nông sản ở núi Sam Cẩm để bán khắp cả nước.
Sau khi phát triển ngành du lịch, hợp tác kinh doanh nông sản và nuôi trồng sinh thái, mục tiêu của Quảng Dã là đưa núi Sam Cẩm trở thành địa điểm hot của du lịch Hưng Thái trong năm năm tới.
Quảng Dã chưa bao giờ quên lời hứa ban đầu với Giản Thư Niên. Anh tin rằng những gì mình làm cũng chính là điều Giản Thư Niên mong muốn.
Quảng Dã không chỉ có những kế hoạch lớn mà còn mong muốn làm những việc thiết thực để giúp nhiều vùng núi khó khăn thoát nghèo, để dân làng trở nên giàu có.
Vân Chiêm phát triển các điểm du lịch, đồng thời, Nhiếp Văn và Trương Bác Dương cũng lãnh đạo bộ phận kỹ thuật để tạo ra APP du lịch Vân Chiêm - một cộng đồng du lịch tích hợp hướng dẫn du lịch, mua vé, giới thiệu điểm du lịch và các chức năng khác có thể dùng chia sẻ và hướng dẫn người dùng.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");